Chương 29- Bữa tiệc chết chóc ở khu vui chơi 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Nhạc nắm chặt quần áo hắn, móng tay cái vì dùng sức quá mạnh mà đau đớn, cậu cấp thiết đòi hỏi người trước mặt, mỗi một tấc da đều muốn lây dính hương vị hắn, nước mắt cậu không chịu khống chế tràn ra, khiến lòng bàn tay chàng trai đều là một mảnh ấm nóng.

77

Người đàn ông chết đi là một kẻ không nghề nghiệp, sau khi chứng thực lời khai của cô gái bị đưa đến rằng nửa giờ trước Gia Nhạc từng cùng người này phát sinh xung đột.

Gia Nhạc không trách cô gái chịu ơn của mình xong lại cung cấp lời khai khiến người hoài nghi thận phận cậu với cảnh sát, bởi vì nếu cậu không phải là đương sự thì một người đang êm đẹp bỗng dưng chết, còn chết đúng lúc như thế nữa, mặc cho ai cũng sẽ nghi ngờ.

Ruina An bị hoảng sợ, cuộn tròn trên chỗ ngồi run rẩy không ngừng.

Gia Nhạc lau sạch sẽ vết máu trên người, nhẹ nhàng vỗ về lưng Ruina An, nói với cảnh sát bên cạnh: Có thể cho tôi gọi điện thoại được chứ? Cậu bé là học trò của tôi, tôi gọi người nhà nó tới đón nó đi.

Cậu coi như rất bình tĩnh. Cảnh sát lạnh như băng nói, lấy di động của Gia Nhạc từ trên người mình ra trả lại cho cậu, nói: Cậu phải mở loa ngoài.

Được. Gia Nhạc gật đầu, nhỏ giọng nói với Ruina An: Đừng sợ, đây không phải là sự thật đâu, ngủ một giấc thức dậy thì tốt thôi Cậu vừa nói vừa thả nhẹ lực vỗ sau lưng Ruina An, Ruina An ngừng rơi nước mắt, cặp mắt thật to nhìn về phía Gia Nhạc.

Trên mặt Gia Nhạc lộ ra mỉm cười nhẹ nhàng, má lúm đồng tiền nhợt nhạt thoạt khiến người ta thoải mái vô cùng, cậu nói: Đến đây, nhắm mắt lại, đếm tới năm trăm. Đương nhiên, khi nào em cảm thấy có thể dừng thì tùy thời có thể không đếm nữa, sau đó em sẽ nhận ra bản thân mình đang nằm trên chiếc giường, có sữa mật ong ấm nóng, trên gối nằm còn có hương vị của ánh mặt trời, kéo rèm cửa sổ ra, có tiếng chim non hót

Ruina An nhắm hai mắt lại, Gia Nhạc ra hiệu cậu cần ra ngoài gọi điện thoại, cảnh sát lấy còng khóa tay Gia Nhạc lại, nói: Cậu rõ ràng là thầy giáo, tại sao lại biết thôi miên?

Trên mặt Gia Nhạc chợt lướt qua nét kinh ngạc, mới vừa rồi cậu chỉ dỗ Ruina An đi vào giấc ngủ thôi mà, cảnh sát này làm sao biết được đó là thôi miên nhỉ ?

Tầm mắt Cảnh sát nhìn Gia Nhạc, nói: Cậu học phương pháp này từ nơi nào?

Gia Nhạc gõ gõ đầu, cậu cố gắng nhớ lại nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.

Nơi nào?

Tôi cũng không biết, Gia Nhạc nói: Có khả năng cha tôi là bác sĩ tâm lý, chắc là học từ chỗ ông ấy đi. Cậu tìm một lý do tương đối phù hợp cho mình, nhưng trong lòng cậu vô cùng rõ ràng, với loại cá tính như Gia Trầm Cảnh nói nhiều một chữ với cậu đều ngại phiền phức, làm sao có thể sử dụng phương pháp này đối với cậu chứ?

78

Lúc Gia Nhạc nói chuyện điện thoại xong trở về thì Ruina An đã ngủ thiếp đi.

Cậu vừa ngồi xuống, người cảnh sát ban nãy đi theo cậu đột nhiên bị người gọi đi, sau đó có một nữ cảnh sát mà Gia Nhạc không nhận ra đi tới tháo còng tay cho cậu, nói: Xin hỏi cậu là Gia Nhạc phải không?

Gia Nhạc nhìn về phía cô, cậu rất ít khi nói cả họ lẫn tên cho đối phương, trừ giáo sư trong trường học, hẳn là chẳng có bao nhiêu người có thể nhớ kỹ họ tên cậu, cậu nói: Phải, tôi là Gia Nhạc, cô có chuyện gì không?

Có người tìm cậu, lại đây đi. Nữ cảnh sát tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.

Vậy cậu bé Gia Nhạc chỉ chỉ Ruina An.

Khi người nhà cậu bé đến tôi sẽ nói. Nữ cảnh sát nói: Cậu cứ yên tâm.

Gia Nhạc chần chờ theo sát cô lên cầu thang nhà hàng, ánh sáng lầu hai không được tốt lắm, cửa sổ duy nhất còn bị thanh gỗ niêm phong, nữ cảnh sát hỏi: Gian phòng thứ hai đếm ngược bên tay trái, người muốn tìm cậu ở trong đó.

Vậy cô có thể nói cho tôi biết người tìm tôi là ai không? Gia Nhạc đứng không nhúc nhích, không gian tù tùng chật hẹp chung quy sẽ khiến cậu cảm thấy khẩn trương.

Bước chân nữ cảnh sát rời đi ngừng một lát, quay đầu khó xử nói: Không phải là tôi không muốn nói cho cậu, mà là tôi cũng không biết.

Gia Nhạc càng sinh hoài nghi, nhưng vẫn kiên trì hướng hành lang mà đi. Không tới một hồi cậu liền nghe được tiếng bước chân xuống lầu của nữ cảnh sát, dường như đối phương sợ cậu chạy đi, cố ý dừng lại lâu chốc lát, cậu đưa tay vói vào túi áonắm lấy con dao nhỏ gắn trên chìa khóa, cậu sợ cảnh sát tìm không thấy tội phạm thì sẽ bắt kẻ bị tình nghi lớn nhất là cậu đây, vậy thì làm sao cậu có thể về nước A

Cách cánh cửa càng ngày càng gần, Gia Nhạc dừng bước, nhìn quanh hai bên, xem có những người khác âm thầm mai phục hay không.

Phanh !

Cửa bị đá văng.

Gia Nhạc khẩn trương siết chặt dao găm trong túi, nháy mắt tiếp theo trước mắt bỗng tối sầm, đôi tay lạnh lẽo bịt kín hai mắt cậu, Gia Nhạc ngây người, cậu cảm giác được trên môi bị một vật mềm mại nào đó ngăn chặn, điều này làm đầu óc cậu chợt như có màng giữ tươi che phủ lên không thể tự hỏi.

Loại cảm giác quen thuộc này

Trái tim cậu càng nhảy càng nhanh, thanh âm thình thịch không ngừng đập vào lỗ tai cậu, cậu mở miệng muốn hô lên cái tên được cậu tâm tâm niệm niệm trong ba năm, đầu lưỡi trơn ướt thừa dịp trống mà vào, quét qua hàm răng cậu, nhẹ nhàng cùng cậu mập mờ dây dưa.

Đừng Hô hô

Cánh môi chia lìa, sợi chỉ bạc kéo ra tạo thành một độ cung.

Gia Nhạc nắm chặt quần áo hắn, móng tay cái vì dùng sức quá mạnh mà đau đớn, cậu cấp thiết đòi hỏi người trước mặt, mỗi một tấc da đều muốn lây dính hương vị hắn, nước mắt cậu không chịu khống chế tràn ra, khiến lòng bàn tay chàng trai đều là một mảnh ấm nóng.

Hôn em Thần Mộ. Gia Nhạc ngẩng đầu lên, thanh âm nghẹn ngào.

Làm sao em biết là anh? Hắn mở miệng, chậm rãi buông tay bịt mắt Gia Nhạc.

Tầm mắt Gia Nhạc mơ hồ một lát, cậu dùng sức chớp chớp mắt, dần dần thấy rõ người trước mặt. Hắn tựa hồ gầy đi rất nhiều, nhưng mà trong trí nhớ hắn cũng không béo bao nhiêu, mặt như cũ vẫn rất xinh đẹp, tóc có chút dài, đã sắp buông tới bả vai rồi.

Cậu từng tấc một quan sát Thần Mộ, không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Bạch Thần Mộ cũng đang nhìn chăm chú vào cậu, hơi hơi nghiêng đầu, mặt mày dịu dàng.

Em rất nhớ anh. Gia Nhạc nói, thò tay ôm lấy eo Bạch Thần Mộ, hơi hơi cúi đầu, khuôn mặt cọ cọ vào lồng ngực Bạch Thần Mộ.

Bạch Thần Mộ cười khổ, gắt gao ôm bả vai Gia Nhạc, thở dài nói: Anh nghĩ em sẽ rất hận anh.

Làm sao có thể?! Gia Nhạc ngửa đầu, vội vàng biện giải với hắn: Em hoàn toàn không nhớ rõ chuyện đêm đó, em muốn đi tìm anh, mặc kệ chuyện gì cũng không nhớ ra, em đợi anh đã ba năm, vẫn ở nơi đó chờ anh Vì cái gì anh không đến tìm em?

Bạch Thần Mộ lau khô nước mắt Gia Nhạc, hốc mắt cậu hơi hơi phiếm hồng, cuối cùng kiềm lòng không được cúi người hôn mi mắt Gia Nhạc bởi vì khóc mà sưng cả lên: Em đã quên ? Vậy cũng tốt.

Đừng bỏ em được không? Gia Nhạc hôn cằm Bạch Thần Mộ, hơi hơi trề môi, cậu bỗng nhiên nín khóc mà cười, thò tay đi sờ, nói: Râu anh dài rồi kìa.

Bạch Thần Mộ cầm cái tay kia của Gia Nhạc, dán vào ngực mình: Đây là đương nhiên.

Ý nghĩ trong lòng Gia Nhạc vừa chuyển, thoắt cái khuôn mặt nóng lên, bất an hỏi: Anh Anh muốn hả?

Bạch Thần Mộ cúi đầu hôn môi Gia Nhạc, đưa tay cởi quần áo cậu, hơi dùng lực để người cậu trên tường, khom người ôm lấy hai chân Gia Nhạc: Ở chỗ này có thể chứ?

Ừm Gia Nhạc giống như mèo con nheo mắt lại, khóe miệng treo ý cười.

Ba năm này là cơn ác mộng của cậu, may mắn anh ấy đã trở về.

79

Gia Nhạc rối rắm nhìn chất lỏng đậm sệt không ngừng chảy ra: Anh có khăn giấy không?

Bạch Thần Mộ không trả lời, dán lại gần cầm khăn ướt lau chùi giúp cậu, Gia Nhạc nói: Không có việc gì, tự em làm là được rồi.

Để tay lên vai anh. Thái độ Bạch Thần Mộ cường thế nói.

Gia Nhạc đè nén vui sướng, thuận theo vòng tay qua cổ Bạch Thần Mộ, mặt cũng tựa vào vai hắn, hỏi: Như vậy phải không?

Bạch Thần Mộ lau chùi dấu vết trên người Gia Nhạc xong, kéo quần qua giúp cậu mặc vào, quay đầu hôn hôn mặt Gia Nhạc, trả lời: Ừ.

Ý cười trên mặt Gia Nhạc dần dần đậm hơn, lúm đồng tiền đặc biệt rõ rệt, đường nhìn của Bạch Thần Mộ tối sầm lại, lè lưỡi liếm, Gia Nhạc ngửa cổ tùy hắn làm càn: Từ khi nào mà anh chú ý đến em?

Sao hỏi thế. Thanh tuyến Bạch Thần Mộ thực ổn trọng, giọng nói từ tính phối hợp cái cúi đầu của hắn, Gia Nhạc nghe được mà lỗ tai đều mềm nhũn, cậu ngượng ngùng nói: Là em cảm giác Tên kia chết, cảm giác giống như là vì em vậy, có phải là anh làm hay không?

Em không sợ hãi sao, hửm? Bạch Thần Mộ tiếp tục mặc quần áo cho Gia Nhạc, nói: Giơ tay lên.

Gia Nhạc ngoan ngoãn giơ hai tay, cười cười: Cũng tạm, có lẽ như em thế này cũng không còn bình thường nữa rồi, dù sao em cảm giác được là anh làm thì tuyệt không sợ hãi nữa.

Bạch Thần Mộ nói: Ừm.

Gia Nhạc hỏi: Vậy có phải người là do anh giết hay không hả?

Bạch Thần Mộ liếc mắt nhìn cậu, đứng lên kéo khóa quần, ban nãy thời điểm hai người làm việc Bạch Thần Mộ chỉ mở khóa quần mà thôi, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi.

Anh phải đi rồi sao? Gia Nhạc cố chống đứng lên, chân cậu mềm nhũn vô lực, hai chân lơ lửng bị đặt trên tường nửa giờ, cậu cảm giác từ eo trở xuống đều không còn là của chính mình: Em cùng đi với anh.

Bạch Thần Mộ lãnh đạm nói: Ngồi, đừng nhúc nhích. Xoay người cầm lấy áo khoác Gia Nhạc, trực tiếp khiêng Gia Nhạc lên.

Đau quá ! Mau buông em xuống ! Eo Gia Nhạc đau tới mức suýt gãy.

Cánh tay Bạch Thần Mộ ở trên người Gia Nhạc nhấn một cái, Gia Nhạc không biết như thế nào mà cơ thể mình khẽ lật, chân liền khoát lên cánh tay Bạch Thần Mộ, Bạch Thần Mộ khoác áo của hắn lên người Gia Nhạc, hỏi: Lần này thì sao?

Gia Nhạc cảm giác bản thân mình rõ ràng cũng rất nặng, nhưng làm sao lại cảm thấy hình như Bạch Thần Mộ chẳng dùng bao nhiêu sức thì đã bế mình lên được rồi nhỉ? Não bộ không được dùng để suy nghĩ mà đi hỏi: AnhSao mà anh đột nhiên mạnh hơn nhiều thế ? Ba năm nay anh làm cái gì ?

Ra ngoài rồi nói. Bạch Thần Mộ không giấu giếm cũng không giải thích, quan sát kỹ còn có thể cảm giác được động tác cứng đờ của hắn.

Lòng Gia Nhạc tràn đầy hoài nghi, nhưng trong nội tâm cậu đã hoàn toàn phục tùng với Bạch Thần Mộ, ngay cả nghi ngờ tối thiểu cũng không dám, nói: Chút nữa đi ra ngoài anh phải thả em xuống đó, tự em có thể đi.

Bạch Thần Mộ tựa hồ là sợ Gia Nhạc cứng rắn chống đỡ mà khó chịu nên khó có dịp giải thích: Dưới lầu có xe, anh đưa em về nhà Weiss.

Nhà Weiss chính là nơi mà Gia Nhạc đang làm việc, thoáng cái cậu trở nên luống cuống, nắm chặt quần áo Bạch Thần Mộ hô: Em không muốn về đó, em muốn cùng anh cơ, anh đã đáp ứng em không vứt bỏ em nữa mà ! Anh không thể làm thế!

Anh sẽ không rời khỏi em, Bạch Thần Mộ hôn lên đôi mắt Gia Nhạc, đó là màu sắc mà hắn yêu nhất: Anh chỉ nghĩ để em ở tạm chỗ đó thế thôi, sau khi làm xong việc sẽ trở về đón em.

Để em đi với anh đi, lúc anh làm việc em sẽ không quấy rầy anh, Gia Nhạc ôm lấy cổ Bạch Thần Mộ, mũi chua xót: Em thật sự rất sợ, xin anh đó.

Đừng sợ, Bạch Thần Mộ nói: Thế nhưng em phải đáp ứng anh, lát nữa nhìn thấy cái gì cũng phải tiếp thu.

Em cam đoan. Gia Nhạc nói: Em thích dáng vẻ anh khi ra mệnh lệnh cho em, nhiều lời một chút.

Bạch Thần Mộ đột nhiên mất đi tươi cười: Quên mấy cái mệnh lệnh không thành thục ấy đi, nhưng mà anh cũng thích bộ dáng thuận theo của em.

Em không muốn quên. Gia Nhạc nói: Chỉ cần là anh nói ra, em đều sẽ cố gắng hoàn thành.

_Hết chương 29_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro