Chương 9- Cái chết của Anna 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại nhóc con như cậu thật sự không thể làm cho người ta thích mà. Được rồi, tuy tôi không biết cậu lấy cách thức từ đâu mà biết phương pháp dùng dây thừng trói đùi chứ không phải chân, nhưng cậu vẫn chỉ là một thiếu niên, cánh tay tôi còn thô hơn đùi cậu đấy, mà thể trọng Anna là bảy mươi kg, cậu cảm thấy có khả năng thương tổn cô ấy sao?

26

Vì sao ngài lại cảm thấy có lợi cho tôi chứ? Bạch Thần Mộ mỉm cười với ông.

Cảnh sát Pitt vừa ngạc nhiên lại vừa nghi ngờ mà nhìn Bạch Thần Mộ, nói: Không phải thì tốt nhất Vậy cách buộc dây thừng này là thế nào, cậu có thể nói cho tôi biết không?

Ngài không hoài nghi người là do tôi giết sao? Bạch Thần Mộ nghiêng đầu hỏi.

Bỗng nhiên Gia Nhạc khẩn trương bắt lấy ống tay áo của Bạch Thần Mộ, đồng thời nhìn về phía cảnh sát Pitt.

Pitt cào cào tóc, lộ ra vết sẹo nơi thái dương của ông ta, nói: Loại nhóc con như cậu thật sự không thể làm cho người ta thích mà. Được rồi, tuy tôi không biết cậu lấy cách thức từ đâu mà biết phương pháp dùng dây thừng trói đùi chứ không phải chân, nhưng cậu vẫn chỉ là một thiếu niên, cánh tay tôi còn thô hơn đùi cậu đấy, mà thể trọng Anna là bảy mươi kg, cậu cảm thấy có khả năng thương tổn cô ấy sao?

Bạch Thần Mộ nhún nhún vai: Được rồi, cảm ơn ngài tín nhiệm. Như vậy, mời ngài ở lại chỗ này hôm nay, được không? Tôi sẽ để người sắp xếp phòng khách cho ngài, chín giờ hãy đến phòng tôi, tôi sẽ làm mẫu cho ngài về bí mật của sợi dây thừng, đồng thời còn có thể nói cho ngài biết một ít chuyện mà không ai biết tới.

Cảnh sát Pitt rút dao găm từ trong giày da ra cắt đứt dây thừng, đứng lên nhảy nhảy, thấy không có gì đáng ngại sau đó mới nói: Tôi dựa vào cái gì mà phải tin cậu?

Bạch Thần Mộ như là chợt trở nên ngán ngẫm, lôi kéo Gia Nhạc xoay người rời đi: Nếu ngài không tin tôi, vậy coi như xong.

Chậm đã ! Cảnh sát Pitt ở phía sau họ hô: Phòng của tôi là ở gian nào?

27

Trong đầu Gia Nhạc suy đoán nhìn cảnh sát Pitt hùng hùng hổ hổ đi xuống lầu, quay đầu hỏi: Thần Mộ, đêm nay cậu muốn nói chuyện gì cho ông cảnh sát hả?

Bạch Thần Mộ cười mà không đáp, cầm dây thừng vừa bị cắt hư quấn lên, thuận tay đặt gối đầu không biết lúc nào đã lấy ra ở trong vòng tròn, dùng kim băng cài vào sau đó kéo, Vèo một tiếng, cái gối trên mặt đất thế nhưng bị sợi dây thừng kéo ra ngoài cửa sổ!

Anh đi xem thử. Bạch Thần Mộ nói.

Gia Nhạc ló đầu ra khỏi cửa sổ, cái gối xiêu xiêu vẹo vẹo treo trên cửa sổ mái nhà, cách cậu chỉ khoảng một bàn tay.

Bạch Thần Mộ cũng đi tới, mở miệng nói: Gối đầu này nếu dài hơn chút nữa, thì hẳn là anh có thể thấy được khi ở trong phòng mình.

Gia Nhạc run rẩy hỏi: Nói cách khác, kỳ thật Anna bị giết ở nơi này, mà không phải trên lầu của tôi.

Bạch Thần Mộ cười cười: Thật thông minh.

Gia Nhạc vội vàng buông tay nắm khung cửa sổ ra, kích động nhìn về phía Bạch Thần Mộ, một tay của Bạch Thần Mộ ôm lấy Gia Nhạc, vỗ vỗ phía sau lưng cậu: Được rồi, trước đừng sợ, anh không cảm thấy chuyện này rất thú vị hay sao?

Sao làm sao có thể thú vị được chứ Gia Nhạc chỉ cảm thấy những chuyện này làm cậu kinh khủng sợ hãi bắt đầu lan ratừ lòng bàn chân.

Bạch Thần Mộ nói: Tôi cho anh xem cái này, chỉ khiến anh biết Anna thật sự đã tự sát. Hắn đi qua rút gối đầu về, nói: Nếu tôi không nghĩ sai, tối hôm đó anh ở trong phòng tôi nhìn thấy Anna vội vàng đi tới phía bên này, nhưng vì con đường mưa gió to quá nên cô ấy không cách nào rời đi được, hoặc là vì nguyên nhân nào đó khác. Cô ấy sử dụng phương pháp giống vậy giấu mình trên mái nhà, muốn thừa dịp khi những người khác không chú ý thì vụng trộm trốn đi. Nói xong, hai tay hắn khẽ quăng, giữa dây thừng có một nút thắt đột nhiên bung ra, gối đầu trên không trung thay đổi phương hướng bay, xiêu vẹo dừng trên khung cửa sổ phòng Gia Nhạc.

Gia Nhạc bưng kín miệng, nửa ngày mới nói: Làm sao cậu biết điều này được?

Bạch Thần Mộ nhăn cái mũi cao thẳng của mình, tựa hồ đang rất nghiêm túc tự hỏi, rồi đáp: Bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, hơn nữa tôi vừa lúc đang nghiên cứu quyển sách 《Bẫy dây thừng》 này, nhân tiện suy nghĩ nhiều một chút.

Nói cách khác, những thứ này là cậu vừa mới nghĩ ra được hả? Gia Nhạc hỏi.

Bạch Thần Mộ gật đầu: Đúng vậy, ngay hai giờ trước.

Gia Nhạc thả lỏng, tựa vào trên vách tường: Vậy là tốt rồi.

Bạch Thần Mộ đi qua sờ lúm đồng tiền của cậu, nhẹ nhàng hỏi: Chẳng lẽ, anh cho rằng kẻ giết chết Anna là tôi?

Đương nhiên không phải! Gia Nhạc nhanh chóng phản bác lại chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Thần Mộ chứa đầy sóng nước mênh mông nhưng lại khiến người ta dựng ngược tóc gáy kia.

28

Đêm, tám giờ rưỡi.

Gia Nhạc cứng đờ quỳ trên mặt đất, Bạch Thần Mộ khom lưng, nhẹ nhàng sờ cánh tay cậu, hỏi: Có thể chịu đựng được không?

Gia Nhạc ngửa đầu nhìn hắn, nói: Được.

Bạch Thần Mộ lại khoát chân lên trên đùi cậu: Còn bây giờ?

Gia Nhạc gật đầu như trước.

Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi. Bạch Thần Mộ lấy tay về, trấn an sờ sờ Gia Nhạc đã hoảng sợ: Tôi có thể nhìn ra được anh rất cố gắng. Tuy biết khắc phục là điều khó khăn, nhưng bây giờ anh đã có thể chấp nhận tay tôi đặt trên người anh rồi, tin tưởng rất nhanh thôi thì có thể giống như người bình thường vậy.

Gia Nhạc bởi vì lời nói của Bạch Thần Mộ mà trong lòng tràn đầy vui mừng, khẽ mỉm cười nhợt nhạt.

Bạch Thần Mộ vừa nói vừa nhớ lại đã từng có vị bác sĩ tâm lí thực hiện phương pháp trị liệu thôi miên với mình, chuẩn xác mà nói một câu đánh trúng vào nỗi lo lắng nhất của Gia Nhạc: Đến lúc đó anh có thể có thật nhiều bạn bè rồi.

Cảnh sát Pitt ngậm cây tăm xỉa răng trực tiếp đẩy cửa chính ra, nhìn thấy Gia Nhạc quỳ trên thảm, Bạch Thần Mộ cao cao tại thượng mà đặt chân mình trên đầu gối đối phương, ánh mắt ông chợt tối sầm, đi qua kéo Gia Nhạc lên, bất mãn nhìn về phía Bạch Thần Mộ.

Ông chỉ cho rằng đối phương đang bắt nạt Gia Nhạc, chứ không biết Bạch Thần Mộ vừa thực hiện ám thị tẩy não cho cậu, hơn nữa hiệu quả khá tốt.

Bạch Thần Mộ không hề vì chuyện Pitt xuất hiện mà lộ ra chút thần sắc kinh ngạc nào, hắn vỗ vỗ tay nói: Gia Nhạc, đến chỗ tôi.

Mấy ngày nay, Gia Nhạc thường xuyên cùng Bạch Thần Mộ làm chuyện này, không chút suy nghĩ liền đi qua, thuận theo đứng ở cạnh Bạch Thần Mộ, hắn kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, lúc này mới mỉm cười đối mặt với cảnh sát Pitt: Chào buổi tối, ngài cảnh sát.

Cảnh sát Pitt: Xin cậu nhớ kỹ, tôi là một cảnh sát vì dân phục vụ, tuy rằng chuyện giữa thiếu niên các cậu tôi không thể xen vào, nhưng tôi hy vọng ít nhất cậu phải biết tôn trọng bạn của cậu, được chứ?

Tôi nghĩ ngài hiểu lầm. Bạch Thần Mộ nói: Đây chỉ là trò chơi nhỏ giữa tôi cùng Gia Nhạc thôi.

Pitt hiển nhiên rất không vừa lòng với câu trả lời này, ông đang muốn mở miệng, Bạch Thần Mộ đã giành nói trước: Được rồi, đề tài này trước hết nên tạm dừng, tôi gọi ngài đến cũng không phải để nghe thuyết giáo. Hắn nhéo nhéo tay Gia Nhạc, Gia Nhạc sợ tới mức ngay lập tức không dám nhúc nhích, ý cười của hắn tràn ngập nơi đáy mắt, nói: Tối ngày trước khi Anna mất tích, tôi ở phòng mình từng nhìn thấy cô ấy.

Cảnh sát Pitt lấy tăm trong miệng ra, hỏi: Cậu xác định là cô ấy?

Đột nhiên Gia Nhạc nhìn về phía Bạch Thần Mộ, lúc ấy rõ ràng là cậu nhìn thấy!

Bạch Thần Mộ nói: Cô ấy làm người hầu ở gia tộc White đã bốn năm rồi, tôi nghĩ tôi còn nhận ra rõ. Lúc ấy là hơn chín giờ hai mươi, bởi vì sắp đến giờ đi ngủ, nên theo thói quen cứ vài phút thì tôi nhìn đồng hồ một lần, để xác nhận mình khôngbỏ lỡ giờ đi ngủ. À, đúng rồi, lúc ấy trong phòng tôi còn có Gia Nhạc, anh ấy có thể làm chứng cho tôi.

Cảnh sát Pitt lấy bút ghi lại thời gian và quá trình, sau đó nhìn về phía Gia Nhạc.

Tuy rằng cậu không biết vì cái gì Bạch Thần Mộ muốn nói vậy với cảnh sát Pitt, nhưng lúc cậu đối mặt với ông tathì vẫn nói: Đúng vậy, tôi có thể làm chứng.

Dễ nhận thấy Pitt rất tin tưởng lời Gia Nhạc, ông khép lại bản ghi chép, nói: Tôi còn một việc nữa, chính là cái kia

Dây thừng phải không? Bạch Thần Mộ tiếp lời cảnh sát.

Pitt khẽ cau mày khe khẽ rất khó nhận ra, thật rõ ràng, ông lộ ra vẻ đặc biệt phản cảm với việc Bạch Thần Mộ quá mức thông minh.

Bạch Thần Mộ nói: Đó là một cái bẫy nhỏ, tuy rằng đơn giản thế nhưng lại dễ dàng khiến người ta nhầm lẫn chệch sang hướng khác. Hắn lấy ra quyển sách đã sớm chuẩn bị sẵn dưới bàn, tùy tiện lật lật, chỉ vào trên trang cố ý đánh dấu: Xem, chính là chỗ này.

Sau khi cảnh sát Pitt nhìn nội dung trên sách, sắc mặt rốt cuộc cũng thay đổi: Người nhà cậu lại dám để cậu xem loại sách này? Bọn họ đây là đang phạm tội!

Thực hiển nhiên, người nhà tôi không có ở đây. Bạch Thần Mộ đáp.

Sau khi Pitt vội vã ghi lại tên sách, số trang cùng đoạn chính thì Bạch Thần Mộ hỏi: Gia Nhạc, mấy giờ rồi?

Chín giờ mười lăm. Gia Nhạc nói.

Sắp đến lúc rồi. Bạch Thần Mộ đứng lên: Cảnh sát Pitt, mời theo tôi.

Gia Nhạc cũng đứng lên theo, Bạch Thần Mộ nói: Không, anh cứ ở lại chỗ này.

Để tôi theo cậu đi. Thậm chí cho tới giờ Gia Nhạc vẫn vô cùng hoảng sợ, cậu nói: Tôi sẽ không gây phiền phức cho hai người, vả lại tôi có thể giúp cậu.

Pitt xen miệng vào: Tùy ý cậu, đi cùng đi.

Gia Nhạc không dám di chuyển, hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào Bạch Thần Mộ.

Đến đây đi. Bạch Thần Mộ nói: Nhưng nhớ kỹ phải theo sát tôi.

Được!

29

Cảnh sát Pitt tỏ vẻ bất mãn với người nào đó còn muốn đi vào hành lang tối đen.

Ngài có thể không đi. Bạch Thần Mộ nói: Nhưng ngài tuyệt đối sẽ hối hận.

Ông thật sự rất hoài nghi, thiếu niên trước mắt này đến cùng là lấy tự tin từ đâu ra, vậy mà dám nói khoác những lời như thế còn không biết ngượng nữa chứ, nhưng hôm nay cậu ta đã cho ông quá nhiều cú sốc rồi, nên ông quyết định đánh cược một lần. Ông nắm thật chặt đai lưng, khiến mình bảo trì tính cảnh giác, đầu Bạch Thần Mộ cũng không quay lại thì đã nói: Hiện tại ngài hẳn là nên kiểm tra dây giày có buộc chặt hay không, mà không phải giữ chặt đai lưng.

Pitt cúi đầu, dây giày bên trái không biết từ lúc nào đã tuột ra! Lòng ông tràn ngập hoảng hốt, cúi người xuống buộc dây giày: Cậu phát hiện ra khi nào?

Đoán được. Bạch Thần Mộ quay đầu chỉ chỉ đầu mình: Tôi nghe được âm thanh ma sát rất nhỏ, còn có khóa đai lưng cùng tiếng thở của ngài, ngẫm lại là có thể nghĩ ra.

Cậu thật sự rất kỳ quái, hẳn là nên cho cậu xem kịch Shakespeare, đó là sự kết tinh trí tuệ cùng tốt đẹp của nhân loại, nói không chừng có thể cứu vớt kẻ nghèo tình cảm như cậu. Pitt ở phía sau nói linh tinh lảm nhảm. Bỗng nhiên chân ông chợt hư không, ông thầm nghĩ không ổn, đang nghĩ chắc lại diễn trò cũ mắc trên cửa sổ giống sáng hôm nay nữa, đột nhiênnhoáng lên một cái thế nhưng tay cũng không kịp, trực tiếp rơi ra ngoài cửa sổ!

A! Gia Nhạc kinh hô một tiếng: Ngài cảnh sát!

Một tay Pitt dùng lực bắt được khung cửa sổ, lực trói của dây thừng trên đùi càng lúc càng lớn, cánh tay ông nổi đầy gân xanh.

Bạch, Thần, Mộ! Trong miệng cảnh sát Pitt phun ra ba chữ tiếng nước C kỳ quái, ông quát: Cậu muốn làm gì!?

_Hết chương 9_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro