Chương 207 - Tôi chỉ muốn được ở cùng với cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Cố Dương đi, Cố Hải trở lại phòng ngủ, Bạch Lạc Nhân vẫn ngồi ở trên ghế ngủ, tóc nửa khô nửa ướt. Cố Hải cầm lấy máy sấy tóc, giận giữ trở thành gió lạnh, trực tiếp thổi lên đầu Bạch Lạc Nhân. Tuy rằng bây giờ đang là mùa hè, nhưng điều hòa trong phòng công suất rất lớn, hoàn toàn không có cảm giác nóng nực, ngược lại cơn gió lạnh này, khiến Bạch Lạc Nhân giật mình một cái, rất nhanh đã tỉnh lại.

Ánh mắt nhìn trong gương, ừm, kiểu tóc này cũng không tệ lắm, lại nhìn thợ cắt tóc bên cạnh, ơ, lại đổi người rồi.

"Anh của cậu đâu ?" Bạch Lạc Nhân hỏi.

Cố Hải vừa nghe những lời này, lập tức ném mạnh máy sấy lên bàn học, cặp mắt hung thần lộ ra ánh sáng lập lòe.

"Cậu ở với anh ta còn chưa đủ phải không ? Chê tôi trở lại quá sớm ?"

Hai câu chất vấn không phân biệt tốt xấu, cũng khiến cảm xúc của Bạch Lạc Nhân trở nên gay gắt, cậu không rõ đại não của Cố Hải được cấu tạo từ cái gì, vì sao chỉ là một đường cong đơn giản, trải qua đại não xử lý, lại có thể bắn ra tám phương hướng khác nhau.

" Đúng vậy, tốt nhất cả đêm cậu cũng đừng về !"

Nói xong câu này, Bạch Lạc Nhân cởi tấm vải quàng bên người ra, đang chuẩn bị đi qua người Cố Hải, đột nhiên lại bị cậu ta kéo lại, ném lên giường, suýt chút nữa đụng đầu vào cái tủ đầu giường.

Một giây sau, thân thể cường tráng của Cố Hải đè lên.

"Cậu muốn tôi tức chết có phải không ?"

"Ai giận ai ?" Bạch Lạc Nhân nhéo lấy quần áo của Cố Hải:" Tôi đã làm sai cái gì ? Anh ta cứ muốn cắt tóc miễn phí cho tôi, ngoại trừ để cho anh ta cắt, tôi còn có thể làm gì ? Tôi cho anh ta một cái tát sao ? Đó là anh của cậu ! Nếu anh ta không phải anh của cậu, tôi căn bản còn lười để ý đến anh ta !"

Bốn mắt nhìn vào nhau, hô hấp của cả hai người mang tầng tầng cảm giác áp bách.

Giằng co một lúc, Bạch Lạc Nhân mới mở miệng:" Tôi không muốn cãi nhau với cậu."

Nói xong thì đẩy Cố Hải ra, đẩy một cái không được, lại đẩy hai cái thì được, cởi quần áo vất lên giường, đi vào phòng tắm tắm rửa. Chỉ còn lại một mình Cố Hải nằm ấp ở trên giường, trước mặt là quần áo của Bạch Lạc Nhân, cậu đem đầu mình chôn ở bên trong bọn nó, ngửi hương vị cơ thể của Bạch Lạc Nhân, chậm rãi làm dịu đi cảm xúc của chính mình.

Lúc Cố Hải đang muốn đứng dậy đi tắm, cậu lại phát hiện một việc khiến cho cậu nóng máu, quần của Bạch Lạc Nhân bị xé ra, đũng quần bị xé thành một đường dài, sợi chỉ lộ ra ngoài hung hăng đâm vào trái tim Cố Hải.

Cố Hải cầm cái quần đi đến trước cửa phòng tắm, đẩy cửa vào không được, trực tiếp đạp cửa đi vào, đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân còn đang tắm rửa, đen mặt ném quần lên người cậu ta, sau đó tông cửa đi ra ngoài.

Cố Hải đi xuống sân bóng rổ ở dưới lầu, chơi một lúc, cả người ra một thân mồ hôi, tất cả lệ khí cũng theo mồ hôi chảy ra ngoài. Nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ đêm, nên trở về đi ngủ.

Đi đến cửa nhà, trên cửa có dán một tờ giấy, bên trên là những nét chữ đẹp đẽ.

"Ai muốn gây chuyện, mời đi đường vòng !"

Cố Hải giơ lên một khóe miệng, đẩy cửa đi vào.

Bạch Lạc Nhân đã đi ngủ, Cố Hải tắm rửa xong cũng chui vào ổ chăn, cậu vừa mới nằm không bao lâu, Bạch Lạc Nhân lại ngồi dậy.

Bật lửa ánh ra ánh sáng màu xanh âm u, sau đó lại dần dần lụi tàn, từng đoàn sương khói từ bên miệng Bạch Lạc Nhân phiêu tán. Cố Hải mở mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy tấm lưng bóng loáng ấy, không tự giác mà đưa tay vuốt ve,

"Cậu giải thích cho tôi, cái quần kia là như thế nào ?"

Bạch Lạc Nhân dứt khoát nói ba chữ:" Tôi không biết."

Vừa nói xong những lời này, Bạch Lạc Nhân liền hắt xì một cái, lại hắt xì, Cố Hải vội ôm Bạch Lạc Nhân nằm xuống, muốn đem cậu chui vào trong chăn, nhưng Bạch Lạc Nhân lại cứng rắn không động đậy. Bạch Lạc Nhân hắt xì cái thứ ba, Cố Hải hoàn toàn không còn kiên nhẫn, ôm chặt lấy Bạch Lạc Nhân, ấn cậu ta lên giường.

Bạch Lạc Nhân còn chưa kịp nói một chữ ' Cút ' ra khỏi miệng, Cố Hải đã bịch kín môi cậu, ở trong miệng cậu bá đạo mà càn quấy, cướp lấy hô hấp của cậu, nuốt xuống những lời nói đả thương người khác của cậu.... Sau đó là hôn lên cằm, cánh mũi, chóp mũi, mí mắt, trán, đôi tai... Khiến cho hô hấp của Bạch Lạc Nhân từ hỗn loạn đến vững vàng rồi lại đến hỗn loạn.

Cố Hải dừng lại động tác ngoài miệng, ánh mắt lấp lóe trừng Bạch Lạc Nhân.

"Có phải bây giờ không còn gánh nặng học tập, cánh cửa cha mẹ cũng đã qua được, ngày trôi qua quá dễ chịu, cậu không cùng tôi cãi nhau là trong lòng không thoải mái đúng không ?"

Cố Hải am hiểu nhất là hai chuyện, gây chuyện và ác nhân cáo trạng trước.

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải:" Cậu ở trên người tôi đi xuống đã, tôi sẽ nói cho cậu biết cái quần kia vì sao lại như vậy."

Cố Hải ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh.

Hai giây sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên ở trong phòng.

"Ngao !!... Đừng véo, chỗ này véo không chịu nổi a, đàn ông tội gì khó xử đàn ông a a a !!!..."

Bạch Lạc Nhân dừng tay, Cố Hải ôm mặt đau muốn chết.

"Cố Dương mặc quần áo của cậu ở trong phòng lắc lư, tôi nhận nhầm người, liền đạp một cái lên người anh ta, ai ngờ anh ta bắt được thóp kiên quyết không buông tha, hai chúng tôi cãi nhau, sau lại thăng cấp lên đánh nhau, cái quần mới trở thành như vậy."

Trong lòng Cố Hải căng thẳng:" Anh ấy không thật sự động thủ với cậu chứ ?"

"Không, chỉ giằng co vài phút rồi thôi."

"Anh ấy tuyệt đối là cố ý..." Cố Hải còn đang lầu bầu, đột nhiên nhận thấy có chỗ không thích hợp, lại hỏi :" Nếu là như vậy, sao anh ấy lại cắt tóc cho cậu ?"

Bạch Lạc Nhân bị hỏi đến phiền, giận dữ nói :" Làm sao tôi biết được ? Chuyện này cậu đi mà hỏi tổ tông nhà cậu, Cố gia các người toàn là một đám bệnh thần kinh ! Tôi thật sự không hiểu các người làm sao mà lớn lên được nữa ?"

Khuôn mặt Cố Hải cau có, không nói chuyện.

"Tôi chỉ giải thích được có như vậy, cậu tin hay không thì tùy !"

Bạch Lạc Nhân xoay người , lưng hướng lại phía Cố Hải. Cố Hải lại từ phía sau ôm lấy Bạch Lạc Nhân , mặt dán lên trên mặt cậu, ngữ khí vẫn rất còn cương ngạnh.

"Về sau cậu cố gắng đừng có trêu chọc anh ấy nữa."

Trước mắt Bạch Lạc Nhân bây giờ mà có một bình hoa, cậu thật sự rất muốn cầm lấy đập lên đầu cái người ở đằng sau.

"Tại sao lại thành tôi trêu chọc anh ta ? Tôi lúc nào thì chủ động đi trêu chọc anh ta ?"

Cố Hải làm như không nghe thấy, thản nhiên nói:" Anh ấy không đơn giản như chúng ta, phức tạp hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều,"

"Tôi mặc kệ anh ta đơn giản hay phức tạp, tôi một chút hứng thú cũng không muốn biết." Ngữ khí của Bạch Lạc Nhân rất lãnh đạm.

Cố Hải nắm lấy bàn tay Bạch Lạc Nhân, lẳng lặng nói :" Tôi không phải muốn cậu hiểu rõ con người anh ấy, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đối với anh ấy phải có phòng bị, không cần đem anh ấy đánh đồng với chúng ta."

Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hừ lạnh một tiếng.

"Nhưng có người nói, hai người một là lưu manh thô tục, một người là lưu manh có văn hóa, bản chất đều giống nhau, chỉ là phương thức biểu hiện khác nhau mà thôi ."

"Giống nhau bà ngoại anh ta ấy !" Cố Hải nghiến răng:" Anh ta đó là ra vẻ ! Hai chúng tôi bản chất kém nhau quá xa ! Tôi mạnh miệng mềm lòng, còn anh ta là mạnh miệng nhưng trong lòng ác độc ! Cậu còn nhớ cái chuyện con diều mà tôi nói với cậu không ? Chỉ cần từ chuyện nhỏ này cũng có thể nhìn ra điểm khác nhau giữa hai người chúng tôi."

Cố Hải không nhắc tới chuyện này thì thôi, nhắc lại việc này lại khiến Bạch Lạc Nhân vui vẻ, cậu không có nhìn ra điểm xấu nào của Cố Dương trong việc này, lại chỉ nhìn thấy sự ngu xuẩn của Cố Hải.

"Đừng có cợt nhả với tôi, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu !" Cố Hải giữ chặt lấy khuôn mặt của Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân cố nhìn cười:" Được rồi, tôi biết rồi ."

Cố Hải lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bạch Lạc Nhân một lát, thấy trong ánh mắt cậu ta có ánh sáng khác thường, khóe miệng co rút nín cười , liền cắn răng căm tức nhào tới:" Cậu còn cười ? Cậu còn dám cười nhạo tôi ? Tôi để cho cậu cười, để cho cậu cười này..."

"Ha ha ha ... Ách ... Ha ha ha..."

7 giờ sáng ngày hôm sau, Cố Hải bị điện thoại của Cố Dương đánh thức.

"Dậy chưa ?"

Cố Hải ngáp một cái:" Mấy giờ mà đã dậy a ? Phiên tòa của anh không phải 9 giờ mới mở sao ?"

"Cậu cho rằng là lên lớp sao ? Vừa đến giờ mới đến ?"

Cố Hải xoa xoa hai mắt, không kiên nhẫn nói lại :" Được rồi, biết , dậy bây giờ."

Kết quả, vừa cúp điện thoại xong lại chui vào ổ chăn, nhìn thấy hai mắt muốn tỉnh lại không tỉnh của Bạch Lạc Nhân, biểu tình giống như một con mèo vô tội, lại cùng cậu ta nhàm chán náo loạn một chút, đến khi Bạch Lạc Nhân hoàn toàn tỉnh lại.

"Lát nữa tôi phải ra ngoài có chút chuyện, anh họ tôi phải ra tòa, tôi đi xem một chút. Rửa mặt xong tôi sẽ nấu cho cậu ít cháo, chờ cậu ra khỏi giường là có thể ăn."

"Không cần." Bạch Lạc Nhân lười biếng duỗi thắt lưng:" Tôi cũng phải đi ra ngoài."

"Cậu đi đâu ?" Cố Hải vừa mặc quần áo vừa hỏi.

Bạch Lạc Nhân ngồi dậy:" Không phải tôi đã đem cơ hội vào thẳng đại học nhường cho người khác sao ? Lúc trước có một lão sư vẫn luôn giúp đỡ tôi chuyện này, không cùng ông ấy bàn bạc, đột nhiên làm ra chuyện như vậy, cảm giác rất có lỗi, tôi tính đi giải thích một chút với ông ấy."

Cố Hải gật đầu:" Cậu với vị lão sư kia quan hệ rất tốt sao ?"

"Là anh cậu liên hệ với ông ta ."

Sắc mặt Cố Hải khẽ biến đổi, cũng không nói cái gì.

Hai người cùng rửa mặt với nhau, cùng đi phòng ngủ thay quần áo, Bạch Lạc Nhân mới nói với Cố Hải:" Cậu đi trước đi, dù sao tôi cũng không vội."

"Cùng nhau đi !" Cố Hải cố chấp nói.

"Hai chúng ta không chung đường."

"Tôi chở cậu qua đó trước, sau đó lại đi đến chỗ anh tôi."

"Phí công làm gì ? Mỗi người đi một xe không phải càng tiện hơn sao ? Mà không phải anh cậu đang giục cậu đến nhanh sao ? Cậu đi đi, lát nữa tôi sẽ tự lái xe đi !"

Cố Hải vẫn kiên trì:" Tôi muốn lái xe đưa cậu đến đó, không thì tôi sẽ không yên lòng."

Bạch Lạc Nhân không lay chuyển được Cố Hải, đành phải chuẩn bị nhanh hơn, đi cùng với cậu ta ra khỏi cửa.

Xe vừa mới đi ra khỏi tòa nhà, Cố Hải lại nhận được điện thoại của Cố Dương.

"Cậu đến chỗ nào rồi ?" Cố Dương âm trầm hỏi.

Trong giọng nói của Cố Hải lộ ra một chút không kiên nhẫn:" Vừa mới ra khỏi nhà."

"Vậy bao lâu nữa có thể đến ?"

"Không nói rõ được." Cố Hải chậm rãi tăng tốc:" Em phải đưa Nhân tử qua chỗ này trước, sau đó mới qua chỗ anh được."

Một trận đáng sợ trầm mặc trôi qua, bàn tay Cố Dương run run, thanh âm không hề có độ ấm truyền tới.

"Cậu ngồi trên xe của Bạch Lạc Nhân ?"

Cố Hải vừa muốn ' ừ ' một tiếng, đột nhiên trên giao lộ lao tới một chiếc xe, cậu đạp phanh nhưng không có phản ứng gì, nhanh chóng đánh tay lái, mới giật mình tránh né được một kiếp.

"Tạm thời không nói chuyện nữa."

Cố Hải vội vàng ngắt điện thoại, quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Lạc Nhân bên cạnh, biểu tình kinh hồn còn chưa ổn định. Bèn đưa một bàn tay qua, ở trên mái tóc của cậu sờ sờ , ôn nhu trấn an :" Vừa rồi làm cậu sợ à ?"

Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói :" Về sau lúc lái xe, không được nghe điện thoại nữa."

Cố Hải cười cười gật đầu, khi xe sắp lên đường cái, Cố Hải đạp phanh để giảm tốc độ, không có phản ứng, lại thử đạp phanh, vẫn không có phản ứng, tươi cười ở trên mặt Cố Hải trong nháy mắt cứng đờ....

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro