37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước hôm làm lễ ra mắt gia tiên một ngày, em còn nhớ rõ, má Hương gọi em vào buồng. Bà nắm chặt tay giọng rưng rưng nói lời xin lỗi với em, bà tự trách vì bản thân mình mà làm em không có buổi lễ xuất giá đường hoàng, em phải nhỏ giọng an ủi bà một lúc lâu.

Lúc sau lại đưa chiếc kiềng vàng trông được bà quý trọng lắm, cất trong chiếc hộp nhung màu đỏ, chiếc kiềng được chạm khắc hoa văn long phụng tinh xảo tựa như lời chúc sum vầy mà ông bà giành cho con cháu trong nhà. Lúc đấy, lần đầu tiên Đỗ Hà thấy được món trang sức đắt giá, lộng lẫy, lòng liền muốn từ chối bà, em nghĩ mình không xứng với những thứ đáng giá như vậy.

Bà Hương biết ý cũng không cho em có cơ hội từ chối, chính tay bà đeo lên cổ em, dịu dàng nói rằng đây là quà sẽ tặng cho con dâu lớn trong nhà họ Lương, đã được truyền nhiều đời. Theo lẽ thì sẽ giành cho vợ của cậu Phúc, nhưng bây giờ Đỗ Hà cũng đã gọi bà một tiếng má, còn là mợ 2 trong nhà này thì tất nhiên sẽ giành nó cho em. Bà mong em sẽ là người truyền lại cho con cháu nhà họ Lương đời sau.

Nhớ lại hôm đó, lòng Đỗ Hà được an ủi gấp bội, trước đó em còn buồn vì ba má của mình không thể thấy em xuất giá gả đi, hành động của má Hương làm xoa dịu trái tim thổn thức của em. May mắn buổi lễ ngày hôm sau diễn ra vô cùng tốt đẹp, khắp căn nhà đều được trang trí một màu đỏ rực. Mặc dù không đủ tam thư lục lễ như các gia đình khác, nhưng những nghi lễ quan trọng điều được bà Hương chuẩn bị kỹ càng, đến cả lúc lên đèn cũng mỹ mãn vô cùng, chắc có lẽ ông bà đều đồng ý mối lương duyên này của em và cô.

Mấy ngày sau khi làm lễ cưới, hôm đấy Đỗ Hà cùng bà Hương ra chợ mua ít vải may đồ. Đi tới đâu cũng có ít nhiều vài tiếng xì xầm về gia đình bà, bà Hương tức không nguôi. Trực tiếp lấy đất của một tá điền đang đứng chỉ trỏ nói xấu Đỗ Hà. Đỗ Hà lên tiếng xoa dịu bà, nhưng bà vẫn khăng khăng lấy lại đất, bà tức, con bà bà chưa nói, mắc mớ gì người ngoài nói!? Lúc đó Đỗ Hà nghĩ gì nhỉ!? À, em cười, cười vì mừng trong bụng, má Hương thương em nên mới làm vậy phải hông đa!?

- Nghĩ tới ai mà cười tươi dữ dị đa?

Giọng của Thuỳ Linh cất lên kéo Đỗ Hà trở về thực tại, ngước lên đã thấy Thuỳ Linh xinh đẹp trong bộ áo dài tím, nụ cười tươi trên môi Đỗ Hà hướng về phía Thuỳ Linh, nhỏ giọng nói.

- Em có nghĩ chi đâu. Trời nắng lắm phải hông? Mình ở đây đi em đi lấy nước cho mình uống hen.

Đỗ Hà đứng lên, vừa xọt chân vô đôi dép đã bị Thuỳ Linh ngồi trên bộ li quăng kéo lại, hôn cái chốc lên môi, rồi đáp.

- Thôi, được rồi. Em ở đây chị nói chút chuyện.

Đỗ Hà tách khỏi người Thuỳ Linh, nhưng trong lòng vẫn lo người thương khát nước liền kêu lớn.

- Sen, lấy nước cho cô 2, cô dìa.

Song xoay lạ tay thì cầm quạt, quạt cho Thuỳ Linh, giọng em đầy nghiêm túc, hỏi:

- Có chuyện chi? Chị nói đi em nghe nè.

Thuỳ Linh cười cười, tay vuốt tóc Đỗ Hà, nhận lấy ly nước từ con Sen, uống một ngụm nhỏ rồi nói.

- Có chuyện gì đâu mà em nghiêm túc dữ vậy, chị tính nói nhà của Tiểu Vy cất xong rồi. Chị muốn hỏi em có biết khi nào Vy về hay hông?

Đỗ Hà gương mặt đang vui vẻ cũng trở nên u sầu, em lắc đầu, em cũng hông biết khi nào Tiểu Vy về, kể từ ngày hôm đó tính đến nay cũng hơn 4 tháng rồi, Tiểu Vy chưa trở lại. Dị mà nói với người ta đi bán vài tháng liền trở về, thiệt là tình, làm em lo lắng muốn chết.

Thuỳ Linh thấy em lắc đầu, mặt buồn thiu, liền lên tiếng.

- Hay ngày mai em rỗi, cùng con Sen ra chợ mua ít đồ để vào nhà cho Tiểu Vy hen.

- Cũng được, để mai em ra chợ coi sao.

Thuỳ Linh cười cười đứng lên, đưa tay kéo Đỗ Hà về phía buồng ngủ. Sáng giờ bận rộn làm cô buồn ngủ, lại nhớ cái ôm của em, nên mới kéo em vào buồng ngủ trưa chung thôi chớ hông có mần chuyện chi đâu à nha.

————————————————

Nay trời gió nhẹ, trời mùa thu trong xanh. Cả nhà sáng giờ đang sốt sắng nấu đồ ăn để mần sinh nhật lớn nhất đầu tiên của Nhật Vy, theo ý của Đỗ Hà, còn Thuỳ Linh thì không, nhưng chiều theo ý người thương.

- Nào Nhật Vy, chắp tay lại cầu nguyện rồi thổi nến đi con.

Đỗ Hà tay cầm hai tay Nhật Vy chấp lại, miệng hướng dẫn đứa nhỏ làm theo. Bên cạnh là Thuỳ Linh, ông bà Phú hộ, gia đình vợ chồng con Mận, vú 6 và cả con Sen đều nhìn về phía Nhật Vy đầy mong đợi, chúc mừng tuổi mới cho con bé.

- Con.... Con ước má nhỏ, má lớn, và Nhật Vy luôn bên nhau, với lại.... Với lại má lớn hông giành ngủ với má nhỏ cùng Nhật Vy nữa.

Mọi người được một trận cười rôm rã cả căn phòng khách. Ai lại đi cầu nguyện ra tiếng thế này, nhưng thôi do Nhật Vy còn nhỏ tuổi mà. Chỉ có hai người kia gương mặt đã đỏ ửng về vế sau của Nhật Vy thôi.

Thuỳ Linh ôm Nhật Vy vào lòng đầy thương yêu, hôn lên má con bé.

- Chúc Nhật Vy sinh nhật vui vẻ, mau ăn chóng lớn, nhưng mà má nhỏ phải ngủ với má lớn rồi.

Nhật Vy tức khắc xụ mặt, đưa tay về phía Đỗ Hà đòi ẩm, Đỗ Hà liền nheo mắt liếc Thuỳ Linh, sao cô lại không dỗ dành con bé một ngày đi chứ dù gì cũng là sinh nhật con bé mà.

- Nhật Vy ngoan nha, ông bà đưa con về bên nhà bển, rồi con ngủ với ông bà, chơi cùng em Tí, chịu hông?

Ông Hoạt vừa dứt lời, bà Hương cũng cười nối tiếp lời của ông.

- Còn có cậu Phúc cũng đánh điện tín tận Pháp gửi về nhà chúc sinh nhật của Nhật Vy đó nha.

Nhật Vy nghe có người chơi cùng liền đòi sang người ông Hoạt. Đỗ Hà lắc đầu, đúng là chỉ có cô Thuỳ Linh mới giành trái tim cho duy nhất mình em thôi đó nha. Đỗ Hà nắm lấy tay Thuỳ Linh xoa xoa lòng bàn tay cô, nhỏ giọng cất tiếng bên tai, em nói rất nhỏ, như tiếng muỗi kêu, cô tập trung lắm mới nghe được.

- Nhật Vy đi theo ông bà, tối nay em muốn ngủ với cô nha...

Chữ "nha" phía sau Đỗ Hà kéo dài đầy ám muội, Thuỳ Linh đỏ hết cả mặt, cả tháng nay Nhật Vy cứ đòi ngủ chung làm cô và em cũng ngứa ngáy hết cả người. Thuỳ Linh ánh mắt si tình nhìn Đỗ Hà, gật gật đầu với em.

Đỗ Hà lại cất tiếng nói nhỏ:

- Em yêu chị, Lương Thuỳ Linh.

Dứt tiếng bên tai lại nghe Thuỳ Linh đáp:

- Chị cũng yêu em, Đỗ Thị Hà.

Nhiều năm sau đó vẫn như xưa, cô và em ngồi dưới hiên nhà, kể chuyện xưa cho nhau nghe. Khung cảnh mà cả đời cô và em mong ước, giờ lại thành hiện thực, nhưng lòng mỗi người lại mong rằng kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, mong cho cả hai một lần nữa gặp lại nhau, thương nhau, và bên nhau.

End.
————————————————

Cảm ơn mấy bà thời gian qua đã đồng hành cùng tui. Tui không có nhiều trải nghiệm viết truyện nên đôi lúc câu từ còn lúng túng, thông cảm cho tui nha.

Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều. Hy vọng tương lai có như nào thì mọi người vẫn dành tình cảm tốt đẹp nhất cho couple Lương Linh - Đỗ Hà của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro