Chương 6- Cái chết của Anna 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay trắng bệch vẫn luôn nắm chặt nơ bướm lớn kia, móng tay mượt mà nhưng lại không có chút hồng hào, máu sềnh sệch đang nhỏ giọt từng chút từng chút trên quần áo của bà đầu bếp.

18

Gia Nhạc đứng ở sau cửa chậm chạp không dám đi vào.

Bạch Thần Mộ đẩy cửa ra, lúc nhìn thấy Gia Nhạc thì con ngươi hơi hơi co rụt lại, sau đó nhếch miệng cười: Đứng nhìn cái gì đấy? Vào đi.

Tôi Gia Nhạc gấp đến độ không biết nên nói như thế nào mới tốt, Bạch Thần Mộ liền mở cửa ra, lẳng lặng chờ cậu bình phục tâm tình: Khi nào nói chuyện với tôi cũng khẩn trương hết cả lên, mau thả lỏng.

Gia Nhạc thở hắt ra một hơi, nói: Tôi có chuyện muốn nói với cậu, vừa nãy tôi vô tình nghe được cha tôi muốn đi khỏi đây.

Cho nên? Bạch Thần Mộ nghiêng đầu.

Gia Nhạc lại bắt đầu sốt ruột: Tôi đây cũng phải đi! Làm sao bây giờ?

Bạch Thần Mộ nhìn đồng hồ, kéo Gia Nhạc vào phòng, đóng cửa lại rồi mới nói: Gia Nhạc, đầu tiên anh không cần sốt ruột, quan hệ giữa anh và tôi không phải ngăn cách hai bên thì có thể tách ra được. Hơn nữa, cha anh không có khả năng dưới tình huống như vậy rời khỏi gia tộc White. Nếu anh tin tôi, sau khi ra ngoài không được nói chuyện này với mọi người, sẽ không tốt cho cha anh đâu.

Có gì không tốt chứ? Gia Nhạc nghi hoặc không thôi.

Ngốc quá! Bạch Thần Mộ nhìn mặt Gia Nhạc mà cười rộ lên: Chắc anh không quên trưa nay xảy ra chuyện gì chứ? Nếu anh là ông quản gia, một phút trước trong nhà có thể có người chết, một phút sau lại có người muốn từ chức với anh, hơn nữa là ngay lúc anh đang đợi cảnh sát tới, anh sẽ nghĩ như thế nào?

Gia Nhạc mở to hai mắt nhìn: Cậu là nói

Bạch Thần Mộ đặt ngón trỏ lên môi mình: Suỵt –

19

Gia Nhạc nhận ra cậu và Bạch Thần Mộ là hai loại người khác nhau.

Sau khi Bạch Thần Mộ thấy bàn tay kia thì vô cùng khẩn trương và sợ hãi, nhưng không tới nửa giờ sau liền lấy quyển sách ra không biết đang nghiên cứu cái gì nữa. Ngược lại là cậu, càng nghĩ càng sợ, cứ cảm thấy bàn tay kia là thật.

Rốt cuộc đội cảnh sát cũng đến đây, đây vẫn là lần đầu tiên Gia Nhạc nhìn thấy cảnh sát, sau khi bọn họ tiến vào hỏi nguyên nhân liền trực tiếp niêm phong nơi này, dưới sự chỉ dẫn của quản gia tuần tra toàn bộ biệt thự, cuối cùng mang đi cái nồi bên trong còn chứa bàn tay bị ngâm nước.

Hiệu suất làm việc nhanh đến đáng ngạc nhiên.

Bây giờ tôi cảm thấy rất sợ hãi. Từ trên cửa sổ, Gia Nhạc ló đầu nhìn xuống chiếc xe cảnh sát đang chậm rãi chạy đi, nói với Bạch Thần Mộ đang ở phía sau.

Bạch Thần Mộ lật một trang sách, tiếng ma sát của trang giấy trong bầu không khí yên tĩnh này phá lệ rõ ràng, Gia Nhạc vì Bạch Thần Mộ tập trung mà cảm thấy hiếu kỳ, lật trang đầu ra xem tựa sách, không nhận ra chữ, hẳn không phải là tiếng Anh.

Sách này nói về cái gì vậy? Gia Nhạc hỏi.

Về kiến thức hóa học, gần đây tôi muốn mua một ít thiết bị hóa học để tự mình thực nghiệm thử xem sao. Bạch Thần Mộ nói rất nhẹ nhàng.

Gia Nhạc lại lần nữa tin rằng Bạch Thần Mộ thật sự là một thiên tài, ngồi cạnh hắn phát ngốc, chợt vui vẻ nói: Tôi đã học qua hóa học! Để tôi dạy cậu.

Anh dạy? Bạch Thần Mộ tỏ vẻ rất lo lắng đối với thành tích của Gia Nhạc.

Chớ xem thường tôi nha. Gia Nhạc tràn đầy tự tin nói.

20

Khiến bọn họ không ngờ tới chính là chuyện bàn tay kia cũng chưa chấm dứt, mà nó mới chỉ là bước khởi đầu.

Màn đêm rốt cuộc đã buông xuống, mọi người vẫn như trước đến đại sảnh dùng bữa tối. Lần này, Gia Trầm Cảnh có tham gia, thế nhưng quầng thâm ngay mắt và râu ria lúng phúng trên mặt khiến ông thoạt nhìn không có chút hào hứng phấn chấn nào như trước kia.

Gia Trầm Cảnh thấy Gia Nhạc ngồi vào chỗ bên cạnh Bạch Thần Mộ, vốn định mở miệng muốn răn dạy vài câu, nhưng vừa quay đầu liền thấy ánh mắt âm trầm của Bạch Thần Mộ đang nhìn chằm chằm vào mình, ông liền khép miệng lại không dám nói tiếp nữa.

Bà đầu bếp vì trưa nay đã bị dọa sợ nên đặc biệt chú ý đến bữa tối, không chỉ không cho bất luận kẻ nào hỗ trợ, ngay cả đẩy xe đều là tự bà đẩy đến.

Khẩu vị Gia Nhạc không tốt lắm, hiện giờ cậu vừa nhìn đến mặt bà đầu bếp liền nghĩ ngay đến bàn tay kia, sau đó toàn thân liền không thoải mái.

Anh khó chịu sao? Bạch Thần Mộ thấp giọng hỏi.

Chẳng lẽ cậu không thấy buồn nôn à? Gia Nhạc hỏi.

Giữa lúc hai người đang khe khẽ nói nhỏ, bà đầu bếp đã đặt toàn bộ thức ăn lên bàn, một con gà quay vàng óng, món ăn ngon được chế biến tốt cho sức khỏe, bắp luộc và rau gói nhiều màu.

Quản gia biết rõ chuyện đã xảy ra, giờ thấy vẻ mặt trắng bệch của bà đầu bếp đang bưng thức ăn lên thì biết rằng đối phương đang rất kiềm chế cảm giác khiến người ta buồn nôn kia, ông nhịn không được mà nói: Cảm ơn bà đã nhiệt tình và nghiêm túc với công việc này. Nói xong, tầm mắt ông lại đảo qua Gia Trầm Cảnh.

Gia Trầm Cảnh vùi đầu thật thấp.

Cuối cùng, Gia Trầm Cảnh không có cách nào trở lại nước C, thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng khi vào gia tộc White đã bị thu lại, chỉ khi ra cửa mới trả lại mấy thứ này cho ông, trộm đi là không có khả năng, ngay cả máy bay cũng đi không được, hơn nữa ông còn mang theo một đứa vô dụng nữa

Tầm mắt Gia Trầm Cảnh nhìn về Gia Nhạc tràn đầy ghét bỏ.

Bà đầu bếp đẩy xe đi ngang qua bên cạnh Gia Trầm Cảnh, ông sờ mũi một cái, đột nhiên đứng lên: Trên người bà dính cái gì vậy? Hương vị nồng nặc như vậy thật khiến người ta không thể chịu được mà! Ông gay gắt nói.

Bà đầu bếp mờ mịt dừng xe, xoay người kiểm tra mọi nơi trên người xem là nơi nào tỏa mùi.

Thứ kia là cái gì? Có người run rẩy nói hết lời, chỉ vào nơ bướm lớn màu đỏ tươi trên chiếc váy rộng của bà đầu bếp.

Mọi người theo hướng hắn chỉ nhìn lại, đều lần lượt kêu to, tình cảnh nhất thời hỗn loạn vô cùng.

Bàn tay trắng bệch vẫn luôn nắm chặt nơ bướm lớn kia, móng tay mượt mà nhưng lại không có chút hồng hào, máu sềnh sệch đang nhỏ giọt từng chút từng chút trên quần áo của bà đầu bếp.

Bà đầu bếp lập tức té xỉu.

Gia Nhạc cũng muốn trốn nhưng Bạch Thần Mộ lại dùng lực rất lớn kéo tay cậu lại, cậu không tránh thoát được dứt khoát xoay người ngồi xổm dưới bàn, chỉ để lộ hai con mắt.

Anh đang làm gì vậy? Bạch Thần Mộ hỏi.

Chẳng lẽ cậu không sợ sao? Đó là bàn tay, tôi dám khẳng định nó là thật đó.

Tôi sợ chứ nhưng không phải là lúc này. Bạch Thần Mộ một cước đá ghế dựa tới cửa, khiến một số người hầu cuống cuồng rời đi chảy máu mũi ròng ròng. Hắn liếc nhìn mọi người, mở miệng nói: Các người đều im lặng cho tôi! Ông quản gia gọi cảnh sát, những người còn lại ngoại trừ mấy người muốn ở lại ăn chút đồ, những người khác trở về phòng mình đi.

Sau cùng, không ai chịu ở lại đại sảnh, vậy mà Bạch Thần Mộ còn có lòng dạ ăn chút gì đó, thuận tay nhét một trái bắp cho Gia Nhạc. Gia Nhạc lắc đầu nói không ăn, cuối cùng vẫn phải nuốt vào.

Không cần sợ. Bạch Thần Mộ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng ma sát mặt Gia Nhạc: Tôi sẽ bảo vệ anh.

Cậu nghiêng đầu, phát ra một tiếng với decibel rất nhỏ: Ừ.

21

Cảnh sát không phát hiện thi thể của Anna trong biệt thự gia tộc White, ban đầu họ cho rằng đây chẳng qua là một tên trộm xấu xa vì giấu giếm thân phận giả của mình với mọi người, nên đánh lừa tất cả gây ra bi kịch Chính mình bị mưu sát.

Mà khi bàn tay thứ hai bị phát hiện, hơn nữa sau khi ghi lại lời khai của mọi người có mặt lúc đấy thì các nhân viên cảnh sát cho rằng cần phải lập hồ sơ vụ án.

Thế nào rồi? Chẳng lẽ đã điều tra ra bàn tay kia quả thật là của Anna sao? Ông quản gia hỏi.

Ngài không phát hiện ra sao? Nhân viên cảnh sát cầm ảnh chụp bàn tay buổi sáng và bàn tay lần này đặt song song so sánh, sắc mặt không tốt nói: Hai bàn tay này đến từ cùng một người.

_Hết chương 6_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro