Chap 1: Rắc rối của Tôn Viễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Một ngày bình yên của phàm giới]

Tôn Viễn: các ngươi dám đến nơi long cung của ta quấy rối thì đừng trách ta nặng tay.

Hạ Nhiên: long quân, người đừng quá nóng tính kẻo gây họa lớn.( mắt đẫm lệ, tay ôm chặt anh trai)

Thượng Nhiên: Hạ Nhiên, mụi không nên châm dầu vào lửa, long quân đang nóng( nằm trong vòng tay của tiểu mụi, nhân thể bị trọng thương)

Tôn Viễn: (cười mỉa mai) rút khỏi đây hoặc đầu các ngươi sẽ là ghế ngồi cho ta( từ hông áo rút ra thanh gươm Long Thể, chỉ thẳng vào mặt chủ tướng phe địch)

Bàng Nhân( thuộc hạ phe ma lực):
Mau giết chết hết bọn thủy ngư, không để sống sót dù còn 1 tên.

Quang Hàn: ( dùng phép để khống chế quân ma lực, trói Tôn Viễn bằng dây bùa): các người còn ở đây đừng trách ta mạnh tay.

(Quân ma lực hoảng sợ bỏ chạy, Tôn Viễn quát lớn)
Tôn Viễn: hỗn láo mau thả ta ra, người có tư cách gì mà trói lão tử.

Quang Hàn( phất tóc, nhẹ nhàng nói) ta là thiếu gia họ Hắc, từ giờ sẽ là sư tôn của người.....

(Tôn Viễn chen ngang): Sư tôn a~~ hahaha ngươi đừng mơ

(Im lặng một chút)
Quang Hàn: nếu ngươi theo ta học đạo, chuyện hôm nay xem như ta không thấy gì.

(Bất đắc dĩ) Tôn Viễn: sao ta biết ngươi nói thật hay nói dối.

Quang Hàn( nhẹ nhàng đi lại gần huynh mụi Nhiên Nhiên)

Hạ Nhiên: xin đừng hại huynh ấy ... ( khóc lóc van xin)

Tôn Viễn: ngươi định làm gì hả( phá vỡ bùa phép, vung kiếm chém Quang Hàn)

(Một vệt máu dài văng lên mặt Tôn Viễn, người mở to mặt ngạc nhiên và tự hỏi tại sao hắn ta không tránh)

Quang Hàn: (đặt tay lên vết thương của Thượng Nhiên, vết thương dần hồi phục, Thượng Nhiên thấy thấy khá hơn) ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi cứ yên tâm, thuộc hạ của ngươi sẽ an toàn. Còn ngươi, Tôn Viễn, từ giờ theo ta học đạo.

Tôn Viễn (đã phục): được... ta theo, dám lừa ta thì ta sẽ bóp nát đầu ngươi.

Hạ Nhiên: đa tạ sư tôn đã giúp đỡ.

Thượng Nhiên: đa tạ sư tôn đã giúp đỡ.

( Quang Hàn mang theo Tôn Viễn về Tu Viện để dạy đạo)

[Ở nơi mà được gọi là Ma giới]

Thái Đao( chủ nhân ma tộc): ngươi thất bại rồi sao... vô dụng.. thật vô dụng....

Bàng nhân:( run rãy sợ hãi van xin): chủ.... chủ.... n..nhân.... xin...ng...người...hãy...tha...tha....cho....th...thần...

Thái Đao( cười lạnh nhạt) tha à?.... cái mạng của nhươi đáng để&nbsp; tha sao( cười độc ác) ..... ahahahaha..... àhahahaha.<br>
Chết đi tên vô dụng( phất tay về phía Bàng Nhân)

Bàng Nhân( vùng vẫy trong đau đớn van xin) chủ nhân...xin tha...mạng....tha mạng.....( nhân thể dần ăn mòn trong đau đớn)...tha...chủ...nhân...tha mạn...g...g...gg....( bóc hơi rồi biến mất)

Thái Đao( chỉ mặt từng tên tướng ): các ngươi thấy đó, ai không nghe lời ta... đều có kết cuộc như hắn.... ra đi nhẹ nhàng và thanh thản hahaha( lũ ma thần run sợ, chỉ biết im lặng mà cuối đầu)....

[Tu viện...]
Quang Hàn: ngồi ngay lại ( lời nói luôn nhẹ nhàng)

Tôn Viễn ( nhăn mặt): Hắc sư tôn.......

Quang Hàn ( xen ngang lời nói của Tôn Viễn, gõ nhẹ đầu hắn): chỉ sư tôn thôi.

Tôn Viễn: ta không học nữa ( đứng dậy bỏ đi).

(Tôn Viễn vừa bước chân ra khỏi cổng Tu viện thì ma quân đã đứng đợi ở ngoài. Quang Hàn quyết định ở lại xem chuyện gì sẽ xảy ra...)

Tử Yên (nhìn Tôn viễn): chắc đây là Tôn long quân.

Tôn Viễn ( cười nhẹ) ta đây..

Tử Yên: xông lên....... lên.....

(Tôn Viễn gan lớn hơn trời, chém bay đầu lũ ma quân, đánh nhau cùng Tử Yên.... cả hai thương tích nghiêm trọng đành hẹn tái đấu lần sau.....)

[Ma giới...]
(Truớc khi bước vào ma giới, Tử Yên che giấu mọi thương tích của mình và vào chuyện cùng Thái Đao]

Tử Yên: ng.... người.... ( mở to mắt khi thấy Thái Đao lại có người khác)

Thái Đao ( 1 tay giữ cốc rượu tay còn lại ôm eo 1 người): ghen tị sao.... tối nay ngươi nghỉ ngơi... đừng phiền ta cùng người này song tu.

Tử Nhiên: không..... không dám thưa ngài (lòng nặng trĩu vì buồn, lại thêm vết thương là hắn kiệt sức nên đã ngất)

(Tử Yên được đưa vào y viện, bị nhiễm độc nặng)

Tử Yên: (nhìn Thái Đao) ta... kh.. không phục.... ta... mới xứng đáng.... được... được... s... song tu.... cùng người....

To be continue......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro