Chương 28- Bữa tiệc chết chóc ở khu vui chơi 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mảng lớn máu bắn tung tóe vào người Gia Nhạc, cả khuôn mặt cậu đều bị máu bao phủ, kính mắt thay cậu chắn một phần, hòa cùng tóc tạo thành dòng nhỏ chảy xuống.

75

Ruina An thét chói tai chạy tới, bàn tay be bé vuốt ve nơi Gia Nhạc bị thương, la lớn: Thầy ơi ! Thầy làm sao vậy? Ai đánh thầy ? !

Cô gái bị trộm ví tiền xin lỗi rồi đỡ Gia Nhạc ngồi vào ghế nhựa bên cạnh, nói: Bây giờ anh ngồi ở đây một lát, tôi đi mua thuốc phun.

Không có việc gì, Gia Nhạc sờ sờ vết thương trên mặt mình, nhớ tới cậu quá vô dụng bị tên đó đánh ngã, thở dài thật sâu, nói: Xin lỗi, ví tiền

Trong ví tiền không có bao nhiêu cả, hơn nữa tôi chụp được mặt mũi ông ta, đã báo cảnh sát rồi. Cô gái nói, thuận tay đưa tấm danh thiếp cho Gia Nhạc, nói: Một lát nữa tôi mang anh đi bệnh viện khám.

Tôi không sao, Gia Nhạc đứng lên, sờ lên cục u mới mọc ra trên đầu, đau tới mức lông mi giật giật, cậu nói: Ở đây tôi còn có học trò, không cần đi bệnh viện Tôi đi trước, cảnh sát bên đó một mình cô không thành vấn đềchứ?

Đương nhiên, Cô gái cười chỉ vào tấm danh thiếp trên tay Gia Nhạc, nói: Nhất định phải liên hệ với tôi đó, lần này may mà nhờ có anh giúp đỡ.

Gia Nhạc cúi đầu xoa xoa đầu Ruina An, trấn an nói: Thầy không có chuyện gì, đừng sợ hãi.

Nhưng khóe miệng của thầy chảy máu kìa Trong đôi mắt to của Ruina An rơm rớm như chực chảy nước mắt.

Gia Nhạc liếm liếm khóe miệng, phát hiện chỉbị rách da mà thôi liền nói: Đó không phải máu, được rồi, em không phải muốn chơi vũ trụ nho nhỏ sao hả? Đi thôi. Cậu nắm tay Ruina An đi về phía trước.

Tiếng nói buồn bực của Ruina An vang lên: Thầy ơi, em không muốn đi nữa, chúng ta về nhà thôi.

Thầy thật sự không có chuyện gì mà, hơn nữa cũng sắp tới giữa trưa rồi, đi ăn chỗ vừa nãy em muốn Gia Nhạc kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng cao ngất trong đám người, bỗng mất tiếng.

Thầy? Ruina An ngẩng đầu.

Gia Nhạc như ở trong mộng mới tỉnh, buông lỏng tay Ruina An ra đuổi theo bóng dáng phía trước, chạy được vài bước đột nhiên nghĩ tới không thể để một mình Ruina An đợi ở đây, lại lộn về ôm Ruina An quay đầu lại, trong đám người rộn ràng nhốn nháo, đâu còn thấy người ban nãy nữa.

Ruina An, em có thấy người mặc đồ màu trắng vừa nãy không? Gia Nhạc ôm Ruina An đi lòng vòng xem xét chung quanh, hỏi.

Có rất nhiều người mặc màu đồ trắng nha. Ruina An trả lời.

Gia Nhạc để Ruina An cưỡi trên cổ mình, nói: Cậu ta lớn lên trông giống thầy vậy tóc đen mắt đen, mặc áo sơmi, màu sắc gì thì thầy thấy không rõ, tóc hơi dài Em giúp thầy tìm thử.

A. Ruina An nắm lấy tóc Gia Nhạc, nhìn xung quanh một vòng rồi nói: Em không nhìn thấy, thầy ơi đầu em hơi choáng.

Gia Nhạc cũng ý thức được, hiện tại nhiệt độ là hai mươi tám độ, người trong khu vui chơi lại nhiều, hiện giờ cậu buồn bực đến mức không kịp thở đây này, buông Ruina An, nói: Thôi quên đi, hẳn là thầy nhìn lầm, chúng ta đi ăn cơm trưa đã. Trước khi đi, cậu lại quay đầu liếc mắt nhìn phương hướng vừa rồi, lòng tràn đầy thất vọng rời đi.

Chàng trai dựa vào vách tường, vị trí mà hắn đang đứng là chỗ bóng râm, một thân đồ đen khiến hắn thoạt nhìn phá lệ thần bí.

Hắn cúi đầu, dưới mũ lộ ra đường nét khuôn mặt cổ điển hàm súc của người phương Đông, như là từ trong tranh cổ dùng dao róc xuống làm thành da người dán lên mặt vậy (_._), tình cảm chân thật đều bị khóa lại, chỉ còn lại vẻ ngoài diễm lệ nhưng tử khí thâm trầm.

Nhạc. Hắn thì thầm nỉ non mơ hồ, cầm ra ảnh chụp treo trên cổ chính mình, nhìn gương mặt người chỉ cỡ ngón cái, hạ xuống một nụ hôn thật sâu.

76

Lòng Gia Nhạc rất hoảng hốt, trong khoảng thời gian này cậunhận ra ở trong mộng mình lại về tới căn phòng nhỏ có ngọn đèn tối mờ ấm áp kia, tay cậu nắm chặt ga giường làm bằng thủ công, biểu cảm trên mặt bị ép tới có chút vặn vẹo, nước miếng theo khe hở khóe miệng chảy ra, ở trên gối phản chiếu ra vết nước lờ mờ.

Mà người vây cậu ở chỗ này đang cúi đầu nhìn sâu vào cậu, bọn họ dán lấy nhau, nhưng Gia Nhạc cảm giác bản thân càng ngày càng khó chịu. Cậu đưa tay định bắt lấy người kia, muốn nói cho hắn biết cậu không có gì, vậy mà khi tay chạm vào cơ thể người nọ, làn da của hắn bỗng trở nên trắng nõn trong suốt, giống như thạch trái cây theo cơ bắp trượt xuống, mỡ màu vàng nhạt còn có độ ấm, tay Gia Nhạc dễ dàng xuyên thấu qua nó chạm vào cơ bắp rắn chắc.

[ Thích không?]

Người nọ cúi đầu cười nhạt, tiếng cười rất bình thản, từ từ vang vọng.

Gia Nhạc đều tỉnhdậy trong nước mắt giàn dụa.

Cậu rõ ràng bản thân mình nhất định là làm sai chỗ nào rồi, nếu không như thế nào lại cảm thấy so với cuộc sống hiện tại, để cậu và Bạch Thần Mộ vĩnh viễnbị nhốt trong căn phòng nhỏ kia sẽ càng tốt hơn đâu? Tuy rằng hai chân cậu bị khóa, nhưng Thần Mộ sẽ chăm sóc cậu chu đáo, bọn họ sẽ cùng nhau đọc sách, hưởng thụ mỗi một một lần yêu.

Vì sao lúc trước cậu lại lựa chọn rời khỏi? Không thể phủ nhận, Gia Nhạc không có lúc nào là không sống trong hối hận.

Thầy, thầy không thích súp lơ sao ạ? Ruina An cầm nĩa nhỏ chọt chọt súp lơ trong đĩa Gia Nhạc.

Gia Nhạc đẩy cái đĩa đến trước mặt đối phương, nói: Chọn thứ em thích ăn đi, thầy không đói bụng.

Một người ăn sẽ rất vô vị, Ruina An nói: Hơn nữa mẹ cũng có dạy em, giữa bạn bè phải biết chia sẻ với nhau, thế thì các món ăn mới có thể vui vẻ được.

Ruina An hiểu biết thật nhiều. Gia Nhạc xiên đậu nành, nói: Vậy thầy ăn cái này, còn lại là của em.

Chợt Ruina An dụi dụi mắt, nói: Thầy ơi, sao cái chú kia cứ nhìn chằm chằm vào thầy thế?

Người nào ? Gia Nhạc ngoảnh đầu theo tầm mắt của Ruina An, ngoài ý muốn đối diện với một cô gái xa lạ, cô gái ở trong tầm mắt cậu đặt dao nĩa xuống, Gia Nhạc khoát tay tỏ ý xin lỗi, hỏi Ruina An: Em nói tới ai?

Người đó, mặc đồ đen. Thụy Nạp An nói: Thời điểm em nói chuyện thì chú ấy quay đầu đi mất tiêu rồi, với lại trông chú ấy rất giống với người mà thầy tả.

Gia Nhạc lập tức đứng lên, nhưng chợt nghĩ như thế nào lại khéo thế, Thần Mộ mất tích nhiều năm vậy rồi, nếu có thể dễ dàng tìm được hắn thì mình cần gì phải khăng khăng muốn trở về nước A, cậu một lần nữa ngồi xuống, xoa xoa trán, một người đàn ông trung niên bưng đĩa lướt qua cạnh cậu.

Dư quang nơi khóe mắt Gia Nhạc quét đến trên eo người kia thì thấy ánh sáng bạc chợt lóe.

Chân trái người đàn ông bất chợt như bị rút gân lê dài trên mặt đất.

Trên cổ ông ta xuất hiện tơ máu, khuôn mặt đầy sợ hãi, trong cái miệng mở lớn còn có thể thấy một trái cau chưa kịp nhai nuốt.

Ruina An bởi vì ông ta ngã sấp xuống mà dao dùng lực quá mức, vạch ra một thanh âm bén nhọn trên đĩa.

Gia Nhạc thò người ra, phản ứng đầu tiên là đưa tay đỡ Ruina An, không để cậu bé bị người đàn ông đụng vào.

Tơ máu trên cổ người đàn ông càng lúc càng lớn, đồ ăn trong tay ông ta tung lên trên không trung.

Xoẹt xẹt ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Một mảng lớn máu bắn tung tóe vào người Gia Nhạc, cả khuôn mặt cậu đều bị máu bao phủ, kính mắt thay cậu chắn một phần, hòa cùng tóc tạo thành dòng nhỏ chảy xuống.

Tay Gia Nhạc chạm đến Ruina An.

Đầu người đàn ông rơi trên mặt đất.

Trái cau(*) lộc cộc từ miệng ông ta lăn ra, đụng vào giày Gia Nhạc.

Vài giây sau, tất cả mọi người mới lấy lại tinh thần, hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình.

A ! !

Có người chết ! ! Người mau tới a ! !

Xe cứu thương ! ! Không, không còn kịp rồi ! Cảnh sát ! ! Gọi cảnh sát đi ! !

Chân Gia Nhạc nhũn ra, ngã ngồi trên ghế.

Cậu chợt nhận ra một màn này sao quen thuộc đến thế.

Mặc dù ở trước mắt cậuchỉ toàn một màu đỏ của máu, nhưng Gia Nhạc cảm giác được rốt cuộc trái tim mình đã bắt đầu nảy lên.

_Hết chương 28_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro