11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cho đau chết em. Em giận dỗi tui hay lắm mà, sao với người khác em lành dị.

Thuỳ Linh tuy trả lời vậy, nhưng động tác tay đã nhẹ hơn gấp bội.

Đỗ Hà chẳng hiểu mình bị sao, lúc bị thằng Cò xém nữa làm nhục cũng chưa khóc, vết thương đau cũng không khóc. Vậy mà cô Thuỳ Linh nói lời như vậy, em biết cô không có ý xấu nhưng chẳng hiểu sau nước mắt từ đâu lại rơi không ngừng.

Thuỳ Linh đợi mãi, Đỗ Hà chẳng thưa chẳng rằng. Ngước mắt lên đã thấy khuôn mặt Đỗ Hà đẫm lệ. Cô biết em sợ, nhưng bực tức vì Đỗ Hà không nghe lời mình, nếu em lên ngủ sớm với cô thì chẳng xảy ra chuyện này, lại nói tiếp.

- Người ta làm gì em, em ở đây làm mình làm mẩy với tui.

Đỗ Hà giọng kìm nén nghẹn ngào, khẽ đáp:

- Em có dám làm chi đâu.

Sau khi vết thương được Thuỳ Linh bôi thuốc, tiếp đó Đỗ Hà vẫn như cũ muốn trải chiếu ngủ ở đất, nhưng nàng chưa kịp trải đã nghe Thuỳ Linh cất tiếng.

- Em lên đây ngủ đi.

Đỗ Hà vẫn còn tủi thân vì chiều giờ bị Thuỳ Linh rầy la, giọng đều đều đáp lại:

- Dạ thôi cô, em ngủ dưới đất được rồi. Chủ tớ khác biệt mà cô.

Thuỳ Linh cau mày, giọng có chút bất mãn:

- Dị sao mấy ngày trước em cũng ngủ với tui mà.

Đỗ Hà biết mình đuối lý, hôm qua còn ôm người ta ngủ ngon lành, hôm nay lại nói chủ tớ khác biệt, cô Thùy Linh không cười cho là hên rồi.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng Đỗ Hà cũng yên vị trên giường kề cạnh bên Thuỳ Linh. Nhưng hôm nay em một mực không quay đầu lại, chỉ đưa tấm lưng trần được che qua loa bởi chiếc yếm.

Lúc lâu sau, Đỗ Hà cảm nhận được bàn tay của cô vuốt dọc trên sống lưng em, sau lại đặt lên eo, áp sát mình, hơi thở quanh quẩn ở cổ, em nghe giọng cô đều đều nói:

- Tui xin lỗi.

Đỗ Hà giọng khe khẽ đáp:

- Cô có lỗi chi mà xin?

Thuỳ Linh tay vuốt từ eo tiến lên phía trên, chút nữa chạm đến ngực lại ngưng, vuốt trở xuống tựa như cô muốn xoa dịu em.

- Lúc chiều tui lo lắng nên nói dị thôi, chứ tui hông có ý rầy la em đâu.

Đỗ Hà giọng giận dỗi như đứa trẻ:

- Cô lo lắng mà cô quở trách người ta. Cô phải hỏi tường tận chứ.

Thuỳ Linh kéo vai, xoay người Đỗ Hà lại đối mặt với mình, nói:

- Tui xin lỗi, tui sợ bọn Mỹ nó thấy em đẹp nó bắt em đi.

Đỗ Hà hai mắt nhắm ghiền, chẳng thèm mở mắt, đáp:

- Cô đừng có xạo, cô lo cho cậu An Phúc thì có.

Thuỳ Linh đưa tay sờ sờ gò má em, giọng nhỏ nhẹ:

- Tui nói thiệt mà, tại tui hông nói ra nhưng tui lo lắm. Thời buổi loạn ly, biết được lúc nào bọn nó thả bom đâu em.

Đỗ Hà vẻ mặt dửng dưng, đáp:

- Nó bắt em, em đi theo nó luôn. Để ở đây cô chỉ biết la người ta.

- Nè nói tầm bậy, tầm bạ chi đó em.

Đỗ Hà không trả lời, chỉ lặng lẽ chui vào lòng của Thuỳ Linh.

Thuỳ Linh cứ ngỡ em mệt mỏi nên ngủ, lúc sau lại nghe tiếng thút thít, áo trước ngực lại ướt một khoảng.

- Em sao vậy? Đau ở đâu hở?

Đỗ Hà lắc đầu, chui đầu sâu vào lòng Thuỳ Linh hơn. Lần thứ hai trong ngày em rơi nước mắt, chẳng hiểu sao bên cạnh cô, em lại là người mau nước mắt như vậy.

Thuỳ Linh xoa xoa đầu Đỗ Hà, nhỏ giọng an ủi:

- Tui cho người đánh thằng Cò rồi, đừng khóc nữa nha. Em ngoan lắm mà, phải hông?

Dỗ mãi chẳng thấy Đỗ Hà nín, ngược lại ngày càng khóc lợi hại hơn, trước ngực cô ướt đẫm nước mắt em.

Thuỳ Linh đưa tay nâng khuôn mặt em, hai mắt Đỗ Hà đỏ hoe, cô biết em ủy khuất đến mức nào. Nếu lúc đó cô không ra kịp, chẳng biết Đỗ Hà sẽ ra sao.

- Em khóc ướt hết cả yếm tui rồi. Nước mắt nước mũi dính tèm nhem.

Đỗ Hà tay dụi mắt, giọng khàn đặc hẳn vì khóc, hỏi:

- Cô ghét bỏ em hả? Cô lúc nào cũng la em.

- Tui ghét em mà tui lo lắng cho em dị hả?

Đỗ Hà lại được dịp dở tính trẻ con, giọng nhõng nhẽo:

- Nhưng... nhưng cô phải nó nhẹ nhàng chứ, cô nói lớn tiếng làm em sợ.

- Nếu em ngoan thì sẽ hông bị la.

Đỗ Hà không thèm trả lời nữa, mặt chui vào hõm cổ Thuỳ Linh cọ cọ vào cổ cô. Giọng thì thầm:

- Cô lúc nào cũng dị, chả bao giờ ngọt ngào với người ta.

Hơi thở trầm ấm của Đỗ Hà phả lên cổ, làm cả người Thuỳ Linh nóng ran, vỗ về em nói:

- Yêu thương ai mà nói bằng lời đâu em!

Đỗ Hà giọng lại dần hạ xuống, rời mặt khỏi cổ Thuỳ Linh, dịch người ra xa hướng về phía mé giường.

- Cô thương em, mà sao cô viết thư gởi người ta.

Thuỳ Linh ngưng lại khoảng vài giây khi em rời khỏi cái ôm, giọng hơi lạc đi:

- Tui có gởi cho ai đâu?

- Cô gởi cho cô đào chính còn gì?

- Hông phải, tui nhờ cổ đem lên Sài Gòn dùm, đưa cho một người bạn.

Đỗ Hà nghe xong thì lại càng chắc hơn về việc mà con Mận nói, mắt em lại bắt đầu đỏ lên.

Thuỳ Linh có chút bất ngờ khi hai mắt em sắp khóc, bỡ ngỡ hỏi:

- Sao em lại khóc rồi, sao hôm nay em nhõng nhẽo dạ?

Giọng Đỗ Hà lại nức nở:

- Sao cô có người hẹn ước rồi, mà cô còn trêu chọc em nữa?

———————————————
Sao cô Thuỳ Linh kì dạ chời :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro