Chương 38- Champagne cuối cùng 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anthony không rõ: Vì sao? Nếu lần này chết người, vậy sẽ mang ảnh hưởng không tốt đến cho khách sạn, quy tắc nhiệm vụ không phải cháu xem rồi sao? Ông thực không vừa lòng với điểm này.

107

Thần Mộ, anh ngủ rồi hả? Gia Nhạc đẩy cửa ra, trong phòng một mảnh đen kịt.

Đột nhiên, sau lưng cậu áp vào thân thể ấm áp, cằm bị cứng rắn xoay ra sau, môi bị xâm chiếm, áo sơ-mi trượt xuống bả vai

Ô Ha, trước buông em ra đã, Gia Nhạc khẽ đẩy đẩy Bạch Thần Mộ nói: Em tìm anh là có chuyện.

Chuyện gì? Giọng nói Bạch Thần Mộ khàn khàn, đầu lưỡi mềm mại dọc theo cổ Gia Nhạc chậm rãi trượt lên, cuối cùng dừng trên lỗ tai Gia Nhạc.

Gia Nhạc bị hắn làm có chút động tình, lại nghĩ tới lời Anthony, đành nhẫn tâm đẩy hắn ra, hỏi: Anh đến cùng là đang nghĩ cái gì thế ?

Bạch Thần Mộ thuận thế nằm ngửa trên giường, chân câu lấy, trong bóng tối Gia Nhạc không kịp đề phòng ngã nhào lên người Bạch Thần Mộ, kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng ngồi dậy hỏi: Không sao chứ? Đè lên chỗ nào rồi ?

Bạch Thần Mộ thong thả một hồi, mới khoát cánh tay lên bả vai Gia Nhạc ôm người vào trong ngực, cắn cắn chóp mũi cậu, nói: Không có gì, không đau.

Gia Nhạc giãy giụa muốn đứng lên bật đèn, Bạch Thần Mộ vỗ mông cậu một cái, nói: Để anh ôm một lát, em vừa mới nói muốn hỏi anh cái gì ấy nhỉ?

Thật ra cũng không có gì ? Gia Nhạc nằm ở trong lòng Bạch Thần Mộ, đặt trọng tâm trên cánh tay đang chống lên giường, Bạch Thần Mộ phát giác động tác nhỏ của cậu, liền ấn cậu vào lòng, nói: Ừ.

Gia Nhạc hỏi: Anh vừa rồi nói với Anthony anh đã có kế hoạch, không cần tổ chức phái người, anh muốn làm gì vậy?

Bạch Thần Mộ thò tay chạm nhẹ vào môi Gia Nhạc, nói: Điểm ấy anh sẽ giữ bí mật, ngày mai em liền biết.

Em có thể giúp gì được không? Gia Nhạc hỏi.

Bạch Thần Mộ ngẫm nghĩ, nói: Chắc là không, nhưng em có thể luôn đi theo bên người anh, em biết lái xe chứ?

Gia Nhạc gật đầu: Vâng, em biết.

Vậy ngày mai coi em như là tài xế, Bạch Thần Mộ giải quyết rất dứt khoát, nói xong lật người đè lên người Gia Nhạc, ở bên tai cậu nói nhỏ: Đêm nay cùng anh ngủ chung, được chứ?

Gia Nhạc may mắn bây giờ là một mảnh tối đen, cậu khẽ Ừm một tiếng, nghiêng đầu.

108

Cửa phòng có lắp camera, Anthony sớm biết tối qua Gia Nhạc ở phòng Bạch Thần Mộ chưa ra, lúc sáng nhân tiện nói cho Stochirlea vừa tỉnh ngủ biết để cậu ta đừng gây ầm ĩ đến Bạch Thần Mộ.

Stochirlea ngáp một cái, nói: Rõ là mùa xuân đến rồi, cháu cũng muốn tìm một người phụ nữ dịu dàng như Gia Nhạc để mà yêu đương oanh oanh liệt liệt ở trên giường.

Yên tâm, đó là giấc mộng của toàn bộ nam giới, cơ bản không tới phiên cháu đâu. Anthony ở trong phòng bếp lặt rau xà lách, hô: Nếu tỉnh rồi thì tới đây giúp chú làm salad, không phải hôm nay mấy đứa còn phải đến trường học giảng bài sao ? Không mau ăn cơm sẽ tới muộn đó !

Ô, đừng khiến cháu nghĩ đến vài thằng oắt con đáng ghét kia nữa, Stochirlea gào thét, giống như con cua vậy còng lưng vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Bên kia đóng cửa bên này mở cửa, mí mắt Gia Nhạc sưng đến mức kỳ cục, Bạch Thần Mộ theo ở phía sau khóa cửa phòng, đi tới nói với Anthony: Chú đưa chìa khóa xe cho Gia Nhạc đi, hôm nay tôi muốn dùng xe.

Ừm hừ, chìa khóa chú đặt trên bàn trà Gerry thứ hai đó, Gia Nhạc cháu đi lấy đi. Động tác Anthony hết sức thành thạo làm xong bữa sáng, bưng lên, lại dòm dòm mí mắt Gia Nhạc, nói: Chú đi lấy đá viên xoa xoa cho cháu, nhìn thật kỳ cục. Nói xong liếc mắt nhìn Bạch Thần Mộ.

Bạch Thần Mộ buông dao nĩa đứng dậy đi lấy túi chườm nước đá cỡ nửa gang tay đưa cho Gia Nhạc.

Gia Nhạc mỉm cười tiếp nhận.

Anthony còn ở bên cạnh nói liên miên cằn nhằn: Túi chườm nước đá cũng phải đợi ăn cơm chiều rồi hẳn đưa, quá lạnh, người gì đâu một chút cũng không biết săn sóc, Gia Nhạc cháu cần phải chỉ dạy nó, bằng không cái gì nó cũng không biết làm.

Stochirlea lao thẳng đến vỗ đầu dưa leo của Anthony, cười nhạo nói: Mẹ Anthony, người còn có chuyện gì không bận tâm hử? Cẩn thận tóc của người, chúng nó có vẻ tuyệt không khỏe mạnh chút nào đâu, chú ý nhiều hơn nữa đi.

Chớ có chạm vào tóc chú, chúng rất yếu ớt, thật dễ dàng bị thương đó ! Anthony ở trước mặt Gia Nhạc thả cái đĩa yến mạch, chân đạp về phía Stochirlea, Stochirlea nhanh tay lẹ mắt cánh tay tấn công về phía cổ Anthony, Anthony vừa đẩy vừa đỡ, lật người đá thẳng vào sườn eo của Stochirlea.

Gia Nhạc không nghĩ tới hai người vừa nói xong liền đánh nhau, nhìn về phía Bạch Thần Mộ, hỏi: Bọn họ như vậy không sao chứ?

Bạch Thần Mộ cắt một miếng bánh mì, nhìn về phía Gia Nhạc, thanh âm lạnh lùng, nói: Là có hơi ồn. Sau đó Gia Nhạc nhìn hắn một chân đá văng ghế dựa bên cạnh ra, trực tiếp đập tới sau lưng Anthony, Stochirlea còn muốn vung quyền, bị Bạch Thần Mộtrét mứt quả bánh mì ở gần đó lên trên mặt.

Hai người đều bị biến cố này làm cho có chút ít giật mình, Bạch Thần Mộ lại cắt miếng bánh mì đặt vào đĩa Gia Nhạc, nói: Đừng làm mặt bị thương, hôm nay các người đều phải ra làm nhiệm vụ.

Vừa nói nhiệm vụ, hai người đều an tâm, chạy tới mau chóng ăn bữa sáng, trông mong chờ đợi đoạn sau của Bạch Thần Mộ. Tối hôm qua sau khi hai người chờ Gia Nhạc với Bạch Thần Mộ rời khỏi đã thì thầm rất lâu, đều đoán không ra Bạch Thần Mộ đến tột cùng là muốn làm cái gì, nếu nói loại nhiệm vụ ám sát bình thường họ không đoán ra báo đáp ân tình thì có thể tha thứ, nhưng hiện tại loại tình huống này Bạch Thần Mộ đến cùng là muốn làm cái gì đây chứ?

Ăn cơm xong Bạch Thần Mộ cùng Gia Nhạc rửa mặt chải đầu một phen, Gia Nhạc có tâm muốn trò chuyện với đám Anthony, nhưng phải giúp Bạch Thần Mộ ủi quần áo lại phải giúp hắn kì lưng, không cẩn thận liền quên mất, cậu cảm thấy Bạch Thần Mộ thật là không có chút xíu kinh nghiệm sinh hoạt gì hết, ngay cả chăn cũng không biết trải nữa là.

Lúc bảy giờ ba mươi rốt cuộc chuẩn bị hoàn tất, Bạch Thần Mộ mang theo một công cụ tự động vót bút chì, Stochirlea cầm khẩu trang muốn giả bộ bệnh, mượn cớ này lừa gạt vài thằng oắt con đáng ghét kia, Anthony nhường vị trí tài xế cho Gia Nhạc, vội vàng khó dằn nổi lòng hỏi: Hôm nay chú đi làm gì? Vốn nhiệm vụ của ông là liên hệ tại chỗ, ngày thứ ba nhận lời mời làm bảo an, giúp những người khác an toàn rời đi.

Bạch Thần Mộ không để ý tới Anthony, hỏi Stochirlea: Ngày hôm qua cậu nghe được địa điểm gã nói là nơi nào chứ?

Tôi có ghi lại đây. Stochirlea từ trong ngực lấy di động ra, bấm một chuỗi chữ cái cho Bạch Thần Mộ xem.

Bạch Thần Mộ nói: Anthony hôm nay chú đến chỗ đó đi, nhưng mà đừng liên hệ với người của khách sạn.

Anthony không rõ: Vì sao? Nếu lần này chết người, vậy sẽ mang ảnh hưởng không tốt đến cho khách sạn, quy tắc nhiệm vụ không phải cháu xem rồi sao? Ông thực không vừa lòng với điểm này.

Bạch Thần Mộ nói: Stochirlea cậu biết không?

Stochirlea bất đắc dĩ buông tay: Tôi thật sự không muốn nói ra, chuyện này rất tổn thương lòng tự trọng của Anthony.

Anthony nhìn về phía cậu ta: Đến tột cùng là có chuyện gì? Cháu mau nói nhanh lên.

Stochirlea nói: Từ khi vừa bắt đầu, tổ chức giao nhiệm vụ cho chúng ta chính là sai lầm, chúng ta không phụ trách mảng này, mục đích cuối cùng của tổ chức là mò ra tổ chức muốn giết hại những bé gái kia. Cho nên chúng ta từ nơi này bắt tay vào, rất dễbắt lửa lên người, vì không để tổ chức biến chúng cháu thành người chịu tội thay đáng thương vô cùng, hôm nay ba người tụi cháu vẫn phải đến trường lên lớp, này chính là đáp án.

_Hết chương 38_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro