Chương 50: Vở kịch tinh thần phân liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Huy Harry

Chương 50: Vở kịch bệnh tinh thần phân liệt

Ánh mắt hung thần của Chu Lăng Vân quét qua, tự nhiên thấy vị trí hiển hách đó lại là một chỗ trống, trầm mặc một phút chờ tin tức của Bạch Lạc Nhân, kết quả bên tai vẫn một mực yên tĩnh.

"Bạch doanh trưởng đã đi đâu?" Chu Lăng Vân khó chịu lên tiếng.

Phía dưới không ai lên tiếng, toàn bộ sân huấn luyện lộ ra một vẽ cảm giác áp lực.

Chu Lăng Vân lại hỏi: "Không ai biết hắn đã đi đâu sao? Không phải các ngươi đã cùng hắn nghỉ ngơi à?"

Vẫn không người nào đáp lại.

Chu Lăng Vân vướng mày, đưa tay vẫy gọi tham mưu trưởng đến, hạ giọng nói: "Ở đây giao cho ngươi, ta đi xem tên Tiểu Bạch đó".

Tham mưu trưởng vẽ mặt lo âu: "Mau đi xem một chút đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì!"

Đang là một quan quân có ấn tượng tốt, Bạch Lạc Nhân không có bất kỳ lý do gì mà đến muộn, càng không thể nói đến chuyện né tránh huấn luyện.

Chu Lăng Vân bước nhanh đến ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, bên trong đèn vẫn còn sáng, đẩy cửa vào, trong phòng đặc biệt ấm áp, không giống là không có ai. Nhưng khi Chu Lăng Vân đi đến giường Bạch Lạc Nhân, vén chăn lên nhìn lại không có ai, phòng khác cũng không có.

Bước ra bên ngoài, một loạt dấu bánh xe kéo dài.

Không nghĩ ngơi, cũng không đánh báo cáo? Một mình ra ngoài? ... Chu Lăng Vân còn đang suy nghĩ bỗng tiếng điện thoại vang lên.

"Thủ trưởng, người mau đến xem nhìn, đã xảy ra chuyện". Giọng nói cấp bách.

Chu Lăng Vân trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngài..., ngài mau về xem cái người kia, hắn, .... Hắn tự sát".

"Cái gì?" Chu Lăng Vân chấn động. "Tình hình bây giờ như thế nào?"

"Không rõ cho lắm, chúng tôi không có cách nào mở cửa khoang thuyền, chỉ có thể nhìn vào bên trong đầy máu. Ngay cả bóng người cũng không thấy đâu".

Chu Lăng Vân cúp điện thoại, vội vàng từ ký túc xá Bạch Lạc Nhân lao ra, chạy nhanh đến phòng thí nghiệm.

Cố Dương lợi dụng áp lực bên trong khoang thuyền thay đổi, rạch một đường trên da, cũng bởi vì không có trọng lực nên máu rất nhanh tràn ra khắp khoang thuyền,mục đích hắn làm vậy khiến cho nhân viên theo dõi chú ý đến. Kết quả, máu tuôn ra rất nhanh, trong nháy mắt không còn ý thức được gì, sinh mạng nguy kịch.

Tình hình cực kỳ nguy hiểm, một khi cứu không kịp, lục phủ ngũ tạng có thể đều bị đè ép ra.

Chu Lăng Vân ngay lập tức mở cửa khoang thuyền, không khí được rót vào, thân thể Cố Dương nhanh chóng rơi xuống.

"Nhanh chóng liên hệ nhân viên cấp cứu".

Mười mấy quân y nhanh chóng đi đến, lập tức tiến hành cấp cứu Cố Dương, giằng co một giờ, cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch. Nhân viên quân y đưa Cố Dương đến phòng bệnh không quân tổng viện. Chu Lăng Vân cũng đi theo.

Hơn bảy giờ sáng, điện thoại Bạch Lạc Nhân vang lên.

Cố Hải đang trong bếp chuẩn bị điểm tâm sáng, nghe tiếng điện thoại vang, nhanh chóng xông vào phòng ngủ lấy di động ra, lại đóng cửa phòng lại, sợ gây ầm ĩ lúc Bạch Lạc Nhân nghĩ ngơi.

Nhìn qua dãy số, là Chu Lăng Vân gọi tới.

Không nghĩ ngợi nhấn nghe.

"Tiểu đệ của ngươi xảy ra tình huống ngoài ý muốn, bây giờ đang ở không quân tổng viện, tút tút tút..."

Cố Hải sắc mặt biến đổi, không cần phải nói, Chu Lăng Vân gọi là "Tiểu đệ ngươi" khẳng định đó chính là Cố Dương.

Tuy nói Cố Dương là do hai người sắp đặt đến chỗ Chu Lăng Vân, nhưng vẫn là anh của Cố Hải. Cố Hải vừa nghe Cố Dương xảy ra chuyện, trong lòng đầy dãy hận thù, lão tặc, ngươi không xem Cố gia ta ra gì rồi.

Đem điểm tâm ra, bỏ vào tủ giữ ấm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến bệnh viện (không quân tổng viện á)

Bạch Lạc Nhân đang ngủ say, Cố Hải không định nói ra tình hình, sợ hắn kích động. Vì vậy nằm úp lên giường, khẽ nói vào tai Bạch Lạc Nhân là đi làm, liền ra khỏi nhà.

Hoả tốc chạy đến bệnh viện, hỏi thăm được phòng bệnh của Cố Dương, giám hộ viên cho phép vào, Cố Hải bước vào.

Cố Dương vẫn còn đang hôn mê.

Cố Hải ngồi bên mép giường Cố Dương, nhìn thấy Cố Dương mặt không huyết sắc, trong lòng rất khó chịu. Mặc dù Cố Dương đã gây ra vụ tai nạn xe tám năm trước, nhưng suốt nữa năm Cố Hải nằm viện, hắn vẫn luôn bên cạnh chông trừng, đây cũng là lý do vì sao Cố Hải không truy cứu nguyên nhân.

Nhân viên hộ y đến xem tình trạng của Cố Dương, trông thấy nét mặt Cố Hải không khỏi sững sốt.

"Hai người dáng dấp giống nhau, sinh đôi à?"

Cố Hải lạnh lùng liếc mắt: "Không phải do một mẹ sinh ra".

Bác sĩ xấu hổ cười cười: "Tôi còn tưởng là hai anh em ruột".

Nói xong lời, bác sĩ đi ra ngoài, Cố Hải cũng cùng theo đi ra ngoài, kỹ càng mà tìm hiểu tình trạng Cố Dương.

Đúng lúc này, Chu Lăng Vân đột nhiên từ trong thang máy đi ra, Cố Hải nghiêng đầu, vừa thấy bóng dáng Chu Lăng Vân, định xông vào đánh cho hắn một trận, đột nhiên lại không thấy hắn đâu.

Chu Lăng Vân vững bước đi trở về phòng bệnh, Cố Dương vẫn còn hôn mê, bên cạnh có một hộ sĩ đang kiểm tra số liệu dụng cụ y tế.

Chu Lăng Vân nhịn không được mở miệng hỏi: "Tình hình sao rồi?"

"Coi như ổn định."

"Đại khái bao lâu mới có thể tỉnh?" Đây mới là điều Chu Lăng Vân quan tâm nhất.

"Không xác định", Bảo hộ cười cười: "Có thể là tỉnh lại ngay, cũng có thể hai ba ngày".

Chu Lăng Vân sắc mặt thay đổi gật đầu.

Sau khi bảo hộ ra ngoài, Chu Lăng Vân ánh mắt chăm chú nhìn xem mặt Cố Dương, hắn phát hiện, gương mặt này so với lúc ban đầu gặp mặt có nét không giống nhau. Chu Lăng Vân trầm lặng, bởi vì lúc Cố Hải chỉnh hắn cho đến nay đã hai tuần, rồi sau đó Cố Dương lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chờ hắn khôi phục tướng mạo, Chu Lăng Vân đương nhiên một lần nữa lại ghi nhớ trong đầu.

Về phần lúc trước Cố Hải ra cái dạng gì, Chu Lăng Vân đã sớm không có ấn tượng rồi.

Chỉ nhớ rõ bộ dạng tươi cười, thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong đầu.

Cố Hải đi đến phòng nhân viên hộ y, mượn một bộ quần áo bệnh nhân, sau đó đi đến phòng vệ sinh thay đồ, tiếp tục nhìn gương mà thay đổi kiểu tóc, lại nghĩ đến trên người Cố Dương toàn băng dính trắng, liền cầm trong phòng ra một ít, tuỳ tiện dán lên người, thoạt nhìn rất giống bệnh nhân.

Sau đó, lặng lẽ mai phục tại cửa ra vào buồng vệ sinh.

20 phút sau, Chu Lăng Vân từ phòng bệnh Cố Dương đi ra, hướng buồng vệ sinh mà đi tới.

Vừa đến, Chu Lăng Vân đẩy cửa, thấy bên người bên ngoài liền sửng sốt.

"Ngươi... Ngươi nhanh như vậy đã tỉnh rồi à?"

Cố Hải ra quyền cực nhanh, bấy giờ Chu Lăng Vân vẫn còn kinh ngạc, Cố Hải hướng mắt lên tiếp hai quyền, sau đó đẩy mạnh hắn vào một trong, đặt trên bồn cầu mà đánh điên dại.

Chu Lăng Vân không phải là đánh không lại Cố Hải, chẳng qua là ngay lúc này, hắn không dám tuỳ tiện ra tay.

"Ngươi giả bộ hôn mê hay sao?" Chu Lăng Vân trong lúc giằng co không nhịn được liền hỏi, bởi vì hắn không tin Cố Hải tại sau khi tỉnh dậy trong thời gian ngắn như vậy có thể khôi phục lại thể lực.

Cố Hải vẫn còn giả bộ: "Ai giả bộ hôn mê, lão tử ta là hào quang phản chiếu".

Sau khi trúng mấy quyền, Chu Lăng Vân rốt cuộc không chịu được, chăm chú nhìn Cố Hải suy đi nghĩ lại, muốn thử Cố Hải, không biết con người này có bao nhiêu bản lĩnh mà lại năm lần bảy lượt khiêu khích hắn.

Kết quả, Cố Hải lại không tiếp tục.

Tìm đúng thời cơ mở cửa, trực tiếp nhảy ra.

Chu Lăng Vân vốn định đi bắt lại, phát hiện trong lúc đánh nhau, cửa sổ quần bị bung ra, sau khi hắn chỉnh đốn lại thì Cố Hải cũng đã mất tăm. (chả biết đánh như nào mà bung cửa sổ :v)

Chu Lăng Vân dạo một vòng quanh hành lang, cũng không phát hiện bóng dáng Cố Hải, sau đó trở lại phòng bệnh, phát hiện Cố Dương đang nằm trên giường, sửng sốt đi vào.

Chắc lại là giả bộ rồi.

Bước đến trước giường Cố Dương, liền tóm lên cổ áo hắn, làm bộ muốn đem hắn kéo dậy.

Bảo hộ kinh ngạc, "Tiên sinh, người định làm gì? Hắn vẫn còn đang hôn mê!"

"Hôn mê cái bà ngoại cậu, mới vừa rồi hắn còn rất vui mừng!"

Cố Dương bị Chu Lăng Vân làm cho lay động tỉnh lại, đại não vẫn còn chưa khôi phục suy nghĩ, liền chứng kiến một khuôn mặt dữ tợn. Chu Lăng Vân khoé miệng cười nham hiểm một cái: "Được lắm, giả ngây giả dại rất tốt! Ngươi đừng nói với ta, lúc nãy ngươi đánh ta điên dại chỉ là mộng du thôi!"

Cố Dương nghi ngờ nhìn Chu Lăng Vân liếc, "Đây là đâu?"

"Giả bộ, lại giả bộ, ngươi thật đúng là một đứa hiếm thấy." Chu Lăng Vân nghiến răng nói.

Cố Dương cùng Chu Lăng Vân tổng cộng đã gặp mặt hai lần, lúc này Chu Lăng Vân lại bị Cố Hải đánh cho đen mắt, Cố Dương trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, lạnh lùng hỏi một câu, "Ngươi, ngươi là ai?"

Cố Dương hỏi như vậy, Chu Lăng Vân càng vững tin là Cố Dương đang giả bộ.

"Mỗi lần ngươi làm xong chuyện thất đức đều hỏi những lời này sao?"

Cố Dương lúc này biết rõ Chu Lăng Vân là ai, tức thời cãi lại, "Ngươi bây giờ từ phòng bệnh cút ra ngoài, ta để người nhà ngươi một con đường sống, ngươi mà ở lại đây quấy rầy, ta để cho cả nhà ngươi chết chung".

Cố Hải ở bên ngoài phòng bệnh nghe thấy, cục diện có chút không ổn, tranh thủ cởi áo bệnh nhân ra, đi đến phòng bác sĩ. "Bác sĩ, người ở phòng số 4 đang gặp nguy hiểm"

Nói xong, nhanh chóng mai phục ở cầu thang.

Sau khi bác sĩ và bảo hộ toàn lực khuyên ngăn, Chu Lăng Vân cuối cùng cũng kiềm chế tư tưởng, tạm thời đến phòng bệnh bên ngoài chờ.

Cố Hải thấy hình ảnh quen thuộc hiện lên, lập tức nhìn theo.

Chu Lăng Vân đi đến cửa sổ, sắc mặt xuống sắc, tâm tư rối loạn.

Cố Hải lại từ phía sau của hắn tập kích, Chu Lăng Vân lần này phản ứng nhanh chóng xoay người, chứng kiến sau lưng gương mặt này, quả nhiên lại ngây ngẩn cả người.

"Ngươi nói đúng, ta có tật xấu là hay mộng du". Cố Hải cười nham hiểm.

Chu Lăng Vân xoải bước tiến lên cùng với Cố Hải giao thủ, kết quả Cố Hải sớm có phòng bị, Chu Lăng Vân mặt không biến sắc, tạo thành ánh mắt hắn khô khốc đau khổ, sức phán đoán hạ thấp, lại bị thiệt thòi không ít.

Chờ Chu Lăng Vân khôi phục lại, Cố Hải đã chạy mất, lần này hắn không đuổi theo, chính là muốn nhìn một chút, Cố Hải như thế nào trong thời gian ngắn như vậy nhanh chóng rút lui trở về phòng bệnh, nhập lại làm được thần không biết quỷ không hay.

Kết quả, đẩy cửa phòng bệnh, chứng kiến người ngồi ở trên giường kia trên mặt không biểu tình, Chu Lăng Vân hoàn toàn bái phục.

"Tại sao ngươi lại quay lại?" Cố Dương lộ ra ánh mắt sắc bén.

Chu Lăng Vân nhanh chóng đóng cửa phòng bệnh, đi đến phòng bác sĩ.

"Ta cho rằng, nên đưa bệnh nhân phòng số 4 điều trị bệnh tâm thần phân liệt chuyên khoa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro