Chương 5. Xin Lỗi và Cảm ơn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Tiếng gà gáy vang vọng trong thôn, Mộc Vân liền thức giấc, nhưng cậu cũng không lập tức ngồi dậy mà vẫn nằm thêm một lúc mới đứng lên đi ra ngoài.

Khi đến phòng bếp lại bất ngờ thấy được Lý Bá đang ngồi nấu ăn, ông đang chăm chú cho củi vào lò, cũng không chú ý đến cậu.

"Sao ngươi thức sớm vậy?" Chuyện khó sử ngày hôm qua sau một giấc ngủ tỉnh dậy Mộc Vân cũng đã quên không sai biệt lắm, nói chuyện với ông cũng tự nhiên hơn so với lúc trước.

Lý Bá nghe tiếng mới phát hiện ra cậu, chỉ thấy cậu mặc một bộ quần áo rộng thùng thình đang đứng khuất trong bóng tối, quần áo của ông đa số điều là vải tối màu, Mộc Vân đi đường lại không phát ra âm thanh, ông không phát hiện ra cũng là đương nhiên.

"Ngủ đủ rồi, ngươi đi ngủ thêm một chút nữa, không cần thức sớm như vậy khi nào thức ăn chính ta sẽ kêu ngươi."

Mộc Vân bước lại gần ông, ngồi xổm xuống kế bếp lò, đưa hai tay lại gần bếp, hơi nóng truyền vào làm cơ thể lạnh cóng của cậu cảm thấy có chút ấm áp.

Nhìn động tác của cậu ông mới sực nhớ ra, thời tiết đang bắt đầu chuyển lạnh, chăn mền trong nhà lại không dày, dữ ấm cũng không tốt, quần áo trên người lại mộc mạc như vậy, làm sao có thể ngủ yên giấc được.

"Lạnh lắm sao." Lý Bá thử hỏi.

Mộc Vân không nghĩ nhiều liền gật đầu, cơ thể cậu tuy có dị năng, sức khỏe cũng lớn hơn người bình thường rất nhiều, nhưng cậu sợ lạnh từ lúc nhỏ, trời chuyển lạnh dây thần kinh như cảm ứng được, cả người liền rung lên.

Nhận được câu trả lời chắc chắn Lý Bá cũng không tiếp tục hỏi nữa, ông ngồi đó im lặng suy nghĩ.

Cảm thấy cơ thể ấm được một chút, Mộc Vân liền đứng lên dự định đi rửa mặt, lúc này Lý Bá lại bất ngờ lên tiếng.

"Ngươi đi đâu."

"Rửa mặt."

"Ở đây đợi ta."

Nói rồi lấy một cái thau nước bằng gỗ đi ra nhà sau mút một ít nước, ông lấy nồi thức ăn đang nấu để qua một bên, lấy chiếc nồi vừa mút đầy nước để lên.

"Đây là...." Nhìn một loạt động tác của ông, Mộc Vân không hiểu ra sao hiếu kỳ hỏi.

"Sau này rửa mặt bằng nước ấm."

Bị câu nói ngắn gọn của ông làm cho sửng sốt, Mộc Vân ngơ ngác nhìn ông, ông như vậy là đang lo lắng cho cậu sao?

"Xin lỗi, từ trước đến nay ta luôn ở một mình cũng không biết cách chăm sóc người khác, khiến ngươi chịu thiệt thòi."

Mộc Vân nghe thấy câu nói này của ông không khỏi sửng sốt: "Thiệt thòi gì chứ, ta đang ở nhờ nhà ngươi, ăn không, uống không, người nên xin lỗi vì đã đem phiền phức đến cho ngươi phải là ta mới đúng." Mộc Vân cảm thấy có chút buồn cười khi nghe được câu xin lỗi của Lý Bá.

"Ngươi không có phiền phức, thật sự, chuyện này là ta tự nguyện không thể trách ngươi."

Mộc Vân cười cười gật đầu, một lúc lâu cậu mới mở miệng nói tiếp với gương mặt nghiêm túc." Vậy sau này ngươi cũng đừng nói xin lỗi ta, ngươi như vậy ta rất khó sử."

Lý Bá sửng sốt, ông chưa bao giờ suy xét đến việc cách hành xử của mình sẽ mang đến cho cậu ngột ngạc " Thật xin lỗi."

Mộc Vân nhìn ông, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày như muốn nứt ra, có chút bực bội không muốn nói chuyện tiếp với ông nữa, im lặng không lên tiếng.

Nhìn Mộc Vân cau mày, hai mắt Lý Bá rũ xuống cũng không tiếp tục nói chuyện.

Hai người yên lặng không nói gì khoảng một lúc, Mộc Vân nghĩ nghĩ, cậu cảm thấy chuyện này vẫn nên nói cho rõ sẽ tốt hơn, cậu không muốn lợi dụng lòng tốt của ông.

"Thật ra, ngày ngươi đem ta từ trên núi xuống với bước đi khập khiễng. Và cho ta ở lại đây đến bây giờ, ngươi không một lần hiếu kỳ dò hỏi hỏi thân phận của ta, từ lúc đó cho đến bây giờ ta thật sự rất biết ơn ngươi." Mộc Vân nhìn thẳng vào mắt Lý Bá nói ra lời biết ơn chân thành của mình đối với ông.

Ông nhìn cậu không nói gì, trong lòng thì lại nghĩ ' đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện nhiều với ông như vậy' trong lòng không ngọn nguồn dân lên cảm giác vui vẻ một cách khó tả.

Không đợi Lý Bá lên tiếng Mộc Vân liền tiếp tục nói." Lúc ngươi chưa đến, ta đã nằm ở đó một mình rất lâu trên người tuy co nhiều vết thương nhưng thần trí của ta rất minh mẫn rõ ràng, lúc ngươi lại gần ta cũng đã cảm giác được. Nhưng chỉ là, không có sức lực lên tiếng mà thôi. Những ngày được ở trong ngôi nhà này, đó là lần đầu tiên trong đời ta biết được cảm giác có người lo lắng là như thế nào, ta...ta đặc biệt vui vẻ. Trên đời này a, không ai có nghĩa vụ với ai hết. Có chân cũng là tự nguyện, trân thành và ngưỡng mộ, không ai có quyền bắt ép ai cả. Ngươi cứu ta là vì ngươi là một người tốt, ngươi cho ở lại đây là vì ngươi cao cả. Người nên cảm ơn và xin lỗi đó là ta chứ không phải ngươi."

Lý Bá nghe tới đây liền nhìn cậu,' cậu nói nhiều như vậy cũng là vì ông, ông đúng là nên.....'

Mộc Vân thấy Lý Bá nhìn cậu chằm chằm, cậu tưởng ông không đồng ý về những gì cậu nói, vừa định lên tiếng liền nghe được giọng nói trầm thấp của ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro