Chương 67.1: Chính thức phản kích. Cái tát thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ thấy Quý Linh Linh khẽ nâng tầm mắt lên, ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn về phía Lục Vân Thiên.

"Cô. . . . . .". Trong lòng của Lục Vân Thiên kinh sợ, trái tim nhảy lên thình thịch, cái loại người đê tiện như vậy, lại dám dùng cái loại ánh mắt mà nhìn cô ta sao! "Cái loại mặt hàng đê tiện như cô. . . . . ." Dám dùng loại ánh mắt này. . . . . .

"Bốp!" Còn chưa chờ Lục Vân Thiên nói xong, một âm thanh thanh thúy liền vang lên.

"Cô. . . . . . Cô dám. . . . . .". Lục Vân Thiên ôm lấy má trái sưng đỏ, cô ta lập tức nhảy dựng lên, trừng hai mắt lớn như hạt châu chuẩn bị mắng to.

"Bốp!" Lại một cái tát, một tiếng này so sánh với cái tát đầu tiên càng lộ thêm ra vẻ  thanh thúy. . . . . . Hấp dẫn người khác!

Quý Linh Linh thu hồi ánh mắt của mình, cũng ngay sau đó thả tay xuống, nhìn đôi tay của Lục Vân Thiên đang ôm lấy mặt, từ vẻ mặt hết sức sững sờ của cô ta, có lẽ cô ta đã hiểu ra thứ gì đó.

Lục Vân Thiên vẫn luôn cảm thấy cô chỉ là một con mèo nhỉ không có năng lục gì cả, chỉ có thể dám thỉnh thoảng nhảy nhót múa máy tay chân mà thôi, nhưng không có ngờ tới lúc nãy cô lại dám động tay.

"Cô. . . . . . Cô. . . . . . Quý Linh Linh. . . . . ." Đôi tay của Lục Vân Thiên ôm lấy gương mặt đang sưng to, một mặt là bởi vì gương mặt rất đau rát, mặt khác, cô ta lại sợ Quý Linh Linh động thủ tát một lần nữa.

"Tôi, như thế nào?".

Chỉ nghe Quý Linh Linh dằng dặc trả lời, trên mặt của cô chưa bao giờ có xuất hiện sự thong dong, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, khiến cho Lục Vân Thiên cảm thấy lúc này so với vừa rồi giống như hai người hoàn toàn khác biết. Người vừa rồi mặt mũi đỏ hoe do khóc, bộ dáng rụt rè giống như cô gái nhỏ, đột nhiên lập tức biến mất không thấy.

Bởi vì Quý Linh Linh đột nhiên hỏi ngược lại, Lục Vân Thiên trong thời gian ngắn ngủi sững sờ, nhưng sau đó, trên mặt của cô ta lại lộ ra mấy phần phẫn nộ.

"Quý Linh Linh, cái loại người này, cái. . . . . . Lại dám đánh tôi!" Tiện nhân, không biết nói như thế nào, chẳng biết tại sao, cô ta lại không nói được câu nào khác.

"Đánh cô? Vậy thì thế nào?". Quý Linh Linh vẫn như cũ dùng một bộ dáng chẳng hề để ý nhìn Lục Vân Thiên, chỉ thấy cô cười lạnh nói, "Lục Vân Thiên, tôi còn tưởng rằng cô là một loại mặt hàng rất khó đối phó, nhưng không ngờ. . . . . .

Haha. . . . . .". Tiếp theo đều là Quý Linh Linh phát ra tiếng cười khinh thường đối với Lục Vân Thiên.

“Cô. . . . . . Cô cư nhiên. . . . . . Tôi muốn. . . . . ." Nói xong, Lục Vân Thiên liền giơ tay lên, chuẩn bị tát lại Quý Linh Linh.

"Bốp!" Chỉ là trong nháy mắt cô ta vừa đưa tay lên, Quý Linh Linh lại lấy một bàn tay đánh lại cô ta.

"A!" Lục Vân Thiên hét lên một tiếng, lui về phía sau một bước, không thể đứng vững mà ngã ngồi trên mặt đất. Cô ta có chút không dám tin nhìn Quý Linh Linh, sẽ không, sẽ không, như thế nào cô ta lại là loại người dám đánh người chứ?

Quý Linh Linh thu tay lại, sờ sờ lớp sơn móng tay trên ngón tay giữ của cô, xoa nhẹ những miếng bị tróc ra.

"Lục Vân Thiên, tốt nhất là cô không cần động thủ với tôi." Âm thanh của cô tiết lộ ra ý uy hiếp không nói ra được.

Hiện tại Lục Vân Thiên không dám động thủ, một chút động tác cũng không dám động, cô ta đã đánh giá thấp Quý Linh Linh, không nghĩ tới Quý Linh Linh lại dám to gan như vậy, nhưng. . . . . . Cô ta không phục, một loại phụ nữ đê tiện như vậy lại tát cô ta, cô nhất định sẽ cho Quý Linh Linh thấy cái gì mới là lễ độ!

"Quý Linh Linh, cô hôm nay dám động thủ tát tôi, tốt nhất là về sau cô đàng hoàng một chút cho tôi, cô đừng để quên, tôi chính là con gái của thị trưởng!". Lục Vân Thiên có chút chật vật  ngã trên mặt đất, một cái tay che má phải đã sớm sưng to lên. Mặc dù là cô ta bị tát, nhưng thân là một người quyền quý, cái loại bộ dáng ngạo khí kia, cô ta sẽ không nhận thua, ít nhất cô ta cho là mình sẽ không thua.

"A!" Quý Linh Linh cúi đầu nhìn Lục Vân Thiên một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà cười lên, nhưng là cái loại cười đó, cũng là không có chút ý cười, hoàn toàn không có đem cô ta coi ra gì.

"Lục Vân Thiên, chỉ cô, con gái của thị trưởng lại dám kiêu căng như vậy? Việc cô dám làm, tôi còn có cái gì là không dám đây?". Quý Linh Linh chẳng hề để ý âm thanh, Lục Vân Thiên nghe thấy hoàn toàn tràn đầy âm thanh châm chọc,

"Lục Vân Thiên, tôi còn muốn cảm ơn cô, nếu như không phải cô loại người như cô tồn tại, tôi - Quý Linh Linh vĩnh viễn đều chỉ có thể là giấu mình ở trong góc. Nhưng là,” cô dừng một chút,

"Nhưng là bây giờ, tôi sẽ không làm loại người trốn núp đó nữa, người như vậy, chỉ có thể mặc cho các cô bắt bạt, cho nên tôi đã tỉnh, mà cô, ác mộng của cô đã bắt đầu!". Khóe môi Quý Linh Linh nâng lên tươi cười, bộ dáng kia vừa quyến rũ lại tà ác, cô chưa bao giờ để lộ ra bộ mặt khác, lần này là do Lục Vân Thiên gây sự, cô cũng không nhịn được nữa rồi.

"Cô. . . . . ."

"Lục Vân Thiên, cô cho rằng cô đem Nghiêm Tử Tuấn đoạt đi, còn tới nhục nhã tôi.....tôi không giành Nghiêm Tử Tuấn trở lại là bởi vì sợ cô sao? Nghiêm Tử Tuấn, ở chỗ này của tôi, chỉ là một loại hàng đã xài rồi không ai muốn, cô có thể đón đi, tôi vui mừng còn không kịp. Tôi không biết tại sao, cô đối với tôi lại có ý kiến sâu như vậy, thân là một “người thứ ba”, tôi cho là cô sẽ khiêm tốn một chút, nhưng là không nghĩ tới, cô bắt nạt tôi, một lần lại một lần, nhiều lần như vậy sẽ rất khó chịu. Bây giờ tôi nói cho cô biết một chuyện, tôi một mực nhịn cô, cũng là ở nuông chiều cô, tôi chính là muốn nhìn xem cô là người như thế nào, bản lãnh lớn nhất ra sao, cũng vừa để cho những người khác thấy tính cách của cô, hôm nay tôi coi như cũng có nhận thức mới về cô, nhưng mà cô chỉ đúng là loại đàn bà chanh chua." Quý Linh Linh thả tay xuống, âm thanh thong thả không mang theo bất luận cảm tình gì.

Lục Vân Thiên, tất cả đều do cô tự chuốc lấy phiền phức, đánh ngươi khác, tất cả đều là bởi vì người đó đã kịp chạm đến ranh giới cuối cùng của Quý Linh Linh.

"Quý Linh Linh, cô cho rằng cô có học võ, ỷ vào thân thể khỏe mạnh mà có thể đánh tôi rồi sao, được, hôm nay tôi liền nhận, để cho cô đánh, nhưng là cô cũng đừng vui mừng quá sớm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Lục Vân Thiên nghe lời nói của Quý Linh Linh, sắc mặt càng thêm khó coi, cô ta không thừa nhận rằng là từ lúc vừa mới bắt đầu chính cô ta đã là một người thua cuộc.

Thật hay cho một lần cô ta đi dạo phố thì cô ta nhìn thấy Nghiêm Tử Tuấn đối với Quý Linh Linh có vẻ ngoài bình thường đang đi bên cạnh lại chăm sóc rất tốt, cho nên cô ta mới điên rồi đem Nghiêm Tử Tuấn đoạt đi. Người, cô ta chẳng những muốn đoạt tới đây, cô ta còn muốn cho Quý Linh Linh biết cái gì gọi là những người thấp hèn, giống như  loại người như Quý Linh Linh là thứ người như thế, căn bản là không xứng đáng có được sự chăm sóc của một người đàn ông tốt như vậy.

Nhưng kết quả thì sao, chính cô ta cũng không có ngờ tới, Quý Linh thay đổi bản thân, ăn mặc xinh đẹp như bây giờ, lại khiến Nghiêm Tử Tuấn chẳng những trong lòng có dao động, còn khiến Lãnh Dạ Hi cùng Mộ Ly quan tâm rối rít.

Cô ta hận, cô ta hận Quý Linh Linh. Quý Linh Linh chỉ là một người phụ nữ không có bối cảnh gì, mọi thứ không sánh bằng cô ta, nhưng tại sao Quý Linh Linh lại có thể được bọn họ yêu? Cô ta thì sao, cô ta là con gái của thị trưởng, thân phận tốt, bộ dáng diễm lệ, nhưng là Lãnh Dạ Hi đối với cô ta làm như không thấy, Mộ Ly căn bản không để ý tới cô ta, ngay cả Nghiêm Tử Tuấn cũng. . . . . ..

"Quý Linh Linh, bây giờ cô trừ bỏ quyến rũ đàn ông, bị người khác hung hăng bỏ rơi, cô còn dư lại cái gì, những chuyện cô làm, không gọi đê tiện thì gọi là cái gì?". Lúc Lục Vân Thiên nói lời này thì, diện mạo có chút dữ tợn, thì ra là một người phụ nữ xinh đẹp thế nào đi nữa, lúc ghen tỵ, cũng sẽ đem sự xấu xa trong lòng mà lộ ra ngoài.

"Hả? Lục Vân Thiên cô vẫn cảm thấy là tôi đang quyến rũ đàn ông? Mà không phải là bọn họ đang quyến rũ tôi sao?". Quý Linh Linh rũ xuống rèm mắt, "Nếu như mà tôi nói cho cô biết, là bọn họ chủ động tìm tới của tôi đấy, cô sẽ như thế nào? Có thể hay không ghen tỵ đến điên mất?".

"Không thể nào!" Lục Vân Thiên lớn tiếng ngắt lời cô, "Căn bản là không có thể, cô tính làm gì đó, bọn họ làm sao sẽ coi trọng cô? Nếu như không phải là  cô dùng chiêu gì mà mê hoặc, bọn họ như thế nào mà lại mắc mưu của cô?".

"Thật sao? Lục đại tiểu thư, cô đã nghĩ như vậy, vậy tôi cũng không có biện pháp. Dù sao, người trong lòng bọn họ, là tôi, mà không phải là cô. Cô có ghen tỵ đi nữa, hận tôi đi nữa, cũng không làm được chuyện gì." Bây giờ Quý Linh Linh chỉ muốn đem  mặt ác liệt nhất của mình mà biểu hiện ra, lần này, cô sẽ phải khiến Lục Vân Thiên không thoải mái, muốn cho Lục Vân Thiên biết, người nào nên chọc, người nào không nên chọc.

"Quý Linh Linh!" Lục Vân Thiên cắn răng nghiến lợi kêu tên của cô, nhưng hiện tại cô ta dù tức giận thế nào, dù ghen tỵ thế nào, thì cô ra cũng không dám mắng lại Quý Linh Linh.

"Lục Vân Thiên!" Quý Linh Linh đột nhiên lại gần cô ta, Lục Vân Thiên nhất thời chưa kịp phản ứng, cô ta sợ lại bị đánh giống như lúc nãy, nhưng Quý Linh Linh nắm vạt áo của cô ta.

"Lục Vân Thiên, nghe cho kỹ. Bắt đầu từ hôm nay, nếu như cô còn dám chọc tôi một lần, tôi sẽ trả lại cho cô tất cả. Nếu như đánh cô một lần, ngươi không học được cách phải nghe lời, tôi liền đánh cô mười lần! Nếu dám dùng đám người ngu dốt khác tới khiêu chiến lòng kiên nhẫn của tôi. Thị trưởng, có lẽ không so được với Mộ Ly phải không, cô nghĩ, nếu như Mộ Ly cùng với cha cô là thị trưởng đối nghịch, sẽ có hậu quả gì?". Quý Linh Linh tiến lại gần khuôn mặt của Lục Vân Thiên, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, lần này cô một lần làm "Tiểu nhân" cũng tốt lắm.

"Cô. . . . . ." Lục Vân Thiên hoàn toàn bị hù sợ, cô ta. . . . . . Quyền lục của cha cô ta so với Mộ Ly căn bản là không cùng cấp bậc, chuyện này, từ lần trước Nghiêm Tử Tuấn xảy ra chuyện, cô ta đã biết. Cha cô ta trực tiếp nói cho cô ta biết, ông ấy vô năng tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ. Muốn làm cho một trưởng phòng nho nhỏ phục chức, ông ấy đường đường chánh chánh là thị trưởng, cư nhiên không thể làm được!

"Cô. . . . . . Cô quả nhiên ti tiện, dựa vào đàn ông thì tính là có bản lãnh gì?". Lục Vân Thiên cắn răng, từ trong kẽ răng lộ ra mấy từ này.

"Ha ha, Lục Vân Thiên cô chính là không ngoan nha, dựa vào đàn ông? Nếu như người đàn ông kia tâm cam tình nguyện vì tôi đây thì sao?" Quý Linh Linh buông lỏng tay ra, Lục Vân Thiên lập tức nặng nề ngã trên mặt đất.

Đúng vậy nha, cô dựa vào đàn ông, có lẽ không làm được chuyện gì, nhưng nếu như người đàn ông kia đem cô nâng ở trên lòng bàn tay thì sao? Quý Linh Linh khẽ ngẩng đầu lên, cô không muốn vì ánh mắt “không tốt” mà bán mình. Đối với Lục Vân Thiên, người phụ nữ này, không thể lui nữa, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng ra được. Cho dù là trên lưng của cô có tiếng xấu là "Dựa vào đàn ông", vậy thì như thế nào?

"Vân Thiên! Cô làm sao vậy?" Lúc này, Vu Uyển Tinh đột nhiên chạy tới, cô ta chạy đến bên cạnh Lục Vân Thiên, nâng Lục Vân Thiên dậy.

"Uyển Tinh, tôi. . . . . . tôi. . . . . .". Lục Vân Thiên vừa thấy được người tới, liền uất ức khóc lớn tiếng lên. "Uyển Tinh, cô phải giúp tôi, phải giúp tôi nha, tôi. . . . . . Mặt của tôi. . . . . ."

Vẻ mặt giống chưa bao giờ xảy ra chuyện lớn gì của Vu Uyển Tinh, lúc này nhìn thấy khuôn mặt bị đánh đến sưng to của Lục Vân Thiên, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận, "Tôi sẽ thay cô đòi lại công đạo."

Quý Linh Linh đứng tại chỗ, vừa mới đối phó xong với Lục Vân Thiên, bây giờ lại xuất hiện thêm một cảnh sát cao cấp.

"Quý tiểu thư, xin hỏi  đã xảy ra chuyện gì?" Đỡ Lục Vân Thiên đứng dậy, Vu Uyển Tinh đứng ở phía trước của cô, trên mặt lộ ra mấy phần nghiêm túc, hỏi Quý Linh Linh.

"Chính là chuyện như cô thấy." Ánh mắt của Quý Linh Linh nhàn nhạt không hề kiêng kỵ nhìn thẳng vào Vu Uyển Tinh.

"Cô dám động thủ đánh người?" Vu Uyển Tinh lạnh giọng hỏi.

"Có cái gì mà không dám sao?" Quý Linh Linh cũng không trực tiếp trả lời, nhưng câu trả lời của nàng, đủ khiến người hỏi, tức chết đi được.

Vu Uyển Tinh trầm mặc một hồi, liền nói ra, "Cô là cái thá gì, mà cũng dám công khai động thủ?"

Quý Linh Linh nghe được lời nói của Vu Uyển Tinh, ánh mắt không khỏi tùy tiện nhìn thẳng vào Vu Uyển Tinh, thật tốt cho một cảnh sát cấp cao, trong giọng nói cũng lộ ra được một phần cao ngạo hơn người khác.

"Đối với việc không coi người khác là người, tôi ra tay, thì như thế nào?". Quý Linh Linh trong lòng biết rõ, người phụ nữ trước mặt cũng là tâm phúc Mộ Ly. Vốn là, cô cảm thấy Vu Uyển Tinh là một cảnh sát cấp cao, còn tưởng rằng cô ta và Mộ Ly sẽ là một đôi rất tuyệt, nhưng bây giờ thì sao, chó má!

"Hừ, người phụ nữ vô sỉ như cô, mà cũng dám nói ra như vậy, xem ra, cô chính là không biết rõ thân phận của mình!". Vu Uyển Tinh đối với Quý Linh Linh là rất khinh thường, một người phụ nữ không dựa vào năng lực của mình tồn tại, mà là dựa vào đàn ông, bây giờ còn dám chó cậy gần nhà, thật là vô sỉ vô cùng!

“Cô ấy có thân phận gì? Uyển Tinh, cô lầm to rồi." Lúc này, Mộ Ly đi tới bên cạnh Quý Linh Linh, trực tiếp vòng qua eo của cô, anh lạnh lùng liếc mắt một Lục Vân Thiên đang đứng sau  lưng của Vu Uyển Tinh, "Cô ấy là người phụ nữ của tôi."

"Mộ Ly, anh. . . . . ." Ánh mắt của Vu Uyển Tinh lạnh lẽo, nhìn về phía Mộ Ly, lửa giận trong lòng càng thêm tăng lên, "Mộ Ly, anh cho dù là đối với cô ta có cảm tình, nhưng là tốt nhất cũng nói cho cô ta biết, đừng làm chuyện quá phận!"

Quý Linh Linh nhìn thấy Mộ Ly đã đứng ở bên cạnh của cô, vậy thì nói ra, tiếp theo không cần cô nói gì nữa. Cô lại một lần nữa cúi đầu, không muốn nhìn bộ dáng thất bại của Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh , làm cho cô không vui nổi.

"Quá đáng? Có không? Người phụ nữ của tôi làm chuyện gì, vẫn luôn có chừng mực." Mộ Ly cúi đầu nhìn qua Quý Linh Linh đang dựa vào trong lòng anh, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía với Uyển Tinh, "Uyển Tinh, tôi cảm thấy chúng ta vừa rồi đã nói đủ rõ ràng rồi."

"Cô ta chó cậy gần nhà, còn nói muốn anh phá hủy cha tôi!" Lục Vân Thiên lập tức cắt đứt lời nói hai người, tức giận lớn tiếng nói.

Quý Linh Linh không khỏi nâng mí mắt liếc Lục Vân Thiên một cái, một người nếu như chỉ là ngu một chút, cũng là rất tốt, nhưng thiếu não đến mức này, vậy. . . . . . Chỉ có thể để cho cô ta tự cầu phúc.

"Hả? Em đã nói lời như thế?" Mộ Ly nhìn hai má sưng đỏ của Lục Vân Thiên, thì đã hiểu ra mấy phần, anh đẩy Quý Linh Linh ra, một tay nâng lên cằm của cô, nhìn cô.

Vừa thấy động tác này của Mộ Ly, ánh mắt Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh không khỏi sáng lên, thì ra là, Mộ Ly vẫn rất công tư phân minh!

"Rất tốt, không có dấu vết bị thương."

Sau đó một câu nói của Mộ Ly, liền khiến cho ý tưởng của các cô nhất thời tan thành mây khói.

Quý Linh Linh miễn cưỡng phải nhìn Mộ Ly,

"Tôi nói." Vu Uyển Tinh siết thật chặt quả đấm, người phụ nữ vô sỉ, lại dám nói ra trực tiếp như vậy, cô ta muốn Mộ Ly và Thị trưởng Lục có mâu thuẫn sao?

"Mộ Ly, anh nghe thấy chưa? Cái người phụ nữ đê tiện như vậy, chính cô ta đã nói như vậy, muốn làm cho anh và cha tôi có bất hòa! Cô ta chính là một người xấu, tốt nhất anh sớm một chút rời khỏi cô! Nếu như. . . . . ."

"Lục tiểu thư!" Mộ Ly không nhịn được cắt đứt lời của Lục Vân Thiên

"Lời thật thì khó nghe. Cô quản tốt chính cô là được, còn nữa trí nhớ của cô có phải không tốt hay không, tôi hiện tại nhắc lại cho cô một lần, cái từ “đê tiện” này, tốt nhất không để cho tôi nghe lần nữa, nhất là đối với người phụ nữ của tôi!”. Ánh mắt của anh cũng không rời khỏi Quý Linh Linh, thế nhưng lời nói lại rất rõ ràng là nói với Lục Vân Thiên.

"A. . . . . ." Lục Vân Thiên chỉ có cảm giác là mình vô cùng xấu hổ , anh ta. . . . . . Anh ta đối với quý Linh Linh. . . . . .

"Mộ Ly, anh. . . . . ." Vu Uyển Tinh vừa định mở miệng.

"Uyển Tinh, tôi hi vọng cô có thể nhớ những gì chúng ta  mới vừa rồi nói." Mộ Ly không chút khách khí cũng cắt đứt lời của cô ta.

Lúc này, chỉ thấy tay của anh ở trên mặt của Quý Linh Linh xoa nhẹ một hồi, sau đó thuận tay ôm cô vào trong ngực,

"Nếu như cô ấy nói một câu, muốn tôi và Thị trưởng Lục đối nghịch, như vậy thật ngại, Lục tiểu thư, tôi sẽ làm theo lời của cô ấy.” Gương mặt tuấn tú của Mộ Ly lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng vừa rồi chỉ là anh đang xác định xem Quý Linh Linh có hay không bị bắt nạt, nhưng là tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, anh không có lý do để mất hứng.

Ax. . . . . . Mộ Ly cái tên này, có phải hay không là hơi quá rồi !

"Anh. . . . . . Anh nói cái gì?". Lục Vân Thiên trợn to hai mắt, cô ta không thể tin được, cô ta một chút cũng không tin, làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy, sẽ không, sẽ không, mới vừa rồi khẳng định là Mộ Ly không có gì cả!

“Sẽ không, anh làm sao có thể. . . . . .".

"Vì người phụ nữ của tôi, tôi có thể chống lại với người trên toàn thế giới, mặc kệ đối phương là người nào!". Giọng điệu của Mộ Ly kiên định, không cho phép bọn họ có nửa phần chất vấn.

Mà Quý Linh Linh nãy giờ vẫn cuối đầu, nghe thấy lời của anh, thân thể không khỏi run lên một cái, đáng chết, lúc này nói ra những lời kích tình như vậy, cũng không để cho cô biết nên biểu hiện như thế nào.

"Mộ Ly, anh. . . . . . Anh……. !" Vu Uyển Tinh run run đôi môi, Mộ Ly nói những lời này, hoàn toàn để cho cô rơi vào tuyệt vọng, vốn cho là, lúc nãy bọ dạng mà Mộ Ly dùng để nói chuyện với Quý Linh Linh, cô cho là đây chẳng qua là một người đàn ông đối với một người phụ nữ say mê tạm thời mà thôi, nhưng không nghĩ tới. . . . . . Anh lại có thể nói ra những lời này. Mộ Ly, anh ấy sẽ không chỉ là một người đàn ông mạnh miệng, chỉ cần anh nói ra, tất nhiên sẽ làm được, không ngờ, bây giờ anh cư nhiên là vì một người phụ nữa mà  nói ra "Lời thề" như vậy.

"Người đánh không phải là tôi." Mộ Ly trực tiếp nói với Vu Uyển Tinh, rồi quay sang nói: "Lục tiểu thư, trước kia cô bắt nạt ngươi phụ nữ của tôi như thế nào, tôi sẽ ghi nhớ kĩ ở trong lòng, hôm nay coi như cô ấy đánh cô, như vậy cũng không là quá phận, bởi vì cô đã sớm dùng hai từ “quá đáng” đến “thúi” rồi!".

"Anh . . . . ." Không thể nào, không thể cứ như vậy bị Quý Linh Linh đánh bại rồi.

"Hiện tại các cô đã nghe tôi nói, vậy trước hết tôi nên nói cho rõ ràng. Quý Linh Linh, cô ấy là người của Mộ Ly tôi, trừ tôi ra, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào cô ấy, nếu như mà có một lần nữa mà để cho tôi biết được, có ai đủ can đảm mà khi dễ cô ấy, vậy thì hãy vì mình mà dự tính điều xấu nhất đi."

Nói xong lời này, anh dừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía với Uyển Tinh, "Uyển Tinh, cô cũng biết tính cách của tôi, tôi hẳn là nói được sẽ là làm được."

Vu Uyển Tinh cả kinh, há miệng nhưng không có nói ra được bất kỳ lời nào.

Mộ Ly không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của họ, ngược lại khẽ cúi đầu, nhìn Quý Linh Linh hỏi, "Mệt mỏi sao?".

"Có chút." Quý Linh Linh trả lời.

"A. . . . . ." Quý Linh Linh nhẹ giọng kêu một tiếng, cả người của cô đã bị Mộ Ly ôm vào trong ngực, hai tay của cô rất tự nhiên ôm cổ của anh.

"Chúng ta đi." Mộ Ly lại gần cô, dùng chóp mũi đụng nhẹ chóp mũi của cô một cái, bộ dáng thân mật cũng không có nửa chút nào để nghi ngờ.

Quý Linh Linh bị Mộ Ly chọc cho có chút xấu hổ, làm cho mặt của cô không tránh khỏi đỏ lên.

Mộ Ly thấy thế, cũng may, cô ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ, không có bị Lục Vân Thiên "Dạy hư".

Hai người bọn họ coi như không có người mập mờ ôm xong, Mộ Ly liền đàng hoàng ôm Quý Linh Linh rời đi.

Quý Linh Linh, tôi mặc kệ hiện tại anh ấy chiều chuộng cô như thế nào, tôi chỉ biết là Mộ Ly đối với cô chỉ là chỉ là yêu thích ngắn ngủi mà thôi, tôi sẽ không vì cứ như vậy mà buông tha! Vu Uyển Tinh nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi, trong lòng có nhiều hơn mấy phần nghẹn ngào, cô cùng anh là cộng sự đã nhiều năm, cũng không có nhìn thấy anh dành tình cảm nhiều như vậy, lần này, cô chỉ cho là Hormone nam giới của anh là bị dư ra, không có chỗ dùng mã thôi!

"Uyển Tinh. . . . . . Tôi. . . . . ." Lúc này, Lục Vân Thiên lại lộ ra bộ dáng nhu nhu nhược nhược.

Vu Uyển Tinh không có nhìn cô ta, ánh mắt vẫn còn nhìn theo chiếc xe xa hoa của Mộ Ly.

"Quý Linh Linh cái thứ đê tiện đó, tôi sẽ không buông tha cho cô ta!”. Lục Vân Thiên cắn mắng nói.

Vu Uyển Tinh lúc này quay đầu, "Trước tiên hãy làm mặt của cô bớt sưng đi." Dứt lời, cô ta liền xoay người sải bước rồi đi.

"Uyển Tinh, Uyển Tinh!" Nhìn thấy người “bạn tốt” cũng không tiếp tục để ý đến mình, tức giận trong lòng Lục Vân Thiên trong lòng càng thêm tung hoành,

"Tiện nhân, tiện nhân! Tôi nhất định sẽ đem  chuyện ngày hôm nay tôi chịu trả lại đủ cho cô!". Dứt lời, liền dậm chân, cũng lo lắng mà rời đi.

Một lúc sau, cửa của Lãnh trạch lại khôi phục lại yên tĩnh như ban đầu.

"Thiếu gia, Quý tiểu thư không có chuyện gì, người phụ nữ kia bị Quý tiểu thư đánh, bây giờ  bọn họ cũng đã đi rồi." Quản gia của Lãnh trạch kính cẩn mở miệng nói.

Lãnh Dạ Hi đứng ở phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía quản gia, "Tốt lắm, để những người khác đều trở về đi, đi xuống đi."

"Vâng, thiếu gia." Quản gia trả lời xong, liền rời đi.

Lãnh Dạ Hi chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, vốn là trên mặt là lạnh lùng, lại hiện lên mấy phần giống như "Ưu thương". Biết rằng, cô không có bị người khi dễ, lo lắng trong lòng liền rời khỏi. Quý Linh Linh, chúng ta có phải hay không nên tiếp tục sống cuộc sống của chính mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro