Chương 188: Cùng nhau kháng chiến chống uy quyền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua vài ngày yên bình, cuối cùng thì "Địa đạo tình yêu" của hai bạn Nhân Hải bị Cố Uy Đình phát hiện rồi T_T, hội bàn tròn 4 bố mẹ diễn ra với phần thắng thuộc về Bạch lão gia (đương nhiên). Cố Hải lại bị bắt đến doanh trại, nhốt trong địa đạo tràn đầy tình yêu, Bạch Lạc Nhân thì vì chồng mình lại chịu đói rét, bla,bla,bla,... lại bắt đầu kế hoạch trường kì kháng chiến thôi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cố Uy Đình biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: " 3 ngày cái gì?"

Tôn Cảnh Vệ hai ngày nay gấp tới độ, khóe miệng đều có thể bắn ra pháo, Cố Uy Đình lại càng trầm tĩnh, trong lòng lại càng gấp gáp hơn. Bời vì trong lòng hiểu được, Cố Hải ở dưới đây mỗi một giây đề có ý nghĩa như thế nào với Cố Uy Đình.

"Tiểu Hải đã ở trong địa đạo này 3 ngày"

Cố Uy Đình lạnh lùng cười: "Không đến 3 ngày, chỉ là 68 tiếng mà thôi"

Tôn Cảnh Vệ thật sự không nhịn được nữa: "Thủ trưởng, ngài vì cái gì phải làm như vậy? Ngài xem, hai ngày nay sắc mặt của ngài đã tệ như thế nào? Nếu không trừng đứa nhỏ này không suy sụp trước mà là chính ngài suy sụp trước..."

"Tôi như thế nào? Cố Uy Đình mạnh miệng: "Tôi không phải rất tốt sao?"

"Nếu ngài không để chuyện này trong lòng, vì cái gì mà đem thời gian nhớ rõ như vậy?"

Cố Uy Đình nhất thời nghẹn lời, âm trầm mà liếc Tôn Cảnh Vệ một cái.

"Cậu đừng có mà đến đây giáo huấn tôi, cậu nghĩ rằng tôi không biết sao? Cậu cả ngày hướng trong địa đạo đưa cơm, đưa đồ ăn, đưa chăn chiếu xuống, nó ở trong đấy nửa năm cũng chẳng hề hấn gì cả?"

Tôn Cảnh Vệ nháy mắt mặt biến sắc, một bộ không thể làm khác.

"Thủ trưởng, tôi cũng vì là suy nghĩ cho ngài mà, nếu nó là phạm nhân, ngài đem nó nhột lại tôi cả mí mắt cũng không nhìn, Nhưng bất quá thằng bé không phải là phạm nhân, mà nó là con trai của ngài! Cứ ở trong cái chỗ âm u tối tăm như vậy, chân cũng không có bước một bước, cơm nước ũng không có ăn uống gì cả!"

Cố Uy Đình ánh mắt lạnh liếc nhìn Tôn Cảnh Vệ nghi ngờ:" Hia bên đều có lỗ hổng, cậu không phải là vụng trộm kéo nó lên , đến phòng cậu vui chơi, giải trí, ăn ngủ đấy chứ?"

"Nếu thằng bé chịu đi thì tốt rồi!" Tôn Cảnh Vệ giờ khắc này mới nói thật: "Thủ trưởng, không dám nói dối ngài, cái gì thằng bé cần, tôi đều hướng địa đạo mà đưa xuống, nhưng thật sự không có sử dụng đến, vài thứ đưa xuống còn bị ném lên! Ngay cả lúc tôi đưa vào đấy một cái chăn, thắng bé cũng không hề dung, cứ như vậy ngồi trong đó chịu lạnh. Thủ trưởng, hiện nay là mùa gì ạ? Chúng ta mặc nhiều quần áo như vậy, đứng ơ rbeen ngoài vẫn còn phải chà xát tay! Ngài nghĩ tiểu Hải, ba buổi tối sống như thế nào?"

Cố Uy Đình tâm run run, nhưng trên mặt không biểu hiện gì cả

"Cậu tốt nhất đừng làm cho người nghe kinh sợ"

"Thủ trưởng" Tôn Cảnh Vệ đại hán, gấp đến độ nước mắt có thể chảy ra:" Tôi thực sự không hề làm ngài kinh sợ, tiểu Hải, thằng bé thực sự không ăn không uống a! Nếu nó giống trước đây đùa giỡn một chút thì tốt rồi, nhưng lần này nó thứ sự cùng ngài cứng đầu đó"

Cố Uy Đình rống giận:" Vậy để nó chết ở dưới đấy luôn đi!"

Tôn Cảnh Vệ bị Cố Uy Đình nhìn chăm chú, một lúc sau mới mở miệng nói:" Thủ trưởng, ngài không nói, tôi thực sự không dám tùy tiện đi xuống. Cho nên tiểu Hải giờ trở thành cái dạng gì tôi đều không rõ"

Nói xong câu đó, Tôn Cảnh Vệ tự giác đi ra khỏi phòng Cố Uy Đình.

Cố Uy Đình đứng lên, thấy choáng váng cả đầu, rất lâu mới lấy lại được cân bằng. Đã ba ngày ba đêm không có chợp mắt, cố ý không để ý Tôn Cảnh Vệ, cố ý không quan tâm tới Cố Hải vì nghĩ Tôn Cảnh Vệ sẽ tự nghĩ ra cách để tiếp tế cho Cố Hải. Mỗi ngày nằm ở giường, còn nghĩ tới Cố Hải trong địa đạo cuộn mình trong cái chăn ẩm ướt, nào có nghĩ Cố Hải hoàn toàn không có chăn đắp....

Trong phòng đi lại mấy bước, Cố Uy Đình rốt cuộc ở mặt sàn kia mà dừng lại.

Cúi xuống nghe động tĩnh bên trong, dù lỗ tai có thính tới đâu cũng không nghe thấy bất kì động tĩnh nào ở bên trong cả.

Thậm chí cả tiếng hít thở cũng đều không có.

Cố Uy Đình mạnh mẽ nâng sàn lên, lưu loát chui vào bên trong.

Một đường xoay người đi, rất nhanh phát hiện cách đó không xa trong đọa đạo có một thân ảnh.

Cố Uy Đình nháy mắt đầu óc trống rỗng, bước đi cũng có chút hỗn độn, phía sau lưng vô số lần đã đụng phải trần của địa đạo, bùn đất ẩm ướt bám vào biộ quân trang phẳng phiu.

Khi đi tới gần, Cố Uy ĐInhf mới nghe thấy tiếng hô hấp của Cố Hải, đột nhiên trái tim khôi phục lại bình thường lại nhảy lên đạp mạnh.

Bởi vì trong địa đạo không có đèn, Cố Uy Đình không thấy rĩ sắc mặt của Cố Hải, đơn thuần cảm giác sờ lên rất lạnh lẽo. Tôn Cảnh Vệ nói một chút đều không sai, Cố Hải ở đây không ăn uống gì cả, không giường không chăn, kể cả chỗ ngồi để tránh bùn đất cũng đều không có. Cố Hải cứ như vậy ngồi thẳng trên mặt đất, quần áo sớm đã bị bùn đât bám đầy, thậm chí còn có mùi hôi.

Cố Uy Đình sờ tay Cố Hải, lạnh lẽo vô cùng, mọi đêm mình có thể ấm áp mà ở đây tình huống hoàn toàn trái ngược.

Cố Hải đột nhiên nắm lấy tay Cố Uy Đình, hoàn toàn không có như trong tưởng tượng của ông ta, suy yếu vô lực, hoàn toàn ngược lại, nó như truyền một loại sức mạnh ương ngạnh.

"Bố...." Cố Hải gọi một tiếng rõ ràng.

"Con hiện tại cùng ta đi lên, ngoan ngoãn nghe lời ta, mọi chuyện cũ đều cho qua hết"

Cố Hải vẫn như ba ngày trước khách sáo nói: "Con sẽ không nhập ngũ"

"Ở bên cạnh ta con thấy khó chịu lắm phải không?" Cố Uy Đình âm thanh tràn ngập bi phẫn.

"Nếu bố có thể chấp nhận Nhân tử, con có thể mỗi ngày đều ở bên cạnh bố"

Cố Uy ĐInhf đè lại đầu Cố Hải,độ ấm trong lời nói như giaamr đi vài phần.

"Ta không có khả năng chấp nhậ cái loại quan hệ này"

"Vậy thì bố đi lên đi" Cố Hải ngữ khí thản nhiên: "Con ở chỗ này rất tốt, theo ý con, không ăn không uống, không chăn, còn rời xa Nhân tử, rất khó chịu. Nhưng nếu bố có lòng tốt, đau lòng, thương con ở đây chịu khổ, vậy bố không nên bắt con cùng Nhân tử tách ra, bởi cái loại khổ sở này còn khó chịu hơn gấp trăm lần"

Cố Uy Đình rống lên: "Cái loại khổ này không ở trong phạm vị khống chế của tao, cứ coi như là tra tấn sống mày đi, tao cũng không đau lòng."

Cố Hải thanh âm lạnh lẽo âm u cùng với không khí rất hợp:" Được, đi không tiễn"

Cố Uy Đình thời điểm chui ra, thật sự có tư tưởng muốn trực tiếp giết chết Cố Hải.

"Thủ trưởng, con trai thứ hai của ngài ở bên ngoài đã ba ngày, có khuyên bảo như thế nào cũng không có đi"

Nghe tin tức này, Cố Uy Đình không có chút cảm động nào, ngược lại còn bởi vì cái laoij hành động này của Bạch Lạc Nhân chọc cho phát giận.

"Bắt nó vào, đưa đến trước mặt tôi"

Bạch Lạc Nhân đi vào, sắc mặt so với Cố Hải thật sự không tốt hơn là mấy.

Cố Uy Đình bận tâm việc Bạch Lạc Nhân là con trai Khương Viên, giọng nói có thoáng dịu đi vài phần.

"Ai cho cậu ban đêm đầu đứng ở cửa? Cậu có biết nó sẽ tạo thánh ảnh hưởng ác liệt như thế nào không? Cậu có biết cậu làm như vậy khiến ta khó xử lắm không? Vốn ta nghĩ cậu hiểu chuyện, một đứa trẻ thức thời, kết quả ta lại triệt để coi trọng nhầm cậu, cậu cùng Cố Hải là cùng một cái loại, chẳng qua là một đứa thì bày trò phá hủy ngay trước mặt, còn một đứa bày trò các kiểu ở trong lòng thôi."

Ngh xong cậu nói này, Bạch Lạc Nhân thản nhiên nói một câu: "Cố Hải ở đâu?"

Hiện tai, trừ bỏ chuyện của Cố Hải cái gì Bạch Lạc Nhân cùng không quan tâm.

Biểu tình này, vấn đề này, động chạm tới vấn đề không thể xâm phạm

"Cậu không phải là muốn biết tình huống hiện tại của nó sao? Hôm nay ta cho cậu tiến vào, chính là để cho cậu hảo hảo mà nhìn xem, hai người chúng mày tùy hứng làm bậy hiện tại mang tới cho mình bao nhiêu tổn thương! Nhìn đi rồi nói sao? Cố Hải không ăn không uống ở trong đấy đã 3 ngày, khi nào thì nó chịu thua ta mới đưa nó mang lên."

Bạch Lạc Nhân tâm đột nhiên như muốn nổ tung, như có một bàn tay hung hăng mà xe rách tâm của cậu.

Cậu từng đi qua cái địa đạo đó, bên trong có bao nhiêu lạnh lẽo cậu đều biết, chính cậu đã từng trải qua lạnh lẽo đói khổ, mùi vị của nó sao cso thể không rõ.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên cúi người xuống, ý định tiến vào bên trong địa đạo, lại bị Cố Uy Đình giữ lại. Cậu liều lĩnh giãy dụa, hai bộ đội đặc chủng ở bên ngoài tiến vào, mạnh mẽ chế phục cậu.

Cố Uy Đình đá vang cái nắp, hiện ra một cái lỗ hổng nhưng lại cố ý không để Bạch Lạc Nhân tiến vào. Bạch Lạc Nhân cứng rắn có gắng đạp chân, cái khe hở kia chỉ cách cậu có 10cm nhưng không có cách nào để đi xuống được, không thể đi xuống để nhìn thấy Cố Hải dù chỉ là một cái liếc mắt.

"Cậu nghe cho rõ đây, cậu cam đoan với ta, về sau cùng Cố Hải chấm dứt cái loại quan hệ này, ta lực tức thả chúng mày ra. Nếu trong 2 đứa có một đứa buông tay, ta lập tức không làm khó cả hai, chính cậu tự nhìn đi"

Lời nói của Cố Uy Đình như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của Bạch Lạc Nhân.

Giọng nói hướng địa đạo mà gào thét: "Cố Hải, Cố Hải,...."

Cố Hải đang nhắm hai mắt để chịu đựng cái tra tấn, thì nghe thấy thanh âm của Bạch Lạc Nhân, đột nhiên hai mắt đều mở lớn.

Ba ngày qua, Cố Hải lần đầu tiên quay đầu về phía cửa địa đạo, một ánh sáng lập lòe như có như không hiện ra. Chính mình muốn đáp lại lời nói của Bạch Lạc Nhân nhưng đột nhiên nhớ ra bản thân không được đáp lại, cái này rất có thể là mưu kế của Cố Uy ĐInhf, không thể để cho Bạch Lạc Nhân biết mình đang ở trong này.

"Cố Hải, Cố Hải,...." Thanh âm của bạch Lạc Nhân càng ngày càng không thể khống chế nổi.

Cố Hải ở bên dưới cắn răng cắn răng chịu đựng, đem nước mắt như trực chảy ra bức quay trở lại, một tiếng cũng không nói ra.

"Thế nào? Nghĩ thong suốt chưa?"

Bạch Lạc Nhân hai mắt đỏ ngầu nhìn Cố Uy Đình, ánh mát cứng cỏi hiện đã có chút suy sụp.

"Chú đây là đào cho con trai một phần mộ sao? Chú có nghĩ tới nếu vợ chú ở trên trời nhìn thấy hết tất cả cô ấy sẽ có cảm tưởng như thế nào không?"

"Không cần quan tâm bà ấy nghĩ như thế nào, ta hiện tại là đang hỏi cậu!" ánh mắt Cố Uy Đình mang vài phần bá đạo: "Đáp ứng ta, hai đứa đều bình an vô sự, không đpa sứng ta, ta coi như không có đứa con trai này, nó có chết ta cũng không nhận"

Bạch Lạc Nhân tầm mắt chậm rãi hướng về phía cửa địa đạo.

Cố Hải trong lòng yên lặng cầu nguyện, Nhân tử, cậu nhất định phải chống đỡ! Cậu là vợ tôi, tôi tự hào nhất về cậu, không ai có thể uy hiếp được cậu, cậu không được để tôi thất vọng.

Trong phòng như nồng đậm mùi thuốc súng, Bạch Lạc Nhân khuân mặt u ám ngưng trọng, một chân chậm rãi quỳ xuống đất, hai tay chặ chẽ nắm lấy cửa địa đạo, tại cửa mà hét lên, âm thanh truyền đi khắp địa đạo.

"Cố Hải, cậu nghe cho kĩ đây, từ hôm nay trở đi, cậu ở trong địa đạo này ngủ một ngày tôi ở đường cái cũng ngủ một ngày, cậu không ăn không uống, tôi một ngày ucngx sẽ không ăn không uống, xhungs ta ai thỏa hiệp trướ liền làm cháu!"

Nói xong đem sàn nhà lưu loát đậy lại không một khe hở.

Bỏ đi nhanh ra ngoài, mọi người như bị nghẹn họng, trân trối nhìn cậu rời đi.

Đêm hôm sau, Bạch Lac Nhân nhu thường lệ tìm một chỗ ẩn nấp trong góc, mặc một cái áo khoác ẩm ướt, một trận gió lạnh thôi quả, hưởng thụ cái "Lạc thú" tự ngược đãi bản thân.

Đã tới đêm khuya, một đôi bàn tay ấm áp khoác lên cho Bạch Lạc Nhân một cái áo khoác lớn.

Bạch Lạc Nhân cứng ngắc xoay cổ lại, nhìn thấy gương mặt ôn hòa của Bạch Hán Kì, trong nháy mắt tất cả những ủy khuất, áy náy tràn lên, Bạch Lạc Nhân môi giật giật, không nói lời nào.

"Con trai, bỏ trốn đi!"

Bạch Hán Kì không dễ dàng gì mà mở miệng, nhưng một khi đã nói thì có thể là một câu long trời nở đất, cái đề nghị bỏ trốn này, trên thế giới cũng chỉ có bố của mình mới có thể nói ra.

-----Hết chương 188-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro