Chương 67.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo đường đi, ngồi trên xe của Mộ Ly rời đi, Quý Linh Linh ngồi ở vị trí kế bên cạnh tài xế.

"Em nói một câu đi chứ." Trầm mặc cũng được một đường rồi, nảy giờ không nói gì, cũng không có chuyện gì mà, Mộ Ly mở miệng nói trước.

"Hả?" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, cô giống như thật sự có chút mệt mỏi, trầm muộn, đã sắp ngủ mất tiêu rồi.

"Mới vừa rồi có vui sướng hay không?". Trên mặt Mộ Ly mang theo cười tà ác, hỏi.

"Cái gì nha?". Quý Linh Linh nhất thời không có hiểu rõ được ý tứ của anh.

"Quý Linh Linh, em mới vừa rồi tát vào mặt Lục Vân Thiên, chẳng lẽ trong lòng em không có suy nghĩ gì sao?". Mộ Ly nhìn người phụ nữ này- giống như là cô còn chưa tỉnh ngủ vậy.

"A, cái đó sao, không có cảm giác gì." Dáng vẻ của Quý Linh Linh thiếu đi một chút hăng hái, không để ý đến phản ứng của anh.

"Này, Quý Linh Linh- cái người phụ nữ này, đây là thái độ gì!". Mộ Ly mất hứng, không vui, ít nhất trên mặt cô cũng nên lộ tươi cười chứ.

"Làm sao? Thái độ của tôi thì như thế nào? Mộ Ly hiện tại anh không cần cố ý tìm tôi kiếm chuyện!".

"Trời ạ, Quý đại tiểu thư, em cho anh mượn lá gan, anh cũng vậy không dám cố ý tìm em gây phiền toái nha, anh thương em còn không kịp nữa mà!".

"Lo mà nhìn đường đi, ai mà tin!". Quý Linh Linh nghiêng nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, trình độ dẻo miệng của Mộ Ly gần đây càng ngày càng giỏi rồi.

"Quý Linh Linh!".

"Anh muốn làm gì? Lớn tiếng như vậy? Tôi nói với anh, tôi mới vừa rồi đánh còn cực kỳ khó chịu, cô là một phụ nữ yếu đuối, tôi đã dùng ít sức đi rồi, anh đừng mà có chọc tôi!". Quý Linh Linh xoay người lại, nâng nắm đấm nhỏ nhắn lên, ý bảo Mộ Ly hãy coi chừng.

"Không phải chứ, em đã bớt dùng sức? Mặt của Lục Vân Thiên cũng đã sưng lên, cái người phụ nữ này-em có phải là một người bạo lực hay không vậy, thế mà trước đây anh cũng không có phát hiện ra đấy?". Suy nghĩ về lúc đó một chút, người phụ nữ cũng đã từng bị Lục Vân Thiên khi dễ rất thảm.

"Chân nhân bất lộ tướng!" Ngay sau đó Quý Linh Linh nói lại với anh một câu.

"A, không phải đâu."

"Thế nào? Tôi không thích tùy tùy tiện tiện động thủ, ảnh hưởng tới hình tượng thục nữ của tôi." Quý Linh Linh nói lời này thì, rõ ràng chính là vẫn chưa đủ.

"Ha ha, ha ha. . . . . ." Lần này, Mộ Ly cười đến không dừng lại được, cái cô gái nhỏ này, cũng thật là quá đáng yêu rồi.

"Này, nhìn đường xe chạy đi chứ!". Quý Linh Linh lớn tiếng nhắc nhở, lái xe lại bày tỏ mạo hiểm như vậy, còn dám không để ý đến xe cộ.

"Quý Linh Linh, anh phát hiện anh càng ngày càng thích em rồi, làm thế nào đây?" Mộ Ly đưa ra một cánh tay, sờ nhẹ trên đầu Quý Linh Linh, vỗ nhẹ nhẹ, "Anh thật sự rất yêu em nha."

"Nhàm chán!". Quý Linh Linh mắng nhỏ, căn bản không để ý đến bộ dạng này của anh, chính là dáng vẻ không có nghiêm túc chút nào.

"Quý Linh Linh, chúng ta nói chuyện thôi."

"Chuyện gì?"

"Anh nghĩ bây giờ, chính là lúc anh phải thực hiện nghĩa vụ của mình?" Mộ Ly cười đến mặt có chút gian xảo .

"Nghĩa vụ? Tôi cho anh quyền lợi gì à?" Mộ Ly quay đầu nhìn cô một cái, sau đó liền dừng xe lại ở ven đường.

"Dừng xe làm cái gì?". Quý Linh Linh có chút không hiểu nhìn về phía anh.

"Quý Linh Linh," Sau khi dừng xe, Mộ Ly lập tức làm ra dáng vẻ đàng hoàng nói, "Chúng ta nói chuyện này thật tốt."

"Mộ Ly, anh là đang làm gì? Tôi cảm giác anh, chính là giải thích không được nha."

"Cái gì là không giải thích được? Em nghiêm túc một chút, hiện tại anh sẽ nói lời rất nghiêm túc!" Mộ Ly quả thật bị cô đánh bại, ai dám dám can đảm nói Quý Linh Linh là một người phụ nữ ngốc, anh sẽ lập tức đem quân đánh tới nhà của người đó.

Quý Linh Linh giơ hai tay lên, làm như là đầu hàng, "Được rồi, anh nói đi, anh mà nói thật nghiêm túc, tôi sẽ là thật lòng hâm mộ anh nha!". 

Qua hai, ba lời nói cô liền dùng lời nói làm “tổn thương” anh.

“Hiện tại anh muốn nói cho em biết, anh là một người đàn ông rất giữ chữ tín."

"Sau đó thì sao?".

"Nếu anh đã nhận tiền của em,  thì sẽ vì em mà phục vụ, cho nên xin mời hưởng thụ anh đi!" Bộ dạng của Mộ Ly giống như là giận dỗi, kéo một bàn tay nhỏ bé của Quý Linh Linh đặt ngay tại trên lồng ngực mình.

"Này!" Quý Linh Linh bị anh dọa sợ hết hồn, người đàn ông xấu xa này, nói thì nói đi, lại còn động tay động chân rồi, anh cho là cô là một người rất lưu manh sao? Có thể làm loại chuyện như vậy sao? Không thể nào! Cô - Quý Linh Linh chính là một người thẳng thắng, tuyệt đối sẽ không làm được loại chuyện như vậy.

Mộ Ly giống như là rất quyết tâm, hoàn toàn không quan tâm đến phản kháng của Quý Linh Linh, nắm thật chặt tay nhỏ bé của cô, hướng vào trong lòng của mình.

Anh hai à, anh cho rằng đang dùng phương pháp phục hồi nhịp tim sao? Còn nữa, cái người này thật ra là đói khát đến trình độ nào, cư nhiên lại khẩn cấp xin được bị giày vò đây?

Ax. . . . . . Quý Linh Linh không nhịn được nuốt nước miếng một cái, đáng chết, anh bây giờ đang ở làm cái gì nha, tại sao có thể vô lý như vậy!

"Này, anh nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . ." Đầu lưỡi lượn vòng một chút rồi nói, "Anh phải chú ý hình tượng của anh một chút, nếu như ngươi bị người ta nhìn thấy, tôi. . . . . . Tôi xem anh làm sao làm….?". Làm ơn, Quý Linh Linh- cô có cần lộ ra dáng vẻ khẩn trương hay không.

"Có thể cái gì? Sờ, phải sờ!" Mộ Ly nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đặt ở trước ngực anh vuốt ve.

Bị ép buộc, hoàn toàn chính là bị ép buộc, thật là quá phận rồi ! Cư nhiên áo cũng không cởi mà liền sờ, sờ cái cọng lông á, tay của cô vì bị áo ma sát mà cũng có chút nóng.

"Này, anh là người ngốc à, anh đang mặc áo đấy, tay của tôi rất đau!". Quý Linh Linh thật sự là nhịn không được muốn bắt nạt hắn, chẳng lẽ anh không kỳ cục sao? Ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, gió có thổi cũng không lọt vô được, lại cố tình chơi cái trò này!

"Tay? Tay như thế nào?". Vừa bị Quý Linh Linh mắng một câu, Mộ Ly liền lo lắng dừng động tác của mình lại, cầm lấy tay cô nhìn, quả nhiên, bàn tay mềm mại trắng nõn đã bị đỏ thành một mảng, ở  giữa lòng bàn tay vừa đỏ lại vừa nóng.

"Hả? Tại sao chỗ này lại nóng? Không phải nơi đó mới nên nóng sao?". Mộ Ly lầm bầm lầu bầu nói một câu.

"Thô lỗ! Không có học thức!". Quý Linh Linh lại mắng một câu, lập tức liền rút tay mình về, hơn nữa anh vẫn rất là ngu ngốc, lời nói như vậy rất dễ làm cho người khác đỏ mặt!

Thô lỗ, không có học thức? Dùng những lời này để hình dung Thượng tá Mộ quả thật là không thích hợp nha.

"Tốt rồi, anh có biện pháp nha!".

Một lát sau, Mộ Ly vừa vui vẻ nở nụ cười vừa nói, "Quý Linh Linh, không nhìn ra, em cũng sốt ruột vội vã như vậy nha!" Nói lời này, anh còn tặng cho cô một cái nháy mắt.

"Cái gì?". Quý Linh Linh không hiểu rõ, nhưng khi nhìn thấy anh kéo cà vạt của anh ra, mở nút áo, cô lập tức hiểu!.

"Mộ Ly, anh thật là ngu ngốc, làm cái đầu anh á?". Cô lập tức quay đầu đi.

Thượng tá Mộ , anh có phải hay không là quá vội vàng rồi, đây là đang ở ven đường, cũng không phải là đang ở nhà của mình, lại dám làm càn như vậy! Quả nhiên là không có học thức rồi!

"Bây giờ, muốn em an ủi em cũng không chịu, anh còn muốn... làm cái gì? Tới đây, đừng để anh phải động thủ, chính em nên chủ động một chút, nhanh lên một chút sử  dụng quyền lợi của em!"

Ax. . . . . . Cơ ngực của người này thật đúng làm cho người khác chảy nước miếng – thật quyến rũ!

Chỉ là liếc mắt nhìn một cái, Quý Linh Linh liền không khỏi mấp máy môi, chuyện này. . . . . . Thật là quá đáng, thật là quá đáng, vốn là Thượng tá không quân, cán bộ quốc gia, lại dám trắng trợn quyến rũ phụ nữ đàng hoàng như vậy!

Mộ Ly vừa thấy vẻ mặt này của Quý Linh Linh, không khỏi cười xấu xa, "Có phải hay không là đặc biệt muốn sờ một cái? Đến nha, sờ một cái xem, rất bền chắc đó!"

Ax. . . . . . Lời của Mộ Ly tựa như những câu thường dùng trên ti vi, "Hải, cậu nhìn các bạn này, mọi người cùng nhau tới sờ, sờ một cái, chỉ cần 998, hôm nay công ty đại hạ giá, không cần 1998, chỉ cần 998! Các em gái, mau nhanh tới sờ một cái nha!" Trong đầu Quý Linh Linh chợt lóe lên cái ý nghĩ này, thật là tà ác, thật sự là quá tà ác!

"Em yêu, không cần sững sờ, anh biết rõ là em cũng rất thích , đến nha, liền sờ một cái, anh dám cam đoan, sờ một cái bảo đảm em còn muốn sờ cái thứ hai, cái thứ ba. . . . . .". Mộ Ly vừa nói, vừa ưỡn ngực về phía Quý Linh Linh.

"Lưu manh!". Thân thể của Quý Linh Linh co rúm lại  lùi về phía sau,

"A!" Sau đó tát một cái vào gương mặt điển trai anh! Quý Linh Linh lộ vẻ tức giận núp ở một góc, quan sát vẻ mặt của Mộ Ly, oa, tốt lắm, vẻ mặt trầm mặt kia thật sự rất tốt.

Gương mặt của Mộ Ly đen như than, buồn bực không lên tiếng chỉ lái xe, không đúng, chính xác là lái xe như đua mới đúng!

Một cái tay tay nhỏ bé của Quý Linh Linh nắm thật chặt dây an toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên trắng bệch, Mộ Ly thật không biết sống chết, thế mà lại dám chạy xe như vậy chứ, cô thật muốn ói vào người anh rồi, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua trong chớp mắt, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy trái tim nhỏ không khỏi đập bùm bụp vang lên vang xuống.

"Mộ. . . . . . Mộ Ly. . . . . .". Quý Linh Linh thận trọng gọi anh một tiếng, cô nhất định phải giống cô gái nhỏ một chút, trời mới biết Mộ Ly có tái phát tính khí thất thường như vậy nữa hay không? Không có trả lời. "Mộ Ly. . . . . ."

"Gọi anh là anh yêu." Mặt của Mộ Ly đen thui, cứng rắn trả lời một câu.

"Ax. . . . . ." Tên đáng chết, rõ ràng chính là đua xe uy hiếp cô, "Vậy. . . . . . Mộ. . . . . ."

"A. . . . . . Ô. . . . . ." Quý Linh Linh trợn to hai mắt, lúc đang muốn đẩy ra, thân thể của Mộ Ly lại ngời thẳng dậy,

"Anh. . . . . ." Tài lái xe của Mộ Ly thật sự là không tồi a, đem xe trở thành phi cơ, trên đường còn có thể hôn môi cô. . . . . .

Quý Linh Linh cắn môi, "Mộ Ly!"

"Ô. . . . . ." Quý Linh Linh còn đang muốn phát giận, còn  chưa kịp hành động, Mộ Ly lại ôm chầm đầu của cô, lại một lần nữa hung hăng hôn lên môi cô, người phụ nữ này thật không ngoan, phải bị trừng phạt một chút mới được!

"Anh. . . . . ." Ax, quái vật, quái vật! Quý Linh Linh nhìn cảnh vật ngoài cửa xe nhanh chóng bị thụt lùi phía sau, trong lòng là vừa tức, lại vừa run, tốc độ này chỉ cần sườn xe đung đưa một chút, hậu quả kia thật không tưởng tượng nổi!

"Gọi anh là anh yêu." Rất rõ ràng, sau hai lần cường hôn, tâm tình của người đàn ông liền thay đổi rõ ràng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Nói cái đầu anh á!" Dù sao cô cũng biết kỹ thuật lái xe của anh cũng tốt lắm, Quý Linh Linh giống như là giận dỗi, hai tay ôm ngực vùi người vào trong chỗ ngồi.

Thật là mất mặt muốn chết, cư nhiên. . . . . . Cư nhiên ở loại tình huống này lại bị hôn liên tiếp hai lần, càng nghĩ càng tức, cô dùng sức lấy tay lau môi! Cũng biết bụng anh cũng không có ý gì tốt cả, quả nhiên. . . . . . Quả nhiên không kịp chờ. . . . . .

Mộ Ly quay đầu liếc trộm Quý Linh Linh còn đang buồn bực một cái, đó, thật là bộ dạng đáng yêu nha, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh cũng có chút buồn cười rồi. Anh phải nhịn thêm chút nữa, dù thế nào đi nữa anh cũng có rất nhiều thời gian.

Mộ Ly vì không muốn để cho Quý Linh Linh thấy cảm xúc thật của anh, nên trước khi về nhà, anh đều an phận lái xe. Dĩ nhiên, thời gian an phận cũng không dài, chỉ cần loại người giống như anh dùng tốc độ của máy bay, mới mười phút liền đem xe lái vào trong nhà để xe.

"Em yêu, chúng ta về đến nhà." Mộ Ly cởi dây an toàn ra, quay đầu kêu Quý Linh Linh.

Nhưng đảo mắt lại thấy Quý Linh Linh chẳng biết đã ngủ từ lúc nào, Mộ Ly nhìn cô giống như con mèo nhỏ mà ngủ ở trên ghế, vẻ cưng chiều trên mặt càng ngày càng đậm.

"Quý Linh Linh, em nói em rốt cuộc là người thông minh hay là người ngốc đây? Lại tùy tiện ngủ trước mặt anh như vậy, không sợ anh làm ra những thứ gì xấu sao?" Anh tự nói nói một câu, liền xuống xe. Anh đi qua bên kia, mở cửa xe, vì cô cởi dây an toàn ra, rón rén ôm cô xuống xe.

"Uhm. . . . . ." Quý Linh Linh nhẹ giọng hừ hừ   hai tiếng, đầu ở trước ngực anh cọ xát, tìm một chỗ thoải mái, lại tiếp tục ngủ.

Mộ Ly lại một lần nữa không nhịn được cười ra tiếng, "Quý Linh Linh, Lục Vân Thiên có một câu nói không sai, bản lãnh “quyến rũ” đàn ông của em, thật không sai mà!".

Trời mới biết, phía dưới của Thượng tá Mộ đã có chút rục rịch chộn rộn, nhất là khi trong ngực đang ôm một báu vật thế này.

"Hô. . . . . ." Mộ Ly liếm môi một cái, thở phào một hơi, cũng khôi hài lắc đầu, hình như anh đang tăng cường trấn tĩnh của mình, tự khống chế mình vậy. Làm xong một loạt động tác, anh nhẹ nhàng ôm Quý Linh Linh  vào nhà mình.

"Ba. . . . . . Ba. . . . . ." Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh đang nằm ở trên giường không ngừng mê sảng, bàn tay ở trên mặt của cô nhẹ nhàng sờ sờ, đắp kín chăn mỏng cho cô.

“Cố ngủ một giấc đi, chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, đã đủ rồi." Mộ Ly cúi đầu ở trên trán cô khẽ hôn, liền rời đi.

Anh chỉ muốn ôm cô, muốn ôm cô ngủ thôi, nhưng đáng chết!, Mộ Ly đi ra ngoài, cúi đầu nhìn qua chỗ đó một cái, giống như là đang trách mình là người không có tiền đồ, sải bước đi vào tolet!

Ax. . . . . . Thật ra thì Thượng tá Mộ cũng là một người đàn ông bình thường mà thôi!

"Cha. . . . . . Ba. . . . . ." Quý Linh Linh nằm ở trên giường, nhưng thực tế là không ngủ được.

"Linh Linh, mẹ biết con là người thông minh, học tập rất tốt, nhưng làm người con phải hiểu được một chữ  “nhịn”, mọi chuyện chớ can thiệp vô. Ông trời yêu mỗi người trong chúng ta, là của con, cho dù ngươi không đi tranh giành, cũng sẽ là của con. Không phải là của con, có muốn cũng không được. Con chỉ còn có một mình mẹ, nhưng mẹ không thể lúc nào cũng bảo vệ con được, cho nên con phải tự bảo vệ bản thân mình cho thật tốt, mọi chuyện cũng không cần phải tranh cãi, như vậy sẽ làm cho người khác chú ý đến con, còn có thể xảy ra chuyện làm con không vui ."

"Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Con sai rồi, con rồi. . . . . ." Trong giấc mộng, Quý Linh Linh nhẹ giọng nức nở, "Mẹ. . . . . . Mẹ không cần đi, con sai rồi!"

"Mẹ!" Quý Linh Linh chợt bật ngồi dậy, nhìn căn phòng xa lạ, đầu óc của cô nhất thời không kịp.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này Mộ Ly một cước đá tung cửa, lo lắng hỏi.

? Anh ở đây làm cái gì?" Quý Linh Linh cũng không có rõ ràng, nhưng lại sáng suốt thấy cả người của Mộ Ly chỉ bọc một cái khăn tắm đơn giản liền chạy vào, nhưng mà, cô lại thấy một mảng lông từ ngực tới rốn của anh!

Mộ Ly sững sờ, rốt cuộc người phụ nữ này đang làm gì?

"Anh chỉ là vào xem em có xảy ra chuyện gì hay không thôi?". Lời nói này nghe cực kỳ đáng thương.

Quý Linh Linh vội vàng lấy chăn mỏng kéo lên trên mặt, "Anh mau đi ra đi!"

Mặt của cô lập tức đỏ lên, thân thể trần trụi như vậy, Nghiêm Tử Tuấn cô còn chưa nhìn thấy, cô như vậy nhưng là một người rất đơn thuần đó!

Mộ Ly thấy thế, trên mặt lại hiện lên nụ cười tà khí, anh đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại.

"Em yêu, em nhìn xem . . . . Anh tắm cũng đã tắm rồi, nếu như em vừa lòng, vậy có thể bắt đầu phục vụ rồi chứ?"

Ax! Người đàn ông này, trong đầu có nghĩ cái gì cũng không quên "Phục vụ" !

"Tránh ra! Mộ Ly anh cút ra ngay cho tôi, tới nữa, tôi nhất định la lên đó!".

Mộ Ly lập tức nhảy lên giường, Quý Linh Linh liền nhanh chóng lùi đến đầu giường bên kia, đáng chết, người đàn ông này thật sự là đáng ghét.

"Không cần trốn, em xem, em nhìn xuống xem, vóc dáng của anh không tệ nhé!". Mộ Ly nói xong, lập tức liền giật khăn tắm đang quấn ở trên người ra. . . . .  

"Tránh ra á..., tôi mới không cần nhìn!"

Quý Linh Linh nắm thật chặt chăn mỏng, bĩnh tĩnh, ngàn vạn lần không được nhào tới, dáng người của Mộ Ly cho dù rất đẹp, nhưng như vậy thì thế nào, không phải là món ăn của cô, không phải là món ăn của cô!

"Quý Linh Linh, em lẩm nhẩm cái gì vậy? Liếc anh một cái thôi, chỉ cần một cái thôi, anh cởi sạch hết nha!"  Mộ Ly cười dụ dỗ nói, âm thanh kia rõ là. . . . . .

Vô sỉ muốn chết! Quả thật không có phẩm chất ~

"Này, tôi nói rồi tôi không muốn, anh muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ!".

Quý Linh Linh nổi giận, hừ, cô vén chăn mỏng lên, xoay người lại, chuẩn bị mắng to Mộ Ly một phát, "A! Anh biến thái!"

Quý Linh Linh trừng mắt, miệng vừa la, chân lập tức liền đá tới. Vô sỉ, cư nhiên cởi hất thật, ánh mắt của cô thật muốn đau rồi!

Sau đó chỉ nghe "Bùm" !

"A!" Thượng tá Mộ vĩ đại của chúng ta, rất không có dáng vẻ mà ngã xuống mặt đất.

"Xem anh lần sau còn dám tùy tiện như vậy hay không!". Cái đầu nhỏ Quý Linh Linh giương lên, thật là, dám giở trò lưu manh với cô, cũng không tự lượng sức mình.

"Anh. . . . . . Quý Linh Linh. . . . . .". Mộ Ly hung hăng cắn răng.

"Kêu la cái gì? Lần sau còn như vậy, xem tôi có đánh bể đầu anh hay không!" Quý Linh Linh cố giả bộ kiên cường, giơ giơ quả đấm nhỏ lên, nhưng trời mới biết, bây giờ trái tim của cô nhảy thình thịch, thiếu chút nữa là  không điều khiển được rồi.

"Anh. . . . . . Em đá phải chỗ không nên đá rồi. . . . . ." Âm thanh của Mộ Ly tràn đầy. . . . . . Tràn đầy khổ sở ~

"Cái gì?" Quý Linh Linh lập tức sửng sốt, xảy ra chuyện gì? "Này, Mộ Ly, anh làm sao vậy?"

"Anh. . . . . . anh không nhúc nhích được. . . . . ."

Tốt 囧 nha, cái này, anh không phải không đúng là một người đàn ông chính hiệu nhưng…

"Anh. . . . . . Em đá trúng nó. . . . . .!!!!!"   . 囧~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro