Untitled Part 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vinh sẹo run rẩy, hắn ta đã bắt đầu tin vào sự thật. . .  Hắn vừa run rẩy vừa vứt con dao trên tay mình xuống đất. 

Chắc ông ta giờ phút này sốc kinh lắm, đơn giản thôi. . . vừa rồi còn muốn xuống tay rạch mặt tay chân trả thù người ta, nào ngờ đấy chính là con trai của mình . Chậm một chút nữa thôi, hậu quả không thể nói được nữa. . .  

cảnh tượng bây giờ thật là ba chấm!

Bà Loan ôm ông Trọng cùng khóc, ánh mắt ông Trọng có sự bất lực và tức giận.. Nuôi con người ta, yêu thương còn hơn con mình, lại chính là con của kẻ thù mình

Cuối cùng, chỉ vì tình yêu bị đổi thay mà phải dẫn đến mọi chuyện không đáng này!

Nhưng không phải là như vậy, sự thật tiếp theo mới chính xác rõ nguyên nhân hắn ta ôm hận

Vinh sẹo đang run thì bất ngờ hắn bật cười to lên, nụ cười nghe rất kinh người

Vinh Sẹo:" vậy thì là ý trời rồi, hết thể chúng ta chấm dứt hết nợ tại đây chứ nhỉ "

Gã cười khẩy, nụ cười đó có cảm giác sẽ có chuyện không hay

Giờ này cô nhìn lên anh, anh hôm này thật sự rất là khác. Anh lạnh lùng ra mặt, có vẻ như anh có thể giết chết ai,nếu người đó cản đường anh vậy. Người mà cô từng biết, khuôn mặt luôn cười cho dù bất cứ điều gì, tính tình đến hành động luôn cưng chiều cô . . .Sao bây giờ nhìn anh, cô cũng hoảng sợ thế này

Trọng Kiên cười nữa miệng :"Đúng, phải chấm dứt hết nợ tại đây. Nợ mới lẫn nợ cũ tính luôn một thể, tránh gây họa về sau"

Bà Loan :"Trọng Kiên, con muốn làm gì "

Trọng Kiên lại cười :" Mẹ nợ hắn tình cảm, vì hắn có thể hi sinh. Còn hắn cũng đi ngược lại hứa hẹn mà làm người ta có bầu còn gì"

Bà Loan giật mình :"Con nói cái gì đấy"

Trong Kiên nhìn mẹ mình :"Theo như con được biết, mẹ đến cưới bố cưới nhau sau 2 lần gặp gỡ! chưa đầy 1 tháng đúng không"

Bà Loan suy nghĩ gì đó rồi gật đầu

Trọng Kiên lại cười :"Vậy có nghĩa là, cơ hội để mẹ vùng vẫy không chấp nhận hôn nhân chỉ trong tháng đó luôn đúng không"

Bà Loan lại gật đầu

Trọng Kiên nhếch miệng :"Vậy rõ rồi còn gì, mẹ vừa phản bội ông ấy xong. Chưa gì đã có người vác bụng bầu đến rồi, mang 9 tháng 10 ngày mới sinh được.Có nghĩa là trước cái tháng đám cưới đó, mẹ và hắn ta đang còn yêu nhau"

Trọng Kiên bất ngờ quát lên :"Vậy mẹ còn lưu luyến gì cái loại đó, chính hắn phản bội mẹ trước còn gì. Mẹ nghĩ coi xem nếu lúc ấy mẹ không chọn bỏ ông ấy, thì bây giờ ông ấy có con sống không"

Bà Loan run rẩy, làm sao mà nó biết được chứ 

Trọng Kiên lại quát mẹ:"mẹ thôi cái lòng từ bi tốt tánh đó đi, lỗi của mẹ đã chấp dứt từ năm đó luôn rồi. Rõ ràng Trọng Nghĩa hay gì kia chỉ là lão ta mang ơn mẹ mới đúng. Cũng sẽ không dẫn đến vụ việc hôm nay "

Ông Trọng ho khụ khụ:"Ý con là gì "

Trọng Kiên quay sang nhìn thẳng vào Vinh sẹo :"Ông muốn làm cái gì, chôn cả nhà chúng tôi tại nơi đây chăng?"   

Vinh Sẹo có vẻ đã nín nhịn rất lâu rồi mặt gã đỏ bừng :"Biết vậy thì không mau chịu chết đi "

gã vừa thét lên, trước mặt cô một đám người hung dữ, có ý định tiến về phía bọn cô. Cô hoảng sợ thì không biết ở đâu chạy ra một đám người, rất là đông. Gần như đôi gấp đôi bên kia. Cô còn chưa kịp hiểu ra mô tê cái gì chỉ kịp biết đám người chạy đến trước mặt cô mang đồ vest rất đẹp, còn bên kia nhớp nhúa giống giang hồ. . . 

Trọng Kiên đứng đó gọi tên cô :"Trâm Anh"

Cô đang ngồi ở bà Loan cùng ông Trọng Tấn, ngẩng đầu lên nhìn anh

Anh đưa tay vẩy vẩy cô lại :"Lại đây với anh"

Câu nói vừa ấm ấm, mà vừa lạnh lạnh. Cô đi đến bên anh, anh nhanh chóng đưa tay ôm cô vào lòng, cô chưa kịp phản ứng lại nghe anh nói

Trọng Kiên :"Ngoan! ở đây . Có những chuyện em không nên thấy tốt hơn"

Cứ vậy cô yên lặng núp trong vòng tay của anh, mùi hương nam tính của anh thoảng vào mũi cô... Thật là dễ chịu

Cô ở trong lòng anh mà không hề biết khuôn mặt anh bây giờ ác như thế nào..


Anh nói :" Ông quên rằng tôi là người của Trọng Gia, dòng máu trong tôi đang chảy cũng là của Trọng gia. Trọng gia chúng tôi từ mấy đời đã có tiếng , và tôi là con cháu thì không thể phụ lại dòng máu mình đang chảy được. Và tuy rằng Trọng gia không cần đến tôi quản lí, nhưng không phải không cần là khi xảy ra chuyện tôi không đứng lên quản lí nó được.Các người đã xem thường tôi quá rồi"

Vinh sẹo giật mình quát:"Không thể như thế được, trong vòng chưa đầy một canh giờ làm sao mày biết mà bò đến đây chứ"

Anh lại cười :"Đó chính là sự khác biệt giữa đầu óc kẻ quyền lực và kẻ kém quyền lực"

Cô nghe thấy tiếng la hét, thấy tiếng đánh nhau. Cô muốn quay đầu lại xem,nhưng một mực anh ôm chặt cô vào lòng, cô không thể quay lại coi xem có chuyện gì xảy ra. . .  Người bình thường sẽ gọi cảnh sát, tại sao anh lại thuê bọn người này giải quyết nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro