Thuỳ Tiên x Tiểu Vy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đứng bóng, trời xanh trong, mây trôi lơ lững giữa trời, chắc do trời không có gió, vì lẽ đó mà mặt trời thêm oi bức. Mặc dù trời vào xuân, nhưng miền tây sông nước buổi trưa ít khi mà được mát mẽ.

Đã 1 tháng trôi qua ngày mà Tiểu Vy biết được Thuỳ Tiên không còn trên cõi đời này nữa. Khoảng thời gian Tiểu Vy như đứng ở tâm của cơn bão, tâm bão thì tĩnh lặng, nhưng xung quanh thì đảo lộn. Nàng bình lặng đứng đó, thu mình trong thế giới của nàng, dần dần đón nhận Thuỳ Tiên rời xa nàng.

Những ngày đầu, cứ mỗi khi trời hừng sáng Tiểu Vy sẽ chèo dọc con sông lớn, nàng muốn tìm một nơi để bán, nhưng chưa biết đi đâu, nên quyết định chèo về hướng mũi Cà Mau, tận cùng tổ quốc. Nhưng Tiểu Vy hơn ai hết biết lòng mình đang muốn gì, nàng muốn được sống trên ghe càng lâu càng tốt, để còn chút gì đó hoài niệm về nàng và Thuỳ Tiên.

Nhắc đến lần đầu gặp gỡ của nàng và chị cũng phải nói từ nhiều năm trước. Khi Tiểu Vy vừa tròn 12 tuổi, ba má nàng làm tá điền cho người ta, không may bị địa chủ đánh chết. Cũng không bỏ qua đứa trẻ 12 tuổi là Tiểu Vy, chúng định sẽ hãm hiếp rồi giết chết. Tiểu Vy phải chạy trốn trong cánh rừng U Minh mấy ngày trời rong ruổi, đến cả tay chân vì đói mà rã rời, cả người bị muỗi cắn chi chít vết đỏ, may thay nàng gặp được chị, Thuỳ Tiên.

Năm đó Thuỳ Tiên một mình bán hàng trên ghe, tuổi 14 trăng gầy. Thuỳ Tiên như ánh sáng duy nhất chiếu vào trong hang động tăm tối, len lỏi qua từng vết nứt để cứu Tiểu Vy một mạng. Thuỳ Tiên là ân nhân cứu mạng của nàng, hơn thế nữa là người nàng đem lòng thương mến.

Tiểu Vy tròn 15 tuổi, tuổi đẹp nhất của đời con gái. Tiểu Vy đã chuẩn bị tinh thần, tự chấn bản thân bình tĩnh mà bộc bạch nỗi lòng mình với chị. Nhưng vẫn là Tiểu Vy không có cơ hội nói lời bày tỏ, Thuỳ Tiên đã trước nàng một bước. Hôm đó Thuỳ Tiên đã nói gì nhỉ!? "Chị yêu em, em có muốn cùng chị quãng đời còn lại hông? Vy". Tiểu Vy nhớ chị đã nói vậy, câu từ mà nangf đã nhẩm hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn lần mỗi đêm kể từ khi chị rời đi.

Nhưng cảnh đẹp, ngày vui rồi cũng phải tàn. Năm Tiểu Vy tuổi 16 trăng tròn, mình nàng đã có thể chăm sóc cho bản thân và cả chị. Bao năm ở trên ghe xuôi theo dòng nước, Tiểu Vy đều đã học được tất cả mọi thứ từ Thuỳ Tiên, Thuỳ Tiên dạy nàng từ cách nấu nướng, chèo ghe, buôn bán, kể cả học chữ đều một tay chị uốn nắn Tiểu Vy. Nhưng Tiểu Vy đâu biết rằng, ngày nàng tưởng chừng có thể chia sẻ phần nào với chị cũng là ngày chị rời bỏ nàng, mà đi theo tiếng gọi của đất nước. Nhưng nếu chị vì tình yêu nước mà rời xa nàng, nàng, người đầu ấp tay gối cùng chị, tự hào và không nửa lời trách cứ chị.

Hôm đấy Tiểu Vy, nàng như nào nhỉ!? Tiểu Vy nhớ hôm đó nàng khóc, khóc rất nhiều, luôn miệng cầu xin chị đừng bỏ nàng ở lại, hoặc chị có thể cho nàng đi cùng chị mà!? Thuỳ Tiên luôn miệng xin lỗi nàng, chị từ chối cho Tiểu Vy đi cùng, chắc có lẽ chị sợ em bé của chị gặp nguy hiểm, nàng lại còn mít ướt như vậy mà. Đêm mưa đó, lúc Tiểu Vy ngủ, Thuỳ Tiên một mình âm thầm rời đi, chỉ vỏn vẹn lá thư vài dòng chữ đơn sơ " Thương gửi em, Tiểu Vy, chị sẽ sớm trở lại khi đất nước hoà bình, chị không muốn cho em bé của chị theo vì sợ làm tổn thương thân thể em, ngoài kia phức tạp, chị mong em sẽ tìm được người tốt hơn chị, tài sản bao năm gom góp tất cả đều cho em làm của hồi môn, thương nhớ em, Thuỳ Tiên" Bức thư luôn được Tiểu Vy cất gọn trong tủ, không chút nhăn nheo, chỉ theo thời gian chữ đã nhoè, giấy trắng cũng đã ngã màu, nàng đã đợi chị nhiều năm như vậy, nhưng rồi chị lại là người không trở lại như lời hứa của mình.

Hai tháng sau kể từ ngày nhà của Tiểu Vy được cất xong xuôi, Tiểu Vy cũng đã cập bến trở về đúng như lời nàng nói sẽ trở lại khi hàng hoá trên ghe hết.

Lúc rảnh rỗi nàng sẽ cùng Đỗ Hà nói chuyện vu vơ, chơi cùng Nhật Vy, hay phụ con Sen mần này mần kia cho đỡ buồn. Nàng thích nó, vì sao nhỉ!? Chắc tại con nhỏ miệng lưỡi trơn tru, kêu nàng một tiếng mợ, làm nàng tưởng như đã gả cho Thuỳ Tiên rồi. Nhưng cũng có lúc một vài hành đồng làm Tiểu Vy nhớ Thuỳ Tiên, nàng sẽ lại thu mình trong căn nhà nhỏ.

Tiểu Vy vô cùng ưng bụng căn nhà mà Thuỳ Linh cất, trước nhà được nàng trồng những bông hoa đỏ rực mà ngày trước nàng và chị hay mơ ước. Phía sau cũng là một vườn hoa nhỏ, phía trên là dàn bông, trông được Tiểu Vy chăm sóc kỹ càng. Tiểu Vy chăm chút cho căn nhà từng chút một, nàng không để bất cứ điều gì sai lầm trong mong ước khi xưa của Thuỳ Tiên.

Giống như hôm nay, hình ảnh Đỗ Hà gội đầu cho Nhật Vy làm nàng nhớ đến chị, ngày trước chị hay chăm nàng mà, đến cả người trên xóm cũng xem nàng như là con gái nuôi của chị, mắc cỡ thật đấy. Tiểu Vy ngồi nhìn bản thân mình trước gương, từ ngày không còn Thuỳ Tiên, Tiểu Vy cũng chẳng còn hồng hào như trước, gương mặt vô tư vô lo dần thay thế bằng sự u buồn.

Nàng đưa mắt xuống cổ, chỉnh chiếc kiềng ngay ngắn, tay nâng niu sờ nhẹ tựa như mạnh một chút thì chiếc kiềng sẽ gãy vậy.

Tiểu Vy đưa tay đem chiếc kiềng ra khỏi cổ mình, đặt xuống hộp nhung đỏ trước mắt trên bàn trang điểm. Mỗi lần nhìn thấy nó chỉ làm nàng thêm buồn lòng, nó là món quà mà nàng được Thuỳ Tiên tặng vào sinh nhật năm 16 tuổi, nàng và chị mỗi người 1 chiếc.

Tiểu Vy vẫn nhớ như in lời chị nói, trên chiếc kiềng cả hai được khắc hình trái tim đôi, nàng một nửa, chị một nửa, chị đã mất rất nhiều thời gian và tiền bạc mới có thể nhờ thợ tỉ mỉ khắc ra. Trái tim đôi tựa như tình cảm gắn kết của nàng và chị.

Tiểu Vy nâng niu chiếc kiềng, nước mắt lại chảy thành dòng, đã hơn 7 năm 8 tháng 10 ngày rồi nàng không gặp chị. Hình ảnh của chị vẫn được nàng xem hằng ngày đến nỗi mà tấm ảnh cũng đã muốn phai nhoà, người ta nói khi quá lâu không nghe giọng một người, con người ta sẽ dần quên lãng, nhưng sao Tiểu Vy vẫn nhớ kỹ lắm, nhớ chị đến đau lòng.

Hôm đấy dưới ánh trăng đêm, Tiểu Vy nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng xuyên qua ô cửa sổ, trên tay là tấm ảnh của Thuỳ Tiên, Tiểu Vy lầm bầm nói nhỏ.

- Hoá ra ..... nhung nhớ mãi hông quên cũng hông được chị đáp lại. Biết dị em thà đi lấy chồng cũng hông thèm đợi người thất hứa như chị.

Tiểu Vy im lặng đưa tay lau nước mắt sắp trực chờ rơi xuống, lại vuốt ve tấm ảnh mà nói.

- Có lẻ một ngày em sẽ quên dáng vẻ, giọng nói của chị mất, hoặc em sẽ hết yêu thích chị thì làm sao bây giờ, Thuỳ Tiên.

Tiểu Vy khóc thút thít, nước mắt chảy ướt hết cả mặt nàng, mắt đỏ hoe.

- Tiên, nếu biết hôm đấy là lần cuối chúng ta gặp nhau...Thì em... em đã ôm chị thật lâu rồi.... hức hức...

Tiểu Vy thôi nhìn, quay ra cửa sổ, lần nữa cất tiếng:

- Có những chuyện cứ kiên trì mãi cũng hông có kết quả, cũng chẳng có ý nghĩa nữa. Thuỳ Tiên, chị thấy có đúng hông?

- Thuỳ Tiên, em yêu chị, yêu rất nhiều.... Nhưng biết làm sao được duyên phận kiếp này dừng lại ở đấy rồi, vậy để em tìm chị ở kiếp sau...

- Ầu... ơ.... Gió đưa cây cải về chời...rau răm ở lại....ờ...chớ rau răm ở lại... chịu đời đắng cay....

Tiểu Vy cất tiếng ru vỗ về bản thân vào giấc ngủ nhanh hơn, mãi lúc sau vì khóc mệt mỏi mới có thể chợp mắt.

Tiểu Vy đang yên giấc bên cạnh tấm ảnh của người nàng thương, một giấc ngủ mà cả hai dường như sẽ như ngày đầu, gặp nhau.

Bên cạnh là vài nét với dòng chữ ít ỏi: " Thuỳ Tiên, kiếp sau chúng ta gặp lại...", vài dòng chữ êm đềm như tình yêu của hai nàng.

————————————————

:<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro