Chương 206 - Cố huynh động sắc tâm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ nhất sau khi thi đại học, các học sinh tự tổ chức một buổi tiệc cảm ơn thầy – cô giáo.

Trong buổi tiệc, lần đầu tiên giáo viên và các học sinh mở rộng cửa lòng với nhau, cô giáo dạy Toán có nói một câu, khiến cho Bạch Lạc Nhân đặc biệt bất ngờ, cô nói:" Bạch Lạc Nhân, thật ra mỗi khi nhìn thấy trò ngủ trong tiết học của mình, cô đều rất đau lòng, về sau lên đại học rồi nhớ đừng có thức đêm , buổi tối nhớ phải đi ngủ sớm."

Bữa tiệc lần này, Bạch Lạc Nhân còn thấy được La Hiểu Du, gần một năm không gặp, cô ta vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại có thêm vài phần thành thục của phụ nữ. Cô ta ôm con gái của mình tới tham dự, hai mẹ con rất giống nhau, ánh mắt to linh động lúc thì nhìn cái này, lúc thì nhìn cái kia, dễ thương quá mức khiến rất nhiều học sinh đều chạy lại muốn ôm một cái.

Bạch Lạc Nhân đi đến trước mặt La Hiểu Du, nở nụ cười ôn hòa:" Lão sư, lúc trước em có chút quá lời, mong cô đừng để ở trong lòng."

"Xem em nói kìa, nào có cô giáo nào ghi thù với học sinh."

Bạch Lạc Nhân lấy một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật từ trong túi ra, đưa cho La Hiểu Du.

"Cô, em tặng cô."

Gương mặt La Hiểu Du lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui vừng:" Tặng cho cô ?"

"Dạ, bên trong là một tấm gương, sau này nếu có lúc nào tâm tình cô không tốt, cô có thể nhìn khuôn mặt của mình trong ....Gương , cô sẽ không tìm thấy lý do để tức giận nữa."

La Hiểu Du cười, cười đến mức mặt đỏ ửng.

Bữa tiệc tạ ơn thầy – cô giáo này, trừ chuẩn bị quà cho lão sư, đồng học có quan hệ tốt cũng chuẩn bị quà cho nhau. Vưu Kỳ là người nhận được nhiều quà nhất, mỗi lần có một học sinh nữ lại đây tặng quà, các học sinh nam lại phạt cậu phải uống một chén rượu. Vì thế bữa tiệc còn chưa quá nửa, Vưu Kỳ đã say tí bỉ.

Bạch Lạc Nhân ngồi bên cạnh Vưu Kỳ, nhân dịp lúc Cố Hải đang đi toilet, từ trong túi cầm ra một thứ đưa cho Vưu Kỳ.

"Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có thứ gì tốt để tặng cho cậu, đây là tôi học của một lão trung y, sao* cho cậu một túi thuốc chuyên trị liệu bệnh viêm mũi, có ba đợt trị liệu, không có hiệu quả tôi sẽ tự đập bảng nghề."

(* Sao cây thuốc, một công đoạn khi xử lý thuốc Đông y )

Những lời này, thật sự đã chạm đến điểm mấu chốt của Vưu Kỳ, khóe mắt đỏ ửng.

"Nhân tử, thực ra tôi ..."

Bạch Lạc Nhân ngắt lời:" Được rồi, cậu đừng nói, tôi biết."

Nói xong còn ôm chặt lấy Vưu Kỳ, cho cậu ta một cái ôm hữu nghị của tình bạn.

"Nhân tử, thật ra tôi cũng chuẩn bị một món quà cho cậu, nhưng ở trước mặt nhiều người không tiện để lấy ra, chỉ đành để ở khu phục vụ trước cửa khách sạn. Nếu như cậu thực sụ muốn, đợi tan tiệc hãy tự mình đi lấy, nếu như không muốn, thì cứ quên đi, dù sao cũng không phải là thứ gì có giá trị."

Bạch Lạc Nhân ở trên tấm lưng nặng nề của Vưu Kỳ đấm xuống hai cái:" Thật ra từ lâu rồi tôi vẫn luôn muốn nói với cậu, từ nhỏ đến lớn, cậu là người đẹp trai nhất mà tôi từng gặp."

Đúng lúc Cố Hải vừa từ toilet đi ra, nghe được câu nói này suýt chút nữa té ngã.

Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Cố Hải đã nhận được điện thoại của Tôn Cảnh Vệ, bên kia có việc gấp, đành phải rời bữa tiệc trước. Một đám học sinh nô đùa náo nhiệt tới tận 9 giờ tối, mới lục đục chia tay nhau về nhà, Bạch Lạc Nhân đi một mình tới khu phục vụ, nói rõ mục đích của mình, tiểu thư phục vụ liền đưa cho cậu một cái hộp rất lớn.

Bạch Lạc Nhân vừa mở ra, ánh mắt đã nóng lên, Vưu Kỳ tặng cho cậu một cái chăn.

Đi ra khách sạn, Bạch Lạc Nhân gọi điện thoại cho Cố Hải, ai ngờ không có ai nghe máy, chỉ có thể tự mình bắt xe về nhà.

Về đến nhà, đang đinh dùng chìa khóa mở cửa, lại phát hiện cửa đã được mở từ trước, Bạch Lạc Nhân đi vào, nhìn thấy Cố Hải đang ở trong phòng ngủ tìm kiếm gì đó, tìm rất là nghiêm túc chăm chú, ngay cả cậu tiến vào cũng không biết.

Bạch Lạc Nhân đạp một cước lên mông Cố Hải:" Tôi gọi điện thoại mà cậu dám không nghe máy hả ?"

Sau đó, người nào đó xoay người đứng lên, giống như ảo thuật mà đổi thành một gương mặt lạnh lùng khác.

"Cố Dương..." Bạch Lạc Nhân trợn tròn mắt.

Cố Dương như giận mà không giận nhìn Bạch Lạc Nhân:" Một cước này phải tính như thế nào ?"

Bạch Lạc Nhân tự tìm lý do cho mình:" Ai bảo anh mặc quần áo của Cố Hải."

Khóe miệng Cố Dương nhếch lên, lãnh ngạo mà tươi cười:" Quần áo của tôi không thích hợp để làm cái loại hoạt động ' ra' mồ hôi này."

Hôm nay, cảm xúc của Bạch Lạc Nhân có chút dao động, hơn nữa cũng đã uống nhiều rượu, nghe anh ta nói như thế lập tức nóng nảy, nắm lấy cổ áo của Cố Dương kéo xuống:" Anh cởi ra cho tôi !"

"Chậc chậc..." Cố Dương âm trầm cười hắc hắc:" Tôi giày xéo quần áo của Cố Hải cậu liền đau lòng ? Có vẻ cậu rất biết bao che khuyết điểm nhỉ ?"

Bạch Lạc Nhân không để ý tới sự trào phúng của Cố Dương, một lòng một dạ chỉ muốn cởi bộ quần áo này xuống. Vì thế hai người lại thành giằng co cùng một chỗ, Cố Dương chặn lại Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân lại không buông tha nắm lấy quần áo, cũng không biết có phải Cố Dương cố ý hay không, thừa dịp Bạch Lạc Nhân sơ hở, đem mình là cậu ta đẩy ngã lên giường.

Bàn tay Bạch Lạc Nhân còn đang tâp trung cởi quần áo trên người Cố Dương, cuối cùng Cố Dương ở trên mí mắt của Bạch Lạc Nhân , hai hàng cúc bị cởi ra, lộ ra vòm ngực, cơ bụng săn chắc.

Bởi vì không có một chút tâm tư nào, cho nên Bạch Lạc Nhân đối với những hình ảnh này hoàn toàn miễn dịch, nhưng Cố Dương thì không nghĩ như vậy.

"Bạch Lạc Nhân, tùy tiện động tay động chân cũng không phải là thói quen tốt gì, cái chân lúc nãy cậu đùa giỡn tôi, tôi còn chưa tính sổ đâu, bây giờ lại còn dám cởi quần áo của tôi. Cậu nói xem, hai việc này tôi nên xử lý với cậu như thế nào đây?"

Bạch Lạc Nhân căm giận nắm cổ Cố Dương, muốn thoát ra ngoài nhưng lại không thành công.

Hai mắt Cố Dương lóe ra ánh sáng khác thường:" Bạch Lạc Nhân, tôi không phải là Cố Hải, mông của tôi không phải cậu muốn là có thể đạp."

Dứt lời, liền cởi quần của Bạch Lạc Nhân, bởi vì xuống tay quá mạnh, thanh âm vải vóc bị xé rách truyền lên tai Bạch Lạc Nhân, cặp mắt của cậu đỏ ngầu, hét lớn một tiếng:" Cố Dương, anh cút ngay cho tôi, đừng để tôi phải chán ghét anh."

"Rất hoan nghênh cậu chán ghét tôi."

Cố Dương vẫn mang theo nụ cười nghiền ngẫm như trước, sau đó thừa cơ kéo lên áo T-shirt của Bạch Lạc Nhân, bàn tay sờ lên cái eo thon gọn của cậu.

Bạch Lạc Nhân giật mình, đá lên bụng Cố Dương một cước.

Cố Dương vươn lên hai ngón tay:" Đây là cước thứ hai, cậu cứ luôn nhiệt tình như vậy, tôi cũng có chút ngượng ngùng."

Nói xong thì đem cả cơ thể đè lên người Bạch Lạc Nhân, hai tay giữ chặt đầu của cậu, giữ chặt cậu ở trên giường, hoàn toàn không thể động đậy. Bạch Lạc Nhân hung hãn nhìn lại, Cố Dương còn lỗ mãng ti bỉ cười lại.

"Bạch Lạc Nhân, thật ra tôi và Cố Hải rất giống nhau, chẳng qua một người là lưu manh tục tằng, một người là lưu manh có văn hóa. Cố Hải có thể cho cậu những gì, tôi cũng có thể cho cậu những cái đó, nó không thể cho cậu những gì, tôi cũng có thể cho cậu cái đó. Rất nhanh cậu sẽ phát hiện, tôi càng thích hợp với cậu hơn nó."

"Tôi cam tâm tình nguyện nghe những lời thô tục của cậu ấy, còn hơn là nghe những lời văn hóa vô sỉ của anh."

Cố Dương một chút cũng không để ý, bám riết không tha công kích những điểm nhạy cảm của Bạch Lạc Nhân:" Hôm cậu té xỉu ở trong phòng của tôi, chuyện gì nên làm tôi cũng đã làm, cậu còn khách sáo với tôi làm gì ."

Bạch Lạc Nhân không một chút yếu thế phản bác:" Anh đừng có mà tự sướng, tôi không có khả năng gì hơn người, nhưng lại có xúc giác nhạy bén hơn người khác. Cho dù tôi có ngủ hay là ngất, chỉ cần có một con ruồi bám vào cánh tay của tôi, tôi vẫn có thể cảm nhận được."

"Nếu đã như vậy, tôi đành nói ít làm nhiều vậy."

Cứ như vậy, ở trong ánh nhìn lạnh lẽo căm giận của Bạch Lạc Nhân, môi Cố Dương khẽ hạ xuống, mỗi khi cơ thể Bạch Lạc Nhân từng chút từng chút trở lên cứng ngắc, máu trong người Cố Dương lại nóng thêm, ngay tại lúc cặp môi của Cố Dương sắp hạ xuống khóe miệng Bạch Lạc Nhân, hắn đột nhiên lại dừng lại, ánh mắt chợt trở nên tăm tối.

"Quả nhiên tôi vẫn không chịu được."

Bạch Lạc Nhân không hiểu anh ta đang nói gì.

Một giây sau đó, Cố Dương mạnh mẽ kéo Bạch Lạc Nhân vào phòng vệ sinh, chưa được sự cho phép mà gội đầu cho cậu. Bạch Lạc Nhân giãy dụa không ngừng , khiến cho cả người Cố Dương dính đầy bọt với nước, Cố Dương hét lớn một câu.

"Ngoan ngoãn cho tôi."

Bạch Lạc Nhân không biết thằng cháu này lại muốn gì nữa.

Gội đầu xong, Cố Dương lại kéo Bạch Lạc Nhân đến trước gương, hai tay dán vào hai bên đầu của cậu, nhìn kĩ vào mặt gương, sau đó lại cầm cây kéo lên.

"Không chịu nổi nữa, hôm nay tôi nhất định phải cắt một kiểu tóc khác cho cậu."

Toàn thân trên dưới của Bạch Lạc Nhân, máu đều chảy ngược rồi, không có cách nào để hình dung tâm tình lúc này của cậu.

"Cả nhà họ Cố các người đều là bệnh thần kinh !"

Cố Dương tươi cười với Bạch Lạc Nhân:" Vốn dĩ cả nhà chúng tôi đều rất bình thường, là do gặp phải cậu nên mới biến thành bệnh thần kinh."

"Anh biết cắt tóc không ?"

Cái kéo trong tay Cố Dương nhẹ nhàng lượn một vòng:"Một khi tôi đã hạ quyết tâm làm một việc, thì không phải là có thể hay không, mà phải là có xuất sắc hay không !"

Vừa nói xong, liền đưa cây kéo lên mái tóc của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân đã không còn đường lui, nếu không ngoan ngoãn ngồi chịu đựng cho xong, cậu sợ Cố Hải nhìn thấy sẽ gặp ác mộng.

Cố Dương vây một mảnh vải quanh người Bạch Lạc Nhân, sau đó bắt đầu động thủ.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng:" Tôi đem cơ hội vào thẳng đại học nhường cho người khác, bất quá, vẫn phải cám ơn anh một câu."

"Vì sao phải nhường cho người khác?" Cố Dương loáng thoáng hỏi một câu.

"Tôi không có trải qua xét duyệt, không có đủ tư cách, tôi tự tin vào thực lưc của chính mình, có thể thi đỗ trường mà mình muốn."

Cố Hải hừ một tiếng, cười lạnh:" Hai người các cậu đều rất có cốt khí."

Trong lúc nói chuyện, cắt tóc cũng đã ra hình dạng cơ bản, nhìn động tác thuần thục trên tay Cố Dương, trong lòng Bạch Lạc Nhân âm thầm suy đoán, Cố Dương sao lại có tay nghề tốt đến như vậy? Cậu từng nghe nói du học sinh Trung Quốc sang nước ngoài đều dựa vào rửa bát để kiếm tiền sinh hoạt, chẳng lẽ Cố Dương là vì mưu sinh mà làm thợ cắt tóc?... Nghĩ nghĩ, mệt mỏi lại men theo hương rượu đi lên, đầu Bạch Lạc Nhân đột nhiên gục xuống.

Cố Dương đành cắt tỉa phần tóc ở sau gáy và hai bên mai của Bạch Lạc Nhân , cắt tốt rồi mới nhẹ nhàng nâng đầu Bạch Lạc Nhân lên, để cho cậu tựa vào ghế mà ngủ, đang chuẩn bị cắt tỉa phần tóc ở trên trán, bỗng nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của cậu, động tác đột nhiên ngừng lại.

Thời điểm Cố Hải về đến nhà, mái tóc của Bạch Lạc Nhân đã được cắt tỉa gọn gàng, Cố Dương còn đang sấy tóc cho cậu.

Nhìn động tác thân mật gắn bó của hai người, đại não của Cố Hải nháy mắt sung huyết, đi nhanh vào trong phòng, đoạt lấy máy sấy trong tay Cố Dương, đang muốn quay đầu rống lên với người nào đó, lại nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Lạc Nhân, cuối cùng vẫn phải nén nhịn xuống.

Ra khỏi phòng ngủ, Cố Hải đấm một quyền nặng nề lên ngực Cố Dương.

"Con mẹ anh, rốt cuộc là muốn làm cái gì ?"

Cố Dương âm trầm nhìn về phía Cố Hải:" Tôi muốn làm gì ? Cậu nói cho tôi biết tôi đã làm gì ? Cố Hải, đây không phải chuyện lần 1 lần 2, đầu óc cậu tỉnh táo lại cho tôi một chút ! Tôi là anh của cậu, cậu gây chuyện náo loạn với người nào tôi cũng mặc kệ, thế nhưng đừng có ở trước mặt tôi mà náo loạn, không có cửa đâu ! Cố Dương này lúc trước có thể cho cậu một dao, bây giờ cũng có thể cho cậu dao thứ hai !"

Cảm xúc của Cố Hải dần dần bình ổn, cậu ngồi lên sô pha, châm một điếu thuốc, mặt không có một chút thay đổi yên lặng hút.

Qua một lúc sau, Cố Dương lại mở miệng:" Cha cậu lại tìm cậu ?"

"Ừm."

"Có chuyện gì ?"

"Còn có thể có chuyện gì ?" Cố Hải nhăn mày:" Đơn giản cũng chỉ có chuyện nhập ngũ mà thôi."

" Cơ nghiệp phấn đấu cả nửa đời người, bây giờ lại không có ai thừa kế, ông ấy có thể không nóng nảy sao?"

Cố Hải thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tốt lên một chút:" Không nói đến chuyện này nữa, anh tới đây làm gì ?"

"Tìm một tờ biên lai, ngày mai mở phiên tòa cần dùng, lần ra tòa này rất khó nói trước, ngày mai cậu nhất định phải đến, cho dù tôi có thua thì cũng có người tiếp đón, 9 giờ sáng ngày mai, gặp nhau ở cửa tòa án."

Nói xong câu đó, Cố Dương mặc lại quần áo của mình, lập tức đi ra khỏi cửa, chỉ có một lúc, thoáng dừng lại.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro