6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị bước vào rạp, chọn phim, chọn vé và tìm một góc khuất để ngồi chờ suất chiếu. Chị ôm khư khư cái điện thoại không chú ý đến xung quanh. Chị đâu biết ở hàng ghế đối diện, em cầm điện thoại chụp chị.

Chị đứng dậy, cho điện thoại vào túi, bước vào rạp số 7. Em lẽo đẽo theo sau vì em cũng xem cùng suất, cùng rạp với chị. Rạp hôm nay vắng hơn mọi ngày vì suất này là suất cuối của phim. Em ngồi hàng F, 6F là số ghế của em. Khi đi ngang qua ghế 5F em vô tình giẫm phải chân người ấy. Em vội vàng xin lỗi.

- Không sao.

Em ngước lên nhìn. Là chị. Em cứ đứng nhìn chị trân trân. Chị nhăn mặt khó hiểu. Khi người ngồi sau yêu cầu em ngồi xuống chỗ mình thì em mới sực tỉnh, ngại ngùng trở về chỗ. Suốt bộ phim, em không thể nào tập trung được. Tim em như bị vặn dây cót liên tục. Bất chợt, vai phải em nặng trĩu. Em quay sang. Chị gục trên vai em mà ngủ. Cơ thể em đóng băng luôn ngay lúc đó. Gần cuối phim, chị mở mắt, chớp chớp vài cái. Em đơn giản quay sang cười với chị. Chị lúng túng, khẽ gật đầu ra dấu hiệu xin lỗi. Em lắc đầu ý bảo "không sao". Phim kết thúc, em chưa vội ra về. Còn chị lật đật đứng dậy rời đi. Em có chút hụt hẫng. Đợi mọi người giãn bớt em mới đứng dậy rời rạp.

- Bạn gì ơi.

Em quay lại khi nghe tiếng gọi. Chị ngại ngùng, bối rối đứng trước cửa rạp. Em mỉm cười, đáp lại.

- Gọi mình sao?

Chị gật đầu.

- Ưm, khi nãy xin lỗi đã làm phiền. Nếu bạn không ngại, mình mời bạn đi ăn tạ lỗi, được không?

- Được.

Chị cười, vội kéo tay em rời rạp. Chị lớn hơn em. Em biết. Chị học cùng trường với em. Em biết. Chị chẳng phải là hoa khôi vạn người theo đuổi hay sao mà em không biết. Chị nổi tiếng khắp trường mà. Hẳn chị rất ngạc nhiên khi em giới thiệu mình nhỏ hơn chị.

- Chị cứ tưởng em bằng tuổi chị chứ.

- Ha ha, em chỉ có chiều cao là hơn chị thôi, Hyomin à .

Em và chị trò chuyện quên hết cả thời gian. Sau buổi gặp mặt đó, em và chị gặp nhau thường xuyên hơn. Đi chơi nhiều hơn. Em hiểu về chị hơn một chút. Chị có vẻ ngoài thường bị hiểu lầm là khó gần nhưng là một người thẳng thắng, tính tình hơi nóng nảy, dễ cười, khóc ít lắm.

Vào một ngày mưa nào đấy, chị vội vã đội cả mưa chạy về phía trạm xe bên đường. Tóc, áo quần ướt đẫm. Chị mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh. Anh trách chị sao lại chạy vội như thế. Chị chỉ cười và nói "Nhớ anh". Em chứng kiến tất cả. Chứng kiến cả cảnh anh dịu dàng lau mặt cho chị, vén mớ tóc ướt qua một bên và đặt một nụ hôn lên trán chị. Chiếc ô trên tay rơi xuống đất khi nào em không hề hay biết. Em đứng đó, rất lâu. Khi hai người lên xe rời đi. Em mới hiểu rằng em không phải là người dành cho chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro