Câu chuyện 1: Tóc xanh khói, cà phê đen đặc và cà phê sữa đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Cà phê đen đặc

Cô thích anh chủ.

Ngày nào cũng thế, mặc kệ trời mưa giông bão tố hay nắng nôi đầy đầu, cô lúc nào cũng đặt một tờ báo cạnh hòm thư trước cửa phòng anh, thêm vào đó một cốc cà phê đen đặc.

Anh chủ luôn thích thế, anh thích đọc báo mỗi sáng, anh bảo như thế sẽ giúp anh tỉnh táo hơn. Anh còn rất thích uống cà phê đen đặc. Nó đắng lắm, cô chẳng thích chút nào. Nhưng anh lại thích, thế nên cô cũng tập tành uống thử, rồi cũng nghiện lúc nào không hay.

Cái vị đắng đắng đến tê rát đầu lưỡi của cà phê làm cô nhớ đến anh mỗi lần uống, và rồi lại khẽ bật cười.

Chẳng biết sao nữa, nhưng cô cứ nghĩ đến anh mỗi lần như thế.

Jin hay bảo với cô, chắc cô bị điên tình mất rồi. Thế nhưng anh cũng biết, cô liên tưởng rất đúng, anh chủ chính là rất lạnh lùng, đôi khi có phần xa cách. Như một tách cà phê đặc, nó rất đắng, nếu thử lần đầu tiên, sẽ thấy rất không hợp khẩu vị, thế nhưng dần dần, nó lại như có chất gây nghiện, làm con người ta không kìm được mà thích luôn cả cái vị đắng tê buốt kia.

Cô chẳng biết tên thật của anh là gì, thế mới chết. Cô hay gọi anh là anh chủ, à, chỉ có mình cô gọi như thế.

Anh chủ đích thị là mẫu đàn ông trưởng thành và thành đạt. Nghe đâu khu nhà anh đang ở và cũng là khu nhà cho thuê phòng, chính là thuộc quyền sở hữu của anh. Anh còn sở hữu thêm một số khu nhà nữa thì phải.

Cô chẳng biết nữa, vì cô chẳng thấy hứng thú với mấy ngôi nhà của anh, cái cô hứng thú, chính là con người anh kia kìa.

Cái ngày đầu mới gặp anh chủ, cô còn tưởng anh chính là một ngôi sao nào đó mà ông trời dành tặng riêng mình cô. Anh xuất hiện ở quán cà phê của cô, với ấn tượng duy nhất nơi tim cô chính là nụ cười mỉm khi uống cà phê đặc cô pha.

Kể từ đó, cô chết mê chết mệt nụ cười mỉm ấy, Jin bảo cô điên rồi, cô mặc kệ anh ta lảm nhảm trong quán, chỉ nghĩ đến anh chủ của riêng mình. Kệ cô chứ. Ai bảo cô thích anh chủ làm gì.

2. Cà phê sữa đá

Jin là hàng xóm cạnh quán cà phê của cô, và cũng là hàng xóm cạnh khu nhà anh chủ ở.

Khác với anh chủ, Jin hóm hỉnh, vui tươi, nhí nhảnh, đôi lúc tính tình như con nít.

Anh chủ chẳng được lòng mấy nhân viên làm part-time trong quán cô chút nào cả. Bọn họ đều thích Jin hơn, chắc do tính Jin hòa đồng, lại vui tính.

Jin đến Việt Nam được năm năm rồi, anh là con lai Việt - Nhật, nghe đâu bây giờ anh đang làm tại trung tâm dạy tiếng Nhật nào đó.

Jin thích uống cà phê sữa đá, trái ngược với anh chủ. Cô hay bảo, cà phê sữa đá có gì ngon không, anh trả lời, cà phê đặc cũng ngon chứ.

Cô quý Jin, như một người bạn.

Một buổi chiều ở quán, cô ngồi tựa tay vào bàn tính tiền, mắt lơ đãng nhìn về xa, chẳng hề hay biết Jin đã đứng bên cạnh từ lúc nào, anh khẽ hắng giọng:

- Có đang nhớ anh chủ không?

Cô cười sẽ:

- Không, đang nhớ anh đấy. Nghe nói mấy hôm trước uống cà phê chưa trả tiền?

Anh lắc đầu không biết nên nói gì.

Jin với cô lúc nào cũng đấu khẩu như thế, thường là cô thắng, vì Jin rất hay nhường cô. Nói ra, Jin chiều cô rất nhiều, nhiều lúc, cô thật sự không hiểu nổi tình cảm của bản thân, Jin rất đáng quý, nhưng cô thích anh chủ cơ mà!

Cô cũng biết, chẳng qua là đang tự mình dối mình đấy thôi.

3. Cà phê đặc sao lại thành đắng

Chẳng biết từ lúc nào cô thấy cà phê đen đặc lại trở nên đắng như thế.

Hồi trước cô uống nhiều, đến nỗi quen luôn vị nó, chẳng còn thấy đắng nữa. Nhưng giờ lại chẳng thể thấy nó bớt đắng hơn chút nào.

Anh chủ ngồi trong quán như mọi ngày, chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng đọc báo, và cô ngồi đối diện anh, đang nằm ngửa mặt trên bàn.

Cô thẩn thơ suốt một tiếng, anh chủ đã dừng đọc báo từ bao giờ, chằm chằm nhìn cô như đang suy xét điều gì đó. Anh trầm giọng nói:

- Jin chuẩn bị về nước à?

Cô bần thần gật đầu. Hóa ra anh cũng biết, Jin cũng sắp về Nhật rồi.

- Sao em không nói với Jin?

Anh bất ngờ hỏi một câu. Cô giật mình ngẩng mặt lên nhìn anh, có cái gì ngập ngừng trong ánh mắt, cô lại lặng lẽ cúi xuống, không muốn để đôi mắt tinh tường của anh nhận ra điều gì.

Anh lại lẳng lặng uống cà phê, nán lại một chút nữa rồi đi ra khỏi quán. Anh rất ít nói, còn cô lại nói rất nhiều, ai tinh ý sẽ nhận ra ngay, mấy hôm nay cô không như thế nữa, cô nói rất ít, phải chăng là vì Jin?

Cô chờ anh đi rồi, mới nhút nhát ngẩng mặt lên, thấy tờ note anh để lại trên bàn, trên đó có mấy nét chữ nhỏ nhắn đều đặn. Nhìn thôi cũng biết người viết nó phải kĩ tính lắm.

Cô bần thần nhìn tờ note một lúc, rồi gọi Diệu Nhi - một nhân viên của quán, nhờ cô ấy pha cho một tách cà phê đen đặc, không chút sữa.

Nhấp một ngụm, cô mỉm cười, quả nhiên là rất đắng.

4. Cà phê sữa đá cũng có vị đắng

Mấy hôm nay, Jin ít đến quán hẳn. Chắc anh còn phải bận chuẩn bị đồ dùng rồi tiệc tùng tạm biệt gì đó ở trung tâm.

Anh chủ cũng không đến quán như mọi ngày.

Cô chẳng biết nữa, nhưng thấy rất hụt hẫng. Mấy nhân viên kháo nhau điều gì đó rồi tự động dành cho cô một không gian riêng.

Cô không biết rõ bọn họ nói gì, nhưng biết chắc là họ đang nói về chuyện của cô, anh chủ và Jin.

Có hôm, một buổi tối đã rất muộn, các nhân viên về hết, cô lười nhác nằm ườn xuống bàn, chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó mà thôi.

"Kính coong~~!"

Tiếng chuông ở cửa báo hiệu có khách tới, cô lười tới mức không buồn nhìn mặt người đó, chỉ hét to:

- Quán đóng cửa rồi!

Đợi một lát lâu không ai trả lời, cô bực dọc ngước đầu lên vì không có tiếng chuông cửa reo lần nữa.

- Jin!

Cô thốt lên, vừa ngạc nhiên, vừa vui sướng. Chẳng biết sao cô lại vui sướng nhỉ?

- Ừ, anh đây!

Jin nở một nụ cười, ngọt như vị của cà phê sữa đá mà anh hay nói với cô thường ngày. Anh ngồi xuống trước mặt cô, khẽ trêu đùa:

- Không đuổi anh về nữa chứ?

- Ừ, không đuổi nữa!

Cô cười nhạt. Dù sao thì có đuổi, ngày mai anh cũng bay về Nhật rồi. Có đuổi, cô cũng chẳng còn cơ hội gặp anh nữa.

Anh đến Việt Nam, dạy trong một trung tâm chỉ để hoàn thành một sự kiện của công ty hợp tác lao động Việt - Nhật. Giờ thì anh phải về.

- Mai anh bay về Nhật rồi!

Jin nói, dường như đang chờ đợi điều gì đó từ người con gái trước mặt.

Nhưng người con gái trước mặt ấy lại né tránh sự chờ đợi chân thành nơi anh, cô trầm giọng:

- Anh chuẩn bị xong hết rồi nhỉ?

Anh khẽ đáp, có vẻ hơi thất vọng:

- Ừ.

Rồi chẳng ai trong hai người nói gì nữa. Không gian buổi đêm vắng lặng đến bức lòng. Chỉ còn tiếng đồng hồ "tích tắc" kêu, nặng nề, từng tiếng một.

Cô chẳng thể nói thêm điều gì thật lòng với anh, cho đến tận khi anh chào tạm biệt và về nhà.

Màn đêm bủa giăng lấy bóng dáng cao gầy của anh, bủa vây lấy trái tim đau đớn của cô.

Tối muộn rồi, các nhân viên đã về hết, cô chẳng còn có thể lười biếng nhờ Diệu Nhi pha cho cô một cốc cà phê nữa.

Cô đóng cửa, có lẽ hôm nay sẽ ngủ lại quán, chui vào khu pha chế, tự làm cho mình một cốc cà phê sữa đá và ngồi nhâm nhi ở chiếc bàn ngoài ban công bên trên tầng hai của quán.

Trước giờ cô chưa từng uống cà phê sữa đá, chỉ nghe Jin nói, cà phê cô pha rất ngon, rất ngọt. Nhắc cũng nhớ, lần đầu Jin xuất hiện trong tầm mắt của cô, chính là khi anh đến quán, lúng túng chưa biết chọn gì, cô đã tự ý chọn cho anh cà phê sữa đá, và nó trở thành thức uống quen thuộc khi tới quán của anh tới tận bây giờ.

Cô nhấp một ngụm, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Đắng. Sao lại còn có vị mặn nữa.

5. Chậu hoa anh đào

Hôm sau Jin bay về Nhật, cô sốt nặng, sốt đến bốn mươi độ, mê man không biết gì, lại không thể đến gặp mặt anh tạm biệt ở sân bay.

Suốt một tháng sau, cô vẫn chưa thể vui lên được. Mọi người trong quán đều biết ý mà dành cô một không gian yên tĩnh.

Cô yên tĩnh chẳng bao giờ là đủ. Bây giờ còn thấy rất đau đớn nữa.

Lúc không biểu đạt tình cảm thật của mình, thì nỗi đau sẽ là câu trả lời.

Anh chủ vẫn tới quán, nhưng không thường xuyên như trước.

Một hôm, anh chủ đến, mang cho cô một chậu hoa anh đào đang nở tươi tắn.

Cô nhìn chằm chằm vào chậu cây, vừa thấy đắng đắng đầu lưỡi, vừa thấy cay cay khóe mắt.

- Anh chủ!

Anh chủ nhăn mặt, cười khổ:

- Không phải xem tờ giấy lần trước đã biết tên anh rồi sao?

Cô hơi khựng lại, mí mắt cụp xuống.

- Em biết, nhưng có lẽ là quen rồi.

Cô cười, nụ cười hơi mông lung, có phần không chắc chắn. Nếu là tờ giấy ấy vào một ngày nào đó trước, chắc sẽ khiến cô vui đến chết mà líu lo với Jin suốt. Nhưng thời điểm không đúng, cô lại chẳng hề có cảm giác gì.

Anh chủ cười, đặt chậu hoa trước mặt cô nói:

- Jin gửi đấy!

Trong phút chốc, ánh mắt cô khẽ lóe lên ý cười, nhưng một lát thôi, vì cô đã hoàn toàn giấu nó đi, không để con mắt tinh nhanh kia nhận ra điều gì.

Cô đưa tay nhận lấy chậu hoa, đôi môi khẽ cong lên. Anh chủ vẫn cứ nhìn cô, đáy mắt lóe lên chút gì đó nuối tiếc, lại có chút gì đó yên bình.

- Em không định gặp lại Jin sao?

Cánh tay đang xoăn xoe chậu hoa anh đào của cô chợt ngừng lại. Đồng tử dừng lại nơi có bông hoa anh đào to nhất. Khóe miệng mấp máy điều gì nhưng lại thôi.

- Thực ra, hợp đồng của Jin đã hết hạn từ một năm trước. - Anh chủ dùng chất giọng trầm ổn nói. Câu nói thản nhiên, nhưng lại như đánh mạnh vào trái tim yếu đuối của cô - Jin cố tình không để em biết, lại còn ngăn cản mọi người nói cho em. Cậu ta thật là...

Anh dừng lại sau câu cảm thán, đôi mắt khẽ nhìn về khoảng không gian vô định.

- Anh chưa từng nghĩ, cảm giác thua cuộc lại khó chịu thế này. Có lẽ là có duyên, nhưng chưa có phận. Cuối cùng, anh lại thua cậu ấy về thời điểm.

Lời này, như là anh đang tự nói với chính mình. Thở dài một hơi nặng nề, anh rút từ trong túi ra cái gì đấy, nói tiếp:

- Đây là vé đến Nhật Bản, vào chiều mai.

Anh đặt tờ vé xuống bàn, trước mặt cô. Ngay giây phút này, anh đã biết mình chẳng còn cơ hội nào nữa. Anh đã tự bỏ lỡ cơ hội cho chính mình mất rồi.

Tấm vé đến Nhật Bản nhòa đi trong mắt cô. Cũng chẳng biết anh chủ đã rời đi từ bao giờ, màn nước mỏng vây quanh mắt cô ngày một dày lên.

Chậu hoa anh đào vẫn ở đấy, cười tươi với chính cô, với chính điều gì đó đang le lói trong trái tim cô.

Câu trả lời, cô cũng có rồi.

6. Tóc xanh khói

Một cô gái tóc nhuộm màu xanh khói, trên tay là chiếc balo lớn, tay còn lại là một chiếc vali màu xanh dương vội vàng bước ra khỏi quán.

Diệu Nhi ngơ ngác, đến mức cầm luôn túi đường ra ngoài, tròn mắt hét lớn:

- Chị! Chị đi đâu thế?!

Cô tất bật không ngừng, lôi đồ đạc ra ngoài, bận đến nỗi không thèm nhìn mặt của Diệu Nhi mà chỉ hét lớn từ ngoài cửa vọng lại. Trong đáy mắt tràn ngập ý cười.

- Đi uống cà phê sữa đá!

Nói rồi, bóng cô lủi thật nhanh. Nhanh đến mức Diệu Nhi khi tỉnh ra mới kịp thốt lên:

- Cà phê sữa đá? Đi uống cà phê sữa đá đâu cần chuẩn bị cả balo lẫn vali như thế chứ?!

Đột nhiên, mái tóc xanh lại lấp ló nơi cánh cửa.

- Trông quán cho chị! Nhé!

Rồi biến mất.

Phía đường xa, bóng dáng một cô gái tóc xanh khói lấp ló với đống đồ lỉnh kỉnh. Từ ngày lập ra quán, cô chưa từng nghĩ sẽ phải xa quán một thời gian như thế. E là lần này sẽ phải nhờ Diệu Nhi cùng mấy nhân viên đáng yêu của cô trông quán vậy.

Tấm vé phấp phới trong gió. Lần này, cô sẽ làm theo tiếng của trái tim.

Đi tìm câu trả lời cho chính mình!


~Extra~



Nhật Bản, một ngày mưa.

Mái tóc xanh khói phất phơ trong gió, chiếc balo và vali màu xanh dương như đang hòa vào màn mưa.

Cô co ro ngồi trước cửa sân bay, phụng phịu môi nhìn làn nước trắng xóa trước mặt, mái tóc xanh khói bị mưa hắt làm ướt nhoét. Nom như một chú cún con đang rúm ró trước cánh cửa kính.

Jin hốt hoảng từ xa chạy tới, thấy bóng dáng cô co ro đến đáng thương phía trước liền khẽ thở hắt, chạy lại.

- Con bé ngốc này!

Cô theo ánh mắt ngước nhìn lên, đôi mắt tròn to rưng rưng như chuẩn bị khóc. Giọng nói này, có thật là Jin không vậy, cô lần đầu ra nước ngoài, tiếng Anh chập chững, tiếng Nhật không thạo, điện thoại thì hết pin, không gọi cho anh được, cứ tưởng là sẽ không về được nữa chứ.

Cô nhảy chồm lên, ôm lấy cổ anh, hít hà hương bạc hà đặc trưng trên người anh mà thủ thỉ như phát khóc đến nơi:

- Đến Nhật uống cà phê sữa đá cùng anh thôi mà khó quá...

Jin bật cười, như một chú mèo cao kều tựa vào mái tóc xanh khói của cô mà tận hưởng mùi hương trên tóc cô, cọ khẽ vào đó mà nói:

- Anh muốn uống cà phê sữa đá!

Rồi đặt bờ môi ấm nóng của mình lên đôi môi lạnh nhợt lại vì mưa của cô. Cái lưỡi tinh nghịch còn đi dạo một vòng trên bờ môi hồng đào căng mọng kia.

Mái tóc xanh khói phất phơ ngượng ngùng.

- Em có câu trả lời rồi.

- Ừ, anh biết.

Jin cười dịu dàng, rồi hôn cô.

Cái hôn tuyệt đẹp của một ngày mưa.

Tại Nhật Bản.

***End***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro