Chương 7- Cái chết của Anna 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người rất quan trọng.

22

Cả buổi chiều, Gia Nhạc đều ở trong phòng buồn bực không lên tiếng.

Bạch Thần Mộ lấy ly nước trái cây từ trong tay cô hầu gái, dò hỏi: Anh không khát hả? Uống một chút đi.

Gia Nhạc lắc đầu, hai tay ôm lấy chân cuộn tròn lại, Bạch Thần Mộ đặt cái ly xuống, giang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thân thể cả hai cách nhau rất gần, Gia Nhạc thậm chí cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của Bạch Thần Mộ xuyên qua lớp vải quần áo hơi tê tê, càng làm cho tâm lý cậu thoải mái hơn.

Hình như anh không thích ứng với việc tiếp xúc cùng người khác, Bạch Thần Mộ thở ra một hơi nóng hổi bên tai Gia Nhạc: Phải không?

Thân thể cậu căng cứng lại, cúi đầu không dám đối mặt với Bạch Thần Mộ.

Trái tim cậu đập rất nhanh, quả thật là cậu không dám gần gũi quá mức với người khác. Thậm chí từ lúc còn rất nhỏ, dì tắm rửa giúp cậu, cậu cũng có thể hoảng sợ khóc lên: Bạch Thần Mộ Cậu đừng như vậy Ngón tay Gia Nhạc bởi vì khẩn trương mà hơi hơi run rẩy.

Không cần sợ hãi, thả lỏng một chút. Bạch Thần Mộ nhẹ nhàng ôm eo Gia Nhạc, đặt tay cậu lên đùi hắn, nói: Nào, gọi tôi là Thần Mộ.

Gia Nhạc cảm thấy bầu không khí này rất quái lạ, cậu bị cánh tay Bạch Thần Mộ ôm lấy siết chặt tới nỗi không thể nhúc nhích được, lồng ngực dán lồng ngực, mặt Bạch Thần Mộ chôn ở trong tóc cậu đang hít sâu một hơi, ngay cả đôi chân đang cong lên cũng bị chân Bạch Thần Mộ đè lại, cậu đang dùng một tư thế ái muội ghé vào lòng một người đàn ông khác, người này còn là bạn thân duy nhất của cậu.

Thần Mộ Gia Nhạc đỏ vành mắt khẽ nói: Cậu không cần như vậy, tôi sẽ sợ đó, buông tôi ra được không?

Anh sợ cái gì? Bạch Thần Mộ cười hỏi: Sợ tôi, hay là sợ chính anh?

Gia Nhạc cũng không biết cậu đang sợ hãi điều gì, nhưng cậu rất mất tự nhiên với loại hành vi thân thiết này. Nếu lúc này người ôm cậu không phải là Bạch Thần Mộ, cậu nghĩ cậu sẽ lập tức đẩy đối phương ra sau đó chạy về phòng mình khóa cửa lại!

Không không! Nếu làm vậy thật thì Bạch Thần Mộ sẽ rất tức giận.

Khi mà Gia Nhạc không chú ý tới thì cậu đã bất giác coi trọng Bạch Thần Mộ mất rồi.

Sau một lúc lâu, giọng nói run rẩy của Gia Nhạc mới vang lên: Tôi.

Không, anh là đang sợ tôi, Một câu nói của Bạch Thần Mộ đã vạch trần suy nghĩ trong lòng Gia Nhạc, cởi nút áo sơ-mi của chính mình, hắn nắm lấy tay Gia Nhạc để lên da thịt của mình. Gia Nhạc sợ tới mức muốn rút về nhưng lại bị Bạch Thần Mộ giữ chặt cổ tay, không thể động đậy.

Cứ như vậy, lấy tay vuốt ve tôi. Bạch Thần Mộ nói.

Không, tôi không muốn. Viền mắt Gia Nhạc đã ươn ướt, ngay cả bị người khác đụng cậu cũng đã hoảng sợ, càng miễn bàn đến việc vươn tay đặt trên người kẻ khác.

Tôi cho phép anh, xoa, sờ, tôi! Bạch Thần Mộ tăng giọng điệu lên, nét mặt lại không chút thay đổi, chỉ có bàn tay đang giữ lấy cổ tay Gia Nhạc là tăng thêm lực, đau đến mức cậu muốn rút lại cũng rút không được.

Gia Nhạc không dám phản kháng, cậu trời sinh không phải là người có cảm xúc dao động lớn, gặp chuyện gì thì luôn lựa chọn trốn tránh.

Cậu chậm rãi thả lỏng bàn tay đang bị Bạch Thần Mộ giữ chặt kia, nhẹ nhàng sờ soạng từ trên xuống dưới.

Bạch Thần Mộ phát ra tiếng thở dài sung sướng, hai tay dùng lực kéo Gia Nhạc lên đùi mình, thân thể Gia Nhạc vẫn không thể nhúc nhích. Hắn cười điều chỉnh lại tư thế cho cậu, khiến mông cậu dán lên bụng mình, Gia Nhạc đưa lưng về phía Bạch Thần Mộ, tay vẫn đặt trên lồng ngực Bạch Thần Mộ, cánh tay bị vặn đau đớn vô cùng.

Tôi là ai? Bạch Thần Mộ hỏi.

Thần Mộ. Gia Nhạc trả lời.

Tôi là gì của anh? Bạch Thần Mộ lại hỏi.

Bạn bè. Gia Nhạc nói.

Trừ quan hệ đó ra thì còn là gì nữa? Bạch Thần Mộ hỏi.

Người rất quan trọng. Gia Nhạc đáp khẽ.

Bạch Thần Mộ cười, buông cánh tay vẫn ôm chặt Gia Nhạc ra.

Gia Nhạc chợt cảm giác được một loại thả lỏng và trống rỗng chưa từng có, ngây ngốc nhìn chăm chú Bạch Thần Mộ, tựa hồ không tiếng động hỏi: Vì sao không tiếp tục nữa?

Động tác của Bạch Thần Mộ thật dịu dàng kéo tay áo của Gia Nhạc lên, dùng thuốc nước sớm chuẩn bị bôi lên nơi vừa nãy hắn đã dùng sức, nói: Có phải anh đang hiếu kỳ vì sao tôi lại đối xử với anh như vậy không?

Gia Nhạc trầm mặc gật đầu.

Tôi muốn tốt cho anh thôi. Giọng nói của Bạch Thần Mộ càng thêm dịu dàng, hắn nói: Anh không có khả năng mãi mãi không tiếp xúc với người khác, anh cũng không cần tự ti và sợ hãi. Đây không phải là bệnh mà là một loại phương thức tự bảo hộ cơ thể mà thôi.

Gia Nhạc nghe hắn nói, nhịn không được mở miệng phản bác: Nhưng cha nói tôi bị mắc chứng tự kỷ(*), là không bình thường Đây là vết thương lòng của Gia Nhạc, cậu vẫn luôn cố gắng dung nhập với những đoàn thể khác, thật vất vả mới đổi trường học mới, giờ cậu có thể trao đổi bình thường với người khác, còn chưa kịp nếm thử Tình cảm giữa người với người, thì cha cậu đã trực tiếp cho cậu một phán quyết – Con mắc chứng tự kỷ, là người bệnh. Nhưng bây giờ, một Bạch Thần Mộ hiểu biết rất nhiều chuyện thế nhưng lại nói với cậu, cậu bình thường ! Không có bệnh!

(*) Tự kỷ xuất phát từ chữ Hy lạp: Autism, nghĩa là tự động, tự thân trong tâm thần học, được Bleuler sử dụng lần đầu tiên để chỉ một triệu chứng cơ bản của bệnh tâm thần phân liệt. Triệu chứng tự kỷ là nét cơ bản của các triệu chứng âm tính trong tâm thần phân liệt. Người bệnh mất đi phần lớn các chức năng giao tiếp và tương tác với môi trường xã hội. Biểu hiện như là thu kín vào bên trong, khó giao tiếp, khó tương tác.

( nguồn từ: http://www.maihuong.gov.vn/vi/cac-roi-loan-tam-than/42-nhung-khai-niem-ve-tu-ky-tre-em.html

Có thể tìm hiểu thêm ở link này: http://ttntt.free.fr/archive/NguyenvanthanhD.html )

Cha anh nói không đúng, Bạch Thần Mộ đáp: Ông ta là một tên lang băm, ngay chính mình còn không điều trị được nữa kìa.

Nhưng cha tôi lấy được Gia Nhạc thì thào mở miệng.

Bạch Thần Mộ ngắt lời cậu, cường thế hỏi: Anh tin ông ta, hay là tin tôi.

Suy nghĩ vài lần, Gia Nhạc đáp: Tin cậu.

Bạch Thần Mộ sờ sờ đầu Gia Nhạc, nói: Chỉ cần cậu nghe lời tôi, tôi có thể giúp anh khắc phục Phương thức bảo hộ cơ thể này, tôi sẽ không lừa anh.

Ừ Tôi, tôi biết. Gia Nhạc nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Bạch Thần Mộ.

Hắn cười khẽ một tiếng.

23

Gia Nhạc nhận được kích thích không nhỏ từ chỗ của Bạch Thần Mộ, lần này cậu phá lệ không dùng cơm trong phòng hắn, hơn nữa về phòng rất sớm còn khóa chặt cửa phòng lại.

Một mình một chỗ, cậu không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhớ đến cô hầu gái mới gặp mặt hai lần nhưng lại rất săn sóc cậu, còn có đôi tay đáng sợ kia

Giữa đêm mùa hạ, Gia Nhạc trốn ở trong chăn phát run.

Giấc ngủ cần đủ bảy tiếng rưỡi, không biết có phải tất cả mọi người đều giống cậu không thể nào ngủ được hay không.

Bạch Thần Mộ đứng trước gương mặc quần áo.

Mặc dù hắn có tóc đen mắt đen của người Châu Á, nhưng trừ diện mạo bề ngoài ra thì không có nửa điểm tương tự như người Châu Á, thân cao 1m78, cơ bắp rất dễ dàng có thể rèn luyện ra. Tuy rằng hình dáng còn khá gầy, thế nhưng Bạch Thần Mộ tin rằng hắn có kiên nhẫn đắp nặn thân thể mình để hấp dẫn người khác, đồng thời cũng dùng để ngụy trang.

Ngay từ rất sớm, Bạch Thần Mộ đã có loại ý thức này, thế nhưng lúc ấy hắn còn chưa rõ đến cùng là vì cái gì, cho đến khi lần đầu tiên nhìn thấy Gia Nhạc.

Vóc dáng nhỏ nhắn, ngũ quan tuy rằng không tồi nhưng rất xứng với vẻ mặt vĩnh viễn sợ sệt kia của cậu, khiến hắn hết thuốc chữa mà mỗi phút mỗi giây đều ảo tưởng đến khoái cảm tột đỉnh khi mà bàn tay, hàm răng, chân hết thảy của chính mình phá hủy người này.

_Hết chương 7_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro