Chương 8- Cái chết của Anna 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay hai chân cô bị cùng một loại thủ pháp tàn nhẫn chặt đứt, đôi mắt mở to, trên đùi bị sợi dây thừng trói chặt, đầu rũ xuống treo trên khung cửa sổ lầu bốn ở gia tộc White, quần áo đều bị người khác lột bỏ, phía trên còn dùng dao khắc: Péché ( tiếng Pháp: tội ác ).

23

Tí tách

Tí tách

Gia Nhạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong phòng chỉ lộ ra ánh đèn từ rèm cửa sổ bên cạnh.

Tiếng nước vẫn còn tiếp tục vang lên, cậu muốn nhanh chân đến xem rốt cuộc làm sao lại có nước chảy xuống nhưng tứ chi lại rất mệt mỏi, như bị cái gì đè xuống, cậu tựa hồ ngủ thiếp đi. Sau đó, bị tiếng nước làm bừng tỉnh, lần này cậu tỉnh táo rất nhanh, xốc chăn lên, thò tay bật đèn, ấn công tắc nhiều lần đèn cũng không bật lên, cậu nhớ rõ trong ngăn tủ đầu giường hình như có đèn pin, sờ soạng đi tìm, tay vừa đặt trên ngăn tủ, bỗng nhiên như có linh tính, ngẩng đầu — trong bóng đêm, bên cạnh giường cậu, có một bóng đen đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia

24

Rốt cuộc, Anna đã được cảnh sát tìm thấy, đáng tiếc chờ đến lúc mọi người phát hiện ra cô, thì cô đã trở thành một khối thi thể không có độ ấm.

Hai tay hai chân cô bị cùng một loại thủ pháp tàn nhẫn chặt đứt, đôi mắt mở to, trên đùi bị sợi dây thừng trói chặt, đầu rũ xuống treo trên khung cửa sổ lầu bốn ở gia tộc White, quần áo đều bị người khác lột bỏ, phía trên còn dùng dao khắc: Péché ( tiếng Pháp: tội ác ).

Phát hiện ra cô là Gia Nhạc, bởi vì buổi sáng khi cậu tỉnh lại kéo rèm cửa sổ, thì thấy toàn bộ chậu hoa dùng để trang trí đều là máu, hơn nữa còn văng tung tóe nhuộm nửa tấm cửa sổ thành màu đỏ, cậu sợ tới mức chân mềm nhũn, dư quang nhìn thấy một người không có cánh tay lúc ẩn lúc hiện ở ngoài cửa sổ.

Cảnh sát xác nhận đây là một vụ mưu sát, hơn nữa còn đưa cho gia tộc White một tin tức không tốt lắm: chữ khắc lên khi Anna còn sống, sau đó buộc trên sợi dây, rõ ràng là bị mất máu quá nhiều do treo cổ.

Bởi vì tối qua chỉ có một mình Gia Nhạc tỉnh lại, cậu nơm nớp lo sợ kể lại chuyện không ngừng nghe được tiếng nước và bóng đen cho cảnh sát nghe. Đầu tiên, cảnh sát Pitt an ủi người thiếu niên mang sắc mặt tái nhợt không ngừng run rẩy trước mặt này, tiếp theo nói: Cậu không cần sợ hãi, cuối cùng tội phạm sẽ bị chúng tôi bắt được, còn có bóng đen kia, tỉ lệ là người bị tình nghi vô cùng nhỏ, hẳn là hình ảnh phản chiếu sau khi Anna bị treo lên thôi.

Gia Nhạc gật gật đầu, tuy rằng cậu có thể cực kỳ khẳng định là có người ngồi bên giường của cậu, nhưng thấy Pitt quả quyết như thế, thì cậu bắt đầu nghĩ lại chắc là lúc ấy mình ngủ quá sâu, không cẩn thận nhìn lầm rồi.

Hầu hết người hầu trong gia tộc White đều ký hợp đồng dài hạn, cũng không biết có phải do tố chất tâm lý tốt hay là gì khác, mà thấy có người chết nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nên làm cái gì thì làm cái ấy. Ngược lại với mấy ngày hôm trước,còn bình tĩnh hơn khi nhìn thấy tay người chết chảy đầm đìa máu, trái lại cha Gia Nhạc – Gia Trầm Cảnh vội vàng quýnh lên tìm ông quản gia, uy hiếp đối phương nếu không để mình quay về nước C thì sẽ nói chuyện đã xảy ra gần đây trong gia tộc White cho đồng nghiệp biết.

Ông quản gia bị Gia Trầm Cảnh khiến cho phiền không chịu nổi, nhiều lần Gia Nhạc thấy cha cùng quản gia cãi vã, lăn qua lộn lại nói mấy câu như thế, nhưng từ đầu tới đuôi đều không có đề cập tới chuyện cho Gia Nhạc trở về, bất kể là chi phí lộ trình hay phương diện trường học, ông dường như hoàn toàn quên mất trên thực tế ông vẫn còn có một đứa con.

Gia Nhạc bị cảnh sát giữ lại lấy lời khai cho tới tận trưa, lúc này đám cảnh sát mới đi ăn cơm. Cậu nuốt không trôi, không có mục đi về phía rừng cây, cảm thấy bên người thiếu cái gì đó, nhìn một vòng mới nhớ tới Bạch Thần Mộ vẫn chưa xuất hiện, liên tiếp hỏi vài người mới biết được tối qua Bạch Thần Mộ phát sốt, đang dưỡng bệnh ở trong phòng.

Cậu rón rén đẩy cửa ra, hôm qua cậu đã biết sự lợi hại của đối phương nhưng vì bị Anna dọa sợ nên đã quên không còn một mảnh, chỉ nhớ rõ đối phương là người bạn duy nhất của mình ở nơi này.

Gia Nhạc? Sao anh lại tới đây? Bạch Thần Mộ thấy Gia Nhạc thì rất kinh ngạc.

Cậu ngượng ngùng cười cười: Trộm chạy ra ngoài.

Bạch Thần Mộ vốn nghĩ Gia Nhạc sẽ vì hành động của mình mà trốn vài ngày, không nghĩ tới chính mình dự tính cho cậu chút thời gian dịu đi, chính cậu đã tự tìm tới, tâm tình không tự giác chuyển tốt, vẫy vẫy tay: Lại đây đi.

Gia Nhạc và Bạch Thần Mộ đã thân quen hơn, hai người thường xuyên ngồi ngay trên thảm nói chuyện phiếm, lần này theo thói quen cậu tính trực tiếp ngồi xuống mặt đất, muốn nhìn mặt đối phương nói chuyện Đầu ngửa lên có hơi choáng váng, cậu nhức đầu lại đứng lên, xoay người đi tìm ghế dựa.

Không cần. Bạch Thần Mộ xốc chăn lên đi xuống dưới, nói: Ngồi nói chuyện đi.

Này không được, cậu đang phát sốt đấy, sẽ cảm lạnh. Gia Nhạc khó có được phản bác ý kiến của người khác.

Bạch Thần Mộ câu khóe miệng cười khẽ: Làm sao có thể ngủ một giấc liền phát sốt, đó là do họ gạt anh thôi.

Gạt? Gạt tôi làm cái gì a Gia Nhạc càng không hiểu được.

Sợ tôi đi ra thấy người ngoài. Bạch Thần Mộ đùa cợt nói: Bọn họ chỉ kém treo cái bảng gỗ trước cửa phòng tôi, phía trên viết: bên trong có chó dữ, xin chớ lại gần.

Gia Nhạc nghe vậy thì vô cùng khổ sở, cậu muốn nói chút chuyện thú vị để Bạch Thần Mộ vui vẻ một chút, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra chuyện gì đáng để nói, cuối cùng đành nói chuyện Anna cho Bạch Thần Mộ.

Bạch Thần Mộ cau mày: À, chuyện này tôi đã nghe quản gia nói qua.

Cậu không sợ hả? Gia Nhạc hỏi.

Ngay từ đầu lúc tôi nhìn thấy bàn tay kia thì đã biết cô ấy lành ít dữ nhiều rồi, tôi nghĩ hầu hết mọi người cũng ôm ý nghĩ giống tôi. Ngữ khí của Bạch Thần Mộ rất lãnh đạm.

Gia Nhạc nhìn thấy không chỉ là bàn tay mà thôi, bộ dáng chân chính của Anna trừ bỏ vài người giúp cảnh sát tháo gỡ thi thể xuống thì người ngoài cũng không biết. Sau khi cậu bình ổn nỗi sợ hãi, lòng tràn đầy áy náy, nói: Kỳ thật nửa đêm tôi có tỉnh lại, nếu lúc ấy tôi mở cửa sổ ra, nói không chừng Anna còn có thể cứu được Đều tại tôi.

Mọi người có số mạng riêng của họ, nó không liên quan đến anh. Bạch Thần Mộ nói.

Gia Nhạc lắc đầu: Tôi cũng hiểu rõ nhưng Anna là một người tốt như vậy, cô ấy giúp tôi sửa sang lại phòng, khi thấy phòng có côn trùng còn giúp tôi đổi phòng, nhưng bây giờ ngay cả hung thủ đều chưa tìm được

Bạch Thần Mộ đột nhiên hỏi: Anh nói hai chân Anna cũng bị chặt đứt ư?

Gia Nhạc không tự giác sờ sờ cổ chân của mình, nói: Ừ.

Bạch Thần Mộ khẽ cười: Anh còn nhớ tối hôm Anna mất tích, anh ở bên cửa sổ phòng tôi đã thấy cô ấy, vậy có nhớ cô ấy ở nơi nào không?

Gia Nhạc đứng lên kéo rèm cửa ra, nói: Đương nhiên nhớ rõ, cậu xem, là ở chỗ đó.

Bạch Thần Mộ nghiêm túc ghi nhớ địa điểm: Xế chiều hôm nay anh đừng đi ra ngoài, buổi tối ở lại chỗ của tôi. Nói xong, tay khoát lên lưng Gia Nhạc.

Gia Nhạc lập tức không thoải mái, vặn vẹo muốn giãy ra, ánh mắt Bạch Thần Mộ lạnh nhạt nhìn cậu, hỏi: Còn nhớ rõ chuyện tối đó tôi nói với anh không?

Vẻ mặt Gia Nhạc buồn khổ gật đầu: Ừ.

25

Thật ra thì Gia Nhạc cũng không muốn về phòng mình ngủ.

Bởi vì chỉ cần cậu vào phòng, liền sởn tóc gáy cứ cảm thấy bên người tựa hồ có ánh mắt đang khóa chặt vào cậu. Cậu nhớ rõ ở trong sách từng nói qua, có phòng nghiên cứu khoa học làm thí nghiệm, đặt mười người ở một mình trong một không gian riêng, trên trần nhà lắp đặt kính thủy tinh tử ngoại. Sau đó, cách một khoảng thời gian để người ở ngoài nhìn chằm chằm vào người trong phòng kính đó, người thí nghiệm đi vào trước căn bản không biết có một khâu như vậy, nhưng khi ra ngoài phòng, có tám người nói ở trong phòng hết sức không thoải mái, tựa như có người đang nhìn họ.

Gia Nhạc ở trong phòng gõ gõ, nhận ra bất luận làm thế nào đều tìm không thấy lớp kính kiểu đó. Cậu vội vàng cầm vài cuốn sách, chạy về căn phòng cách vách của Bạch Thần Mộ.

Bạch Thần Mộ còn đứng ở bên giường, viết vẽ gì đó lên trang giấy trong tay.

Cậu đang làm cái gì đó? Gia Nhạc tiến lại gần xem, mặt trên đều là chữ cái toán học, còn có cái gì đường thẳng X, số góc độ bao nhiêu .

Gia Nhạc nháy mắt cảm thấy Bạch Thần Mộ thật uyên bác.

Bạch Thần Mộ mở cửa sổ ra, thăm dò nhìn xuống phía dưới, nói: Tôi cho rằng Anna tự sát.

Làm sao có thể?! Mắt Gia Nhạc trợn to, tròng mắt tựa như đều có thể rơi ra: Cậu không thấy được bộ dáng trước khi chết của Anna đâu, hơn nữa tay chân đều bị chặt đứt, làm sao thì cũng khó có khả năng là tự mình làm đi?

Đương nhiên không có khả năng một người hoàn thành, nhưng nếu có người giúp cô ấy, vậy thì sẽ khác. Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Thần Mộ bỗng nhiên vặn vẹo lộ ra vẻ khiến người ta sợ hãi.

Gia Nhạc chịu sự ủy thác từ Bạch Thần Mộ đi xuống lầu tìm cảnh quan Pitt, Pitt rất có thiện cảm đối với thiếu niên này, nghe thấy đối phương ấp úng không nói nguyên nhân mời ông lên lầu thì cũng không có bài xích gì, quay đầu phân phó mọi chuyện cho các đồng nghiệp khác liền theo cậu lên lầu. Gia Nhạc nhẹ nhàng thở ra, chỉ vài bước nữa là tới nơi mình cần tới, ông quản gia từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Gia Nhạc và cảnh sát, không chút suy nghĩ phun ra lời quở trách: Cậu Gia! Cậu muốn đưa ngài cảnh quan đi đâu?

Gia Nhạc rụt lui cổ: Lên lầu.

Lên lầu làm gì? Ông Quản gia không thuận theo ngăn lại.

Lúc trước Bạch Thần Mộ xác định nói rõ cho Gia Nhạc không thể để cho ông quản gia biết là hắn muốn mời cảnh sát Pitt tới được, Gia Nhạc cố gắng suy nghĩ nên lấy cớ gì thì tốt đây, Pitt bên kia nhìn thấy ông quản gia này đã hơn năm mươi tuổi mà lại đi làm khó thiếu niên hay xấu hổ này thì rất mất hứng, nói: Xin hỏi có phải chúng tôi không có năng lực suy nghĩ, nên chuyện gì ông cũng phải trông nom? Dứt lời kéo Gia Nhạc vòng qua quản gia lên lầu.

Gia Nhạc thở phào. Cậu là loại người vừa nói dối thì đã bị người ta phát hiện ra ngay.

Không biết vì sao cửa sổ hành lang đều đóng lại, quả thực chính là một mảnh tối đen, Gia Nhạc muốn đi qua mở tấm ván gỗ ra, vặn nhiều lần mới nhìn rõ thì ra trên tất cả các cửa sổ đều bị khóa một lượt.

Cậu bất đắc dĩ mở di động ra nương theo ngọn đèn tiếp tục bước đi, dự tính trước tiên để cảnh sát Pitt xuống lầu lần nữa tìm cô giúp việc mở cửa sổ giúp, vừa đi được vài bước, bỗng nhiên Pitt hét to một tiếng: Ai đấy? Không được cử động!

Gia Nhạc quay đầu, con ngươi co rút lại — không thấy Pitt đâu nữa!

Ngài cảnh sát! Gia Nhạc cầm di động đi tìm kiếm, bị dọa tới mức hốt hoảng lo sợ.

Tách —

Bỗng nhiên đèn hành lang được bật lên, Bạch Thần Mộ ngồi ở trên bệ cửa, bên cạnh là Pitt, đùi bị dây thừng trói lại đang té ngã trên mặt đất.

Cảnh sát Pitt bị ánh đèn chói nhắm chặt hai mắt lại, ôm mông quát: Đám nhóc con tụi bây!

Gia Nhạc vội vàng đi lên giúp mở trói cho ông ta, Bạch Thần Mộ bắt được tay cậu, khẽ nói nhỏ với vị cảnh sát nọ: Trước ông hãy mở to mắt nhìn xem, không thấy thật quen mắt sao?

Pitt cau mày nhìn chính ông, càng xem sắc mặt càng kém, Gia Nhạc không tự chủ được dựa gần vào bên Bạch Thần Mộ.

Cậu Cảnh sát Pitt thật lâu mới nói ra chữ này, lại hít sâu vào thở ra một hơi, mới nói: Cậu đây là làm thế nào được? Khiến bộ dáng của tôi và Anna trước khi chết giống y như nhau thì có lợi gì cho cậu chứ?

_Hết chương 8_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro