Chương 78: Quý Linh Linh phản công cưỡng đoạt Thượng tá (SM😁)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Có người lại bị chơi đùa rồi 😁)  

Mộ Ly ôm Qúy Linh Linh đang ngủ say ngồi trên ghế sa lon, từ lúc ăn cơm xong, anh đã cảm thấy cô có cái gì đó không đúng, cô chủ động đòi ăn cơm, sau đó lại náo loạn khóc lớn, cơm nước xong còn bấu lấy anh, không để cho anh đi bất cứ nơi nào, sau cùng lại bắt anh cùng xem ti vi với cô.

Loại cảm giác này mặc dù làm cho anh cảm thấy có chút xa lạ, nhưng lại mơ hồ khiến anh cảm thấy có chút ấm áp không nói lên lời.

"Qúy Linh Linh, em nói xem, em rốt cuộc là người như thế nào, sao lúc nào anh cũng không thể hiểu hết được em.'' Anh nhẹ nhàng lầm bầm lầu bầu.

Đúng vậy a, mỗi lần đều là anh chủ động, mà Quý Linh Linh dường như là sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của mình để chống cự lại anh, nhưng bây giờ thì sao, cô đột nhiên an tĩnh, cứ như vậy lẳng lặng tựa vào trong ngực của anh. Hai người bọn họ cứ như vậy yên tĩnh ở cùng nhau.

Anh thật rất muốn đem giờ khắc này tồn tại lại mãi, không biết sau khi cô tỉnh lại, sẽ có bộ dạng như thế nào.

"Quý Linh Linh, nếu như em cũng có thể yêu anh, chỉ một chút thôi cũng được, như vậy thì thật tốt biết bao.'' Mộ Ly nhè nhàng vuốt mái tóc dài của cô, không khỏi cảm thán nói.

Từ sau khi anh tự mình độc lập, Quý Linh Linh là người đầu tiên khiến anh phải nếm cảm giác thất bại. Cô cùng với những người phụ nữ khác hoàn toàn khác nhau, làm cho anh đoán không ra, không biết kế tiếp cô sẽ là bộ dáng như thế nào, điều anh có thể làm cũng chỉ là"Gặp chiêu phá chiêu'' , đi theo con đường mà Qúy Linh Linh đi.

"Mộ tiên sinh.''

"Xuỵt!''

Lão Trung vừa gọi một tiếng, Mộ Ly liền làm một động tác chớ lên tiếng.

"Dạ, Mộ tiên sinh, tổng bộ tư lệnh không quân vừa có thông báo.'' Âm thanh của Lão Trung rõ ràng đã đè thấp xuống .

Mộ Ly nhướng mày.

"Là thông báo tham gia vũ hội.'' Lão Trung tiếp tục nói.

"Vũ hội?'' Mày Mộ Ly đột nhiên nhăn lại, tham gia vũ hội, đây mà cũng là tổng bộ gửi thông báo sao?

"Là tổng bộ gửi thông báo yêu cầu cá nhân, cho nên. . . . . .'' Lão Trung dường như cũng nhìn thấy Mộ Ly nghi ngờ, liền giải thích.

"Không cần nói, hiện tại Quý tiểu thư buồn ngủ, không cần ầm ĩ đến cô ấy.'' Mộ Ly che giấu vẻ mặt của mình, tổng bộ làm sao lại làm ra chuyện nhàm chán như vậy, gần đây chuyện của anh còn chưa đủ nhiều sao?

"Dạ, Mộ tiên sinh.''

"Là vũ hội gì vậy?''

Lão Trung vừa mới chuyển người muốn đi, Mộ Ly liền hỏi.

"Là tiểu thư Tư Kỳ Na Mỹ tổ chức khiêu vũ chiêu đãi quan khách.''

Vừa nghe đến cái tên này, vẻ mặt Mộ Ly hoàn toàn thay đổi.

"Đi xuống đi.'' Thâm trầm ra lệnh một tiếng, lão Trung khom người, liền lui xuống.

Tư Kỳ Na Mỹ lại mời hắn tham gia vũ hội? Đại tiểu thư vênh váo này, chả nhẽ lần trước lại chịu thua thiệt với anh sao?

Mộ Ly nhắm mắt lại, nghĩ tới những hoạt động gần đây của tập đoàn Tư Kỳ, cùng với tin tình báo mà Tần Mộc Vũ mang tới, Tư Kỳ Na Mỹ xuất hiện ở quán bar, lại động thủ đánh Qúy Linh Linh, hiện tại lại đến vũ hội, mỗi lần chính anh đều có xuất hiện? Đã rất rõ ràng rồi.

Chẳng lẽ là kết thân? Mộ Ly nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi nổi giận, lúc nào thì đến phiên bọn họ làm chủ hôn sự của mình!

Anh đem mọi chuyện liên kết lại chặt chẽ, bởi vì trong ngực đang ôm Qúy Linh Linh, khiến cho cơn tức giận lúc này của anh cũng không thể phát ra được.

"Tập đoàn Tư Kỳ, các ngươi nghĩ có thể thông qua tôi để tiếp tục che dấu tội ác của mình ư, vậy cũng phải xem bản lãnh của các người lớn tới đâu! Bằng một người phụ nữ, liền muốn giải quyết tôi, có phải là đã nghĩ quá đơn giản rồi hay không?'' Trên mặt Mộ Ly ngưng tụ một nụ cười lạnh.

"Hả?'' Lúc này, Qúy Linh Linh ở trong ngực anh bỗng cử động, trong miệng ô ô a a không biết đang nói câu gì.

Mộ Ly không nghĩ là cô đã tỉnh, chỉ là tiện tay vỗ vỗ cô, dự định để cho cô ngủ tiếp.

"Ừ. . . . . . Tối rồi sao?'' Qúy Linh Linh nằm ở trong ngực của anh, giọng nói nồng đậm vẻ ngái ngủ.

Mộ Ly hướng về phía cô cười cười, "Chạng vạng tối.''

"Em ngủ thật lâu nha.'' Qúy Linh Linh nhắm mắt lại, cô muốn tỉnh ngủ để còn làm công tác chuẩn bị.

"Em rất mệt mỏi, ngủ nhiều thêm một chút cũng không sao.'' Mộ Ly gắt gao ôm chặt cô, trong giọng nói tràn đầy mùi vị thân thiết.

Qúy Linh Linh mím môi cười cười, nhưng là trời tối, cô còn có việc muốn làm, cũng phải dậy để chuẩn bị thôi.

"Hô. . . . . . Ngủ thật ngon nha.'' Qúy Linh Linh ngồi thẳng dậy, duỗi cái lưng đã mỏi, cô quay đầu nhìn Mộ Ly, "Anh như thế nào lại bất động?''

"Anh. . . . . . Chờ một chút.''

Nhìn thân thể anh có chút cứng ngắc, Qúy Linh Linh có chút nghi ngờ đưa tay đụng anh một cái, "A. . . . . . Chờ một chút, đang tê rần.''

Qúy Linh Linh nghe được lời anh nói , không khỏi trợn to hai mắt, cô đè anh đã tê rần rồi!

"Này, anh là tên ngốc sao? Tay cũng đã tê rần, mà cũng không biết gọi em!'' giọng nói Qúy Linh Linh tràn đầy vẻ oán trách , nhưng tay cô đã với tới cầm tay anh nhẹ nhàng xoa bóp , "Thế nào? Như vậy có dễ chịu hơn chút không?''

"Ừ.'' Mộ Ly gắt gao nhắm mắt lại, bị áp đã tê rần, sau đó lại bất động, vốn đã không có cảm giác gì, nhưng không nghĩ tới, vừa định cử động một chút, cư nhiên lại có thể đau như vậy. Tê dại căn bản khiến anh không còn một chút hơi sức nào, loại cảm giác này, so đau đớn còn làm cho người ta khó chịu hơn.

"Không nên cử động! Để em xoa bóp thêm một lúc nữa xem sao.'' Nhìn đồng hồ treo trên tường, cô thật có tiềm lực làm heo, cư nhiên ngủ thẳng từ mười giờ sáng tới bảy giờ tối, Qúy Linh Linh, mày đây là muốn phản nghịch a! Mà trong đoạn thời gian dài vậy, anh ta đều duy trì động tác này, "Này, Mộ Ly, anh không phải là rất biết cách ứng biến sao? Như thế nào lại không sử dụng được, ôm thời gian dài như vậy, ngộ nhỡ cánh tay bị phế bỏ thì làm thế nào?'' Chẳng biết tại sao, mặc dù trong lòng Qúy Linh Linh rất đau, nhưng là cô vẫn muốn mắng anh, có lẽ là vì như thế sẽ làm lòng cô bớt đau chút ít.

"Không có gì, chỉ là tê dại một chút mà thôi.'' Mộ Ly để tùy cô vuốt ve vai trái và cánh tay trái của mình, nâng tay phải lên sờ sờ gương mặt của cô, "Qúy Linh Linh, chúng ta như vậy, có phải rất giống như đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm không?''

"Ách. . . . . . Anh nói loạn cái gì.'' Qúy Linh Linh nói xong liền nện một đấm xuống bả vai anh , "Được rồi, em muốn đi tắm, anh tự xoa bóp đi.''

Nghe anh nói những lời này, không biết vì sao trong lòng cô mơ hồ lại dâng lên dự cảm xấu, không thể như vậy được. Lúc đó ăn cơm, cũng bởi vì cảm xúc của cô, kém một chút đã hỏng chuyện rồi. Qúy Linh Linh, mày phải khống chế được, không nên mê muội anh ta nhất thời dịu dàng. Yêu một người nhưng trái tim họ lại không đặt trên người mình, kết quả sẽ rất thảm, trong cuộc sống đã có rất nhiều ví dụ rồi.

Mặc dù hiện tại Mộ Ly đem mình trở thành bảo bối, nhưng là có ai có thể bảo đảm rằng một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng về sau sẽ là cái dạng gì sao? Tình yêu là một việc đầu tư rất nguy hiểm, mà hiện tại chính mình cũng không có nhiều tiền bạc, không cần phải mạo hiểm hành động.

Mộ Ly thật sự rất tuấn tú, rất dịu dàng, rất mê người, nhưng là hiện tại anh ta có thể đối xử ôn nhu với mình, anh ta cũng có thể đối với bất cứ người nào như vậy. Qúy Linh Linh, mày tốt nhất đừng hi vọng, chờ thêm một lúc nữa, thì hai người cũng sẽ không có bất cứ quan hệ nào nữa.

"Qúy Linh Linh, chúng ta cùng nhau tắm đi. Lúc trước anh ôm em ngủ, trên người ra rất nhiều mồ hôi.'' Mộ Ly bộ dáng nhàn nhã tựa vào trên ghế sa lon, đôi mắt quyến rũ, nhìn Qúy Linh Linh, dường như muốn đem toàn bộ sức quyễn rũ của mình phóng ra.

Qúy Linh Linh đứng trước cửa phòng tắm, tay trái gảy nhẹ trên nút áo sơ mi, thoáng chốc, hai cái, ba cái bị cởi ra, trước ngực đã lộ ra một mảng lớn cảnh xuân. Chỉ thấy cô nâng lên khóe môi, tạo nên nụ cười đẹp mắt, sau đó cánh môi khẽ động, "Nghĩ khá lắm!''

Nói xong, cô lập tức xoay người vào phòng tắm, "Phanh'' một tiếng, cửa liền bị đóng lại.

Nhìn một loạt động tác liên tục của cô, làm Mộ Ly cảm thấy như vừa được dạo một vòng trên mây, chậm rãi bay lên trời cao, đột nhiên bịch một cái liền rơi xuống .

Mộ Ly không khỏi cười khổ, lòng của phụ nữ thật đúng như là kim dưới đáy biển, căn bản không hiểu được cô đang suy nghĩ gì, một hồi nhiệt tình, trong chốc lát lại lạnh như băng, để cho anh hiểu được Qúy Linh Linh, thật sự là có chút khó khăn. Dĩ nhiên càng làm cho anh khổ não hơn chính là thân thể của mình, suốt cả ngày, thân thể của anh cũng liền theo sự nhiệt tình cùng lạnh như băng của Qúy Linh Linh mà thay đổi, cứ tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện .

Nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm, thân thể Mộ Ly tựa vào trên sô pha, cố gắng thả lỏng thân thể.

"Hô. . . . . .'' Thở một hơi thật dài, không được, thật sự là nhịn không được rồi.

Anh đột nhiên đứng lên, đi tới trước cửa phòng tắm .

"Em yêu, anh giúp em kì lưng nhé, em nhất định là không với được tới sau lưng để tắm.'' Hèn hạ !

Không có trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào ào.

"Em yêu, phòng tắm rất lớn nha, một mình em nhất định sẽ lạnh, để anh vào giúp em sưởi ấm nhé.'' Ngu ngốc! Lời vô sỉ như thế cũng nói được, đây mà là Thượng tá Mộ có khí chất sao!

Vẫn như trước không có trả lời, chắc hẳn Qúy Linh Linh trong phòng tắm đang chế nhạo lời anh nói.

"Em yêu. . . . . . Anh. . . . . . Anh thật sự nhịn không được rồi, em có thể hay không. . . . . . Đi ra giúp anh. . .''

Ai cho anh không nhịn được, đường đường là Thượng tá, ngay cả một chút tự chủ cũng không có!

"Ầm!'' Liền nghe được một tiếng vang thật lớn, hình như là từ bên trong đạp một cước, Mộ Ly cả kinh, cái đó cô ở trong phòng tắm nổi bão rồi.

"Được rồi, được rồi, không tắm sẽ không tắm.'' Nhịn xuống mồ hôi trên trán, ai, người phụ nữ này nhất định là bắt tù anh rồi, làm sao lúc đó tự dưng hôn anh, lại còn giạng chân ngồi trên đùi của anh thân thiết, hiện tại anh suy nghĩ đến, cô cư nhiên lại dùng chân đá vào cửa cảnh cáo anh, quá đáng, quả thật là quá đáng!

Qúy Linh Linh, người phụ nữ này, chờ em ra ngoài, anh nhất định làm cho em đẹp mắt!

Đang muốn đi ra, Qúy Linh Linh lại một phen kéo cửa phòng tắm ra.

Vừa Nhìn thấy Qúy Linh Linh quấn khăn tắm đi ra, Mộ Ly đột nhiên cảm thấy chóp mũi nóng lên, ào ào. . . . . .

Vẻ mặt Qúy Linh Linh ghét bỏ nhìn anh ta, lại cúi đầu nhìn qua mình một chút, đúng là khăn tắm có chút ngắn, không phải chỉ là bị hở một nửa ngực, lộ nửa cái mông, anh ta có nhất thiết phải khích lệ như vậy? Còn chảy cả máu mũi?

"Người anh thật bẩn, nhanh đi tắm, nếu không không cho phép vào phòng!'' Qúy Linh Linh giống như là đang dạy bảo anh, một chút cũng không thèm nhìn anh, liền sải bước tiêu sái đi về phòng ngủ.

Mà Mộ Ly lại ngây ngốc đứng tại chỗ, bi kịch, trời sinh bi kịch a! Anh giơ tay lau mũi, một thanh máu mũi! Tại sao lại như vậy chứ, thân thể của cô, anh cũng không phải là chưa từng thấy qua, nhưng. . . . . .Bộ dạng vừa rồi của Qúy Linh Linh thật sự quá mê người rồi, da thịt mềm mại trắng nõn, khăn tắm nho nhỏ chỉ có thể che đậy được nửa ngực, hơn nữa cánh tay của cô còn để ở trước ngực che chắn, thật là muốn miêu tả sinh động a.

Xem ra, về sau anh phải đem toàn bộ khăn tắm trong nhà đổi thành khăn mặt thôi! Nghĩ đến lời nói mới vừa rồi Qúy Linh Linh, anh hấp tấp vọt vào phòng tắm. Còn tính muốn giáo huấn Qúy Linh Linh một chút đâu rồi, ai có thể nghĩ tới Thượng tá Mộ như vậy không có tức giận nữa, vừa nhìn thấy cảnh xuân của Qúy Linh Linh sau khi tắm, cư nhiên lại chảy máu mũi, anh rốt cuộc là có bao nhiêu khó chịu a!

Qúy Linh Linh trở lại phòng ngủ, mở ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, như thế, trong phòng ánh sáng như ẩn như hiện, thật đúng là rất mê hoặc a! Cô lúc này đem cái hộp để trong tủ quần áo ra ngoài.

"Mộ Ly cái tên này, mới vừa rồi cư nhiên lại chảy máu mũi, vậy cũng tốt, nếu bổn đại tiểu thư sức quyến rũ lớn như thế, vậy thì nhân cơ hội này phải ráng sức chỉnh anh một phen xem sao!'' Nghĩ tới đây, Qúy Linh Linh không khỏi vui vẻ.

Khi trong tay cầm mảnh đồ lót trong truyền thuyết mà trước đó cô chỉ gặp trong phim ảnh, mặt của cô không khỏi lập tức chuyển thành đỏ. Qúy Linh Linh, mày phải nhớ, không bỏ đứa bé không bắt được sói, ách, không bỏ được mình không bẫy được đại sắc lang! Đúng, chính là câu nói này. Nghĩ tới đây Qúy Linh Linh nhất thời như tập trung hết dũng khí của mình, trực tiếp đem khăn tắm trên người vứt bỏ, trực tiếp đem mảnh nhỏ nội y đó mặc lên người.

Hô. . . . . . Làm ơn, Thẩm Hiểu Phỉ, em gái ngươi a, mua đồ không nhìn số sao? Bộ áo lót này, ước chừng nhỏ hơn số đo của cô một chút. Trước ngực vốn là trống trơn , nhưng bây giờ hai dây thắt này thít cô thật sự rất khó chịu, còn quần lót ở phía dưới, cái mông của cô, cái mông đẹp của cô a, nhất định sẽ bị siết ra từng đạo vết máu. Cô nhịn! nỗi hận này nhất định sẽ tính lên trên đầu Thẩm Hiểu Phỉ, cô ấy biết rất rõ số đo của cô, nhưng cư nhiên lại chọn món đồ như vậy cho mình, nếu nói không phải cố ý, ai tin chứ!

Qúy Linh Linh cũng không kịp suy nghĩ nhiều, sau khi thay xong bộ áo lót khêu gợi này, vì không muốn để mình bị thít lợi hại hơn, cô liền đứng ở cửa, Mộ Ly, con hồ ly này, lần này coi như là tiện nghi ngươi! Không biết được lát nữa hắn nhìn thấy mình thì sẽ có bộ dáng gì nữa.

"Anh yêu, anh tắm xong chưa?'' Qúy Linh Linh đứng ở cửa lên tiếng hỏi.

"Đến đây.'' Lúc này, Mộ Ly lập tức xuất hiện ở cửa, khi anh vừa đẩy cửa ra.

Hả! Trong phòng đây là người nào? Tóc dài xinh đẹp, da thịt trắng nõn chỉ được bao bọc bởi hai mảnh áo lót, này ngực, phình, chỉ che đậy được những chỗ quan trọng, hai bắp đùi trắng nõn, thẳng tắp, quần lót màu đen lại càng quyễn rũ, còn có thể nhìn thấy được thấp thoáng bên trong. . . *Phun!*

Qúy Linh Linh vốn là cười đến quyến rũ, nhưng. . . . . . Đáng chết, máu mũi anh ta lại chảy ra rồi! Vốn là đang nở nụ cười, lại trực tiếp biến thành cắn răng nghiến lợi, trong lòng cô đã sớm đem Mộ Ly mắng đến chết đi sống lại, rốt cuộc anh ta có phải là đàn ông hay không! Cố ý làm trễ nãi thời gian đúng không? Anh ta đến cùng là có nhiều máu như vậy sao, cư nhiên lại chảy mãi không dứt!

Nhìn Qúy Linh Linh hai tay chống nạnh, bộ dáng kiêu ngạo, khuôn mặt mang theo giận giữ. . . . . . Không được, không chịu nổi, máu mũi!

Cứ như vậy Thượng tá Mộ không có tài cán gì, lại xông về phía toilet, xử lý máu mũi của mình, mà Qúy Linh Linh ở lại dường như là dùng toàn bộ sức mạnh đạp cửa lập tức đóng lại.

"Đồ vô dụng!'' cô chửi một câu, thuận tay kéo dây áo lót, thật là muốn đem hắn siết chết rồi. Cái tên Mộ Ly này, vậy mà mấy lần khi dễ cô, thật đúng là không có bản lĩnh, không biết là đã bị cấm đoán bao lâu, cư nhiên hắn lại tạo thành bộ dáng này, hơn nữa, đáng chết hơn là thỉnh thoảng liền cương, đừng tưởng rằng cô không nhìn ra được! Không được, đợi thêm Mộ Ly giải quyết, gái trinh nữ đã thành đàn bà rồi.

Qúy Linh Linh đem hộp lớn đặt lên giường, tự tìm dụng cụ lúc nữa cần dùng đến. Còng tay, roi da, giả dương x, dầu bôi trơn, giang châu, dĩ nhiên còn có mê dược, thiếu một chút liền đem vật này quên mất.

Đem mấy cái cô nghĩ là cần dùng đến ra xong, Qúy Linh Linh lại liếc mắt nhìn cái hộp, Thẩm Hiểu Phỉ thiệt là, mang cho cô nhiều đồ như vậy , thực dụng nhưng mà lại không có mấy người, sức tưởng tượng thật quá lớn rồi, chẳng lẽ là cho cô những thư này để cô sưu tập sao? Đem đồ vật lấy ra để ở chung một chỗ, cô liền đem cái hộp bỏ sang một bên, sau đó lại bận rộn lo lắng đem mê dược rót vào cái cốc, vì Mộ Ly chuẩn bị xong.

"Em yêu. . . . . .'' Mộ Ly đẩy cửa ra, vừa hay nhìn thấy Qúy Linh Linh đưa lưng về phía anh. Một cái, chỉ một cái liếc mắt, anh liền nhìn thấy cặp mông đầy đặn căng tròn của cô, cùng với quần lót hấp dẫn, lại càng khiến cho cặp mông của cô thêm quyến rũ. Mộ Ly cảm thấy trong miệng một trận khô khan, cũng may, máu chung quy là đã chảy xong rồi, lần này, sẽ không phải lúng túng như vậy nữa.

Anh đóng cửa lại, tựa mình vào trên cửa. "Hôn. . . . . . Em yêu, em. . . . . . Đang làm gì vậy?''

Qúy Linh Linh xoay người, trong tay cầm cái cốc đựng mê dược, ngu ngốc, cô đã làm rõ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ còn không hiểu cô muốn làm cái gì sao? Chỉ thấy cô cười hướng phía anh đi tới.

Lần này, Mộ Ly rốt cuộc hiểu rõ ý nghĩa chân chính của cái gì gọi là "Run rẩy'' rồi, giống như bộ ngực đầy đặn của cô bây giờ cùng một dạng, theo mỗi bước đi đều rung động, da thịt trắng nõn , thấy thế anh chỉ cảm thấy cả người  đổ đầy mồ hôi.

"Anh yêu. . . . . .'' Qúy Linh Linh đi tới trước mặt anh, kéo lại khăn tắm đang vây quanh hông anh, cố ý kéo dài âm thanh, lạc lạc kêu lên.

"Ừ. . . . . .'' Mộ Ly trải qua một hồi hỏng bét vừa rồi, toàn bộ bối rối đã bị Qúy Linh Linh nhìn thấy rồi, giữa bọn họ còn phải dùng đến xây dựng tình thú sao? Chỉ cần cô nguyện ý, anh có thể đem cả người mình giao cho cô!

"Trông em bây giờ, đẹp không?'' cô ngẩng đầu lên, hai con mắt giống như đang phóng điện, khiến cho Mộ Ly cảm thấy từng trận tê dại .

"Được. . . . . . Rất đẹp. . . . . .'' Thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến anh khó có thể kiềm chế được.

"Ghét!'' Qúy Linh Linh tiện tay giật ra, khăn tắm trên người anh trực tiếp bị lột xuống.

"Qúy Linh Linh!'' Mộ Ly đột nhiên cảm thấy một hồi lúng túng.

“Anh yêu!'' Qúy Linh Linh lại lấn lên trên người anh "Anh tới hơi trễ a, phạt anh uống nước.''

Nói xong, cô cũng không để Mộ Ly có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đem cốc nước tiến tới bên miệng của anh, hơi nghiêng miệng cốc để cho anh uống vào. Nhìn anh đem tất cả thuốc uống cạn, hai con mắt Qúy Linh Linh cũng cong lên vì cười, tốt , bắt đầu thực hiện kế hoạch trừng phạt!

"Anh yêu, anh nói xem là em xinh đẹp hay Vu Uyển Tinh xinh đẹp?'' Qúy Linh Linh dán thật chặt lên người anh, một bên lộ ra gương mặt, lúc này cô phải cùng anh nói chuyện thật nhiều, như thế mới có thể làm cho dược liệu phát huy tốt hơn.

"Uyển Tinh xinh đẹp, cùng anh không có bất cứ quan hệ gì.'' Mộ Ly cũng không có trả lời chính diện câu hỏi của cô.

"Hả? Vậy ý của anh là, cô ấy so với em đẹp hơn? Bởi vì dáng dấp em xấu xí, nên anh chỉ có thể đề cao tinh thần bắc ái (lòng thương người), miễn cưỡng yêu em sao?'' Qúy Linh Linh dùng ngón tay đâm từng cái trước ngực anh.

"Em, người phụ này, như thế nào lại thích nghĩ loạn như vậy? Dung mạo của cô ấy có xinh đẹp hơn nữa, anh cũng sẽ không thích, nhưng là em, mặc kệ là bộ dáng gì, anh đều muốn, hơn nữa những người khác không được phép muốn!'' Mộ Ly bá đạo trả lời, anh ngẩng đầu lên, cắm vào trên tóc của cô, khống chế đầu của cô, giống như là ra lệnh bắt cô phải nhìn thẳng vào anh.

"Nhớ kỹ, em chỉ có thể thuộc về anh, ai cũng không được phép nghĩ đến. Anh cho phép em tối nay mặc như vậy , cũng cho phép em mỗi tối về sau mặc như vậy, nhưng là nếu như có tên đàn ông nào dám nhìn em mặc như thế, anh sẽ đánh mù mắt của hắn!'' Trong con ngươi của Mộ Ly lóe ra tia bá đạo mãnh liệt.

Qúy Linh Linh nhìn bộ dáng của anh, không khỏi rụt cổ một cái, đáng chết, khí thế còn mạnh mẽ như vậy, thực sự hơi dọa đến cô rồi.

"Hả? Thượng tá Mộ, sao anh lại bá đạo như vậy? Ha ha, nhưng mà em lại sẽ không giống vậy, anh bây giờ có thể ở trước mặt em trần trụi, em cũng sẽ cho phép anh ở trước mặt những người khác trước phơi bày.'' Qúy Linh Linh cúi đầu, nói lời này, thật sự là trong lòng cô cũng không nuốt trôi giọng điệu này.

Chợt, Mộ Ly nắm chặt cằm của cô, ép buộc cô nhìn anh.

"Lời của em là có ý gì?'' Mắt Mộ Ly nheo lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm, có lẽ là thuốc đã bắt đầu có tác dụng, khiến cho hô hấp của anh có chút mạnh mẽ, "Qúy Linh Linh, em cho phép những người khác chiếm của tiện nghi anh, nhìn anh trần truồng sao?''

Chuyện cười, thật là chuyện cười, nói cứ như anh giống như mỹ nữ vậy, ruốt cuộc là người nào có hứng thú nhìn anh! Rõ ràng là người phụ nữ này đã chiếm hết tiện nghi, còn đem anh nói thành một dạng giống như tiểu hồng mao vây !

Qúy Linh Linh nghiêng đầu, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của anh quá bén nhọn, làm cho cô có chút không chống đỡ được.

"Qúy Linh Linh, em cứ mặc kệ anh như vậy, để cho người phụ nữ khác đoạt lấy anh sao?'' Mộ Ly cũng không muốn buông tha cô tiếp tục hỏi.

Mà Qúy Linh Linh vẫn như cũ duy trì trầm mặc, cô không cho phép, cô không bỏ được, điều này đều hữu dụng sao? Mộ Ly quá để mắt cô, mà cô lại không có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể làm cho anh yêu cô cả đời, cưng chiều cô cả đời.

"Nói chuyện!'' Mộ Ly có chút không khống chế được lớn tiếng nói.

"Anh gào cái gì! Gọi lớn tiếng như vậy, muốn làm tôi sợ sao?'' Qúy Linh Linh vốn là trong bụng đã khó chịu, nghe được âm thanh của anh đột nhiên tăng lên, cô nhịn không được cũng to tiếng trả lời anh.

"Thật xin lỗi!'' Mộ Ly ý thức được anh thật sự quá khích rồi , liền một tay ôm lấy cô, "Em yêu, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không phải cố ý, tha thứ cho anh,tha thứ cho anh nhé.''

Qúy Linh Linh chặt chẽ mím môi lại, trên mặt lộ ra một chút quật cường. Mộ Ly, mặc dù tôi chỉ là một người phụ nữ trong số đó, nhưng mà tôi nhất định phải là người đặc biệt nhất .

"Anh thật sự rất quá đáng, muốn quát tôi như thế nào liền quát, anh xem tôi là cái gì?'' Qúy Linh Linh đưa tay đẩy anh ra.

"Thật xin lỗi, anh. . . anh cho là em không quý trọng anh. . . . . .'' Mộ Ly thành khẩn nhìn cô xin lỗi.

Không quý trọng anh? Cô cũng muốn quý trọng chứ, nhưng cô có tư cách sao? Qúy Linh Linh nghiêng đầu không để ý tới anh.

"Đối với. . . . .'' Vừa mới định mở miệng, Mộ Ly liền lập tức bám vào trên cửa, hô hấp càng ngày càng nặng, anh nhăn lại mày, thân thể tại sao lại càng ngày càng khô, càng ngày càng nóng, càng ngày càng không thể tự điều khiển được, hơn nữa phía dưới. . . . . . Trên mặt anh cả kinh.

Qúy Linh Linh cũng phát hiện anh có cái gì đó không đúng, dược liệu đã phát tác! Bây giờ không phải là thời điểm cô nên tức giận với anh , bởi vì với thân thể hiện giờ của anh mà nói, tức giận cũng vô ích, phải bắt đầu hành động, như vậy mới là tốt nhất!

"Được rồi, anh yêu, không sao, em sẽ giải thích.'' Qúy Linh Linh ngay lập túc thay đổi thành khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng, bàn tay nhỏ bé kéo cánh tay của anh.

Cô đụng vào, giống như là có điện giật, cả người Mộ Ly ngẩn ra, anh cắn thật chặt hàm răng, để tùy Qúy Linh Linh dẫn dắt, đi tới bên giường.

"Anh yêu, em là lần đầu tiên, rất sợ đau, cho nên để tối nay em hầu hạ anh, được không?'' Qúy Linh Linh ngượng ngùng đứng trước mặt của anh.

Mộ Ly ngẩng đầu, đem toàn bộ dáng vẻ ngượng ngùng của cô thu vào trong mắt, anh bây giờ vẫn còn được mấy phần lý trí, "Em. . . . . . Em cuối cùng cũng đồng ý rồi sao?'' Âm thanh Mộ Ly đè nén có chút khó chịu, nhưng có thể đợi được Qúy Linh Linh chủ động như thế, trong lòng anh lại nóng lên, lại xúc động muốn khóc, anh đã làm được, anh rốt cuộc đã làm được!

Qúy Linh Linh một phen đẩy ngã anh, nằm rạp người tiến lên, "Em đã đem anh lột sạch, chẳng lẽ chỉ là muốn rình coi hay sao?'' Cô cười quyến rũ, khiến Mộ Ly cảm thấy thật vui vẻ, em trai cố nhịn thêm chút nữa, là lập tức có thể gặp được em gái rồi!

"Ừ. . . . . . Được!'' Cái âm thanh này được, trả lời thật là nặng, giống như lời thề vậy.

Nhưng Qúy Linh Linh hiểu anh, nhưng là cô đâu còn là người tốt , cô vô cùng hiểu anh.

"Này anh yêu, em tới muộn, không nên lộn xộn.'' Nói xong, Qúy Linh Linh nửa nằm ở trên người anh, một cái tay nhỏ bắt đầu ở trên người anh tới tới lui lui vuốt ve.

Động tác như vậy, khiến cho Mộ Ly không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, vốn là đã có dược liệu , hơn nữa động tác của cô lại như có như không sờ qua người anh, thủ đoạn này, khiến cho cả người anh cảm thấy bứt rứt khó chịu.

"Anh yêu, cố gắng nhịn nha.'' Đương nhiên là phải nhịn rồi, kịch hay còn chưa có bắt đầu !

"Ừ. . . . . .'' Mộ Ly đáp lại một tiếng.

"Tới, trước nhắm mắt lại, trước tiên em làm cho anh một chút vận động cho nóng người nha.'' Bộ dạng Qúy Linh Linh giống như đang dỗ một đứa bé ngủ, nhưng là không nghĩ tới, khả năng kiềm chế của Mộ Ly cũng rất khá, cư nhiên mê dược đã phát tác, mà còn có thể nhắm mắt dưỡng thần , thật sự không đơn giản a !

Qúy Linh Linh vừa thấy lời nói của mình có hiệu quả, không khỏi nheo mắt lại, trong đầu lập tức nhảy ra ý đồ xấu. Thân ái Mộ đại nhân, hôm nay chính là ngày tốt để dạy dỗ anh . Cái tên háo sắc, anh thật sự rất muốn sao!

Ha ha ha ha, nếu như có thể mà nói, cô rất muốn giống như Đông Phương Bất Bại, cất tiếng cười to! Cô đều đã nói rồi, chọc ai, chứ ngàn vạn lần không được chọc vào phụ nữ, nếu không sẽ thương tích khó mà dậy nổi!

Qúy Linh Linh len lén lấy ra tay gấp khảo, thừa dịp Mộ Ly sắp mê ly, đem hai tay của anh vòng qua đỉnh đầu rồi còng lại.

Nhất thời, Mộ Ly mở mắt, trên cổ tay đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

"Anh yêu, không nên cử động, đây chỉ là một chút nhạc đêm. Nhắm mắt lại, buông lỏng, buông lỏng!'' Qúy Linh Linh lập tức dụ dỗ nói.

Mộ Ly đột nhiên cũng cười, không nghĩ tới người phụ nữ này lại có nhiều chiêu như vậy, lại còn sẽ chơi cái này, anh vốn là rất ghét mấy trò chơi thô tục thế này, thế nhưng lần là anh và Qúy Linh Linh làm, trong lòng cũng rất mong đợi a!

Dĩ nhiên, nếu như Thượng tá Mộ mà biết sau đó sẽ sảy ra chuyện gì, anh nghĩ dù có bị đánh chết anh cũng không để Qúy Linh Linh muốn làm gì thì làm.

Qúy Linh Linh cầm dầu bôi trơn ở trên tay, dựa theo lời mà Thẩm Hiểu Phi đã nói qua điện thoại, từng bước một làm.

"Qúy Linh Linh!'' Mộ Ly chợt gọi cô một tiếng, khi cô chạm vào nơi đó thì anh đột nhiên gọi cô.

"Hả?''

"Em xác định, em sẽ không hối hận chứ?'' Mộ Ly hiện tại đã sắp không khống chế nổi thân thể của mình, cô mà cứ tiếp tục như vậy nữa, anh rất có thể sẽ làm cô bị thương.

Qúy Linh Linh lập tức cho anh một nụ cười châm biếm, "Em vĩnh viễn sẽ không hối hận!'' Tôn tử mới hối hận ! Cô thật là hối hận không có mang theo một cái máy ảnh!

Mộ Ly nghe được lời nói của cô, thân thể cũng theo đó mà buông lỏng, lần nữa nằm thẳng, thân thể kéo căng, mặc cho Qúy Linh Linh dính vào.

Qúy Linh Linh thấy Mộ Ly buông lỏng cảnh giác, cô đem giang châu đã chuẩn bị xong, giả dương x cũng lấy ra, Thượng tá Mộ, anh phát tình rồi !

Còn nhớ rõ trước có một chuyện cười: Một người đàn ông về đến nhà hướng bà xã của mình khóc lóc kể lể, nói tên đàn ông cấp trên của anh ta mỗi ngày đều quấn hắn hỏi lung tung này kia, hôm nay còn cùng hắn đi ngâm suối nước nóng, trong bữa tiệc, tên đàn ông cấp trên đó còn sờ mó hắn. Người đàn ông khi nói những lời này với bà xã, thì đều muốn khóc lên, ai biết sau khi anh ta nói xong, bà xã của anh ta vẫn còn tỉnh táo nhìn hắn, hỏi, "Anh chỉ, anh chỉ thiếu một chút là bị hắn Bạo Cúc?''
"Ừm!''
"Vậy thì thế nào, để cho hắn bạo được rồi, dù sao ta cũng không cần!''

Hả.

Mộ Ly, hôm nay không có người đàn ông khác, chỉ có thể để cho nó chiếm tiện nghi thôi!

Qúy Linh Linh nhìn Mộ Ly, thành phần thuốc mê trong dược liệu đã bắt đầu công tác, nhìn bộ dáng hỗn loạn kia của anh, đại khái. . . . . . lúc trăng đã lên cao, chính là thời điểm tốt nhất để hành động!

Cô len lén lấy ra đồ đã chuẩn bị, phải nhanh!

"Ô. . . . . .'' Mộ Ly rên lên một tiếng.

Qúy Linh Linh vội vàng nhảy xuống giường.

"A. . . . . .'' Mộ Ly ở trong cơn đau đớn tỉnh lại, nhìn Qúy Linh Linh đã nhảy xuống giường, cô cười đến mức quá vui sướng rồi, hơn nữa cười đến không tầm thường!

"Mộ Ly, lão hồ ly như anh cũng có hôm nay! Anh hiện tại thần trí vẫn còn mơ hồ đi, vậy để tôi nói rõ ràng cho anh biết, anh bị bản tiểu thư bạo cúc rồi ! Ha ha, lại dám dùng sắc đẹp tới hấp dẫn tôi... hôm nay tôi liền trả lại cho anh gấp bội. Còn nữa, tôi cho anh biết, về sau nếu còn dám đi lừa gạt phụ nữ, để tôi gặp anh một lần sẽ liền đánh anh một lần!'' Qúy Linh Linh sảng khoái nói xong, còn vui sướng huýt sáo, cô cầm roi da trên giường trực tiếp phất qua ngực anh, tức thời một vết lằn liền nổi lên. Thật hả giận!

"A. . . . . .''

"Muốn cho tôi trở thành một trong số những người phụ nữ của anh sao, anh nghĩ cũng quá đẹp rồi! Hiện tại thế nào, Thượng tá Mộ, anh nên hưởng thụ cho tốt đi, tôi đi đây, tạm biệt!'' Qúy Linh Linh cầm lên khăn tắm trên mặt đất, mở cửa phòng liền rời đi.

"Quý. . . . . . Linh. . . . . .'' Mộ Ly cắn răng, bởi vì tỉnh táo lại, trong cơ thể lửa dục lại càng tăng lên, hơn nữa anh lúc này cũng hiểu, Qúy Linh Linh "Bạo Cúc'' rốt cuộc là ý gì rồi, bởi vì anh đã cảm nhận được.

"Lão. . . . . . Trung. . . . . .'' Bởi vì dược liệu phát tác, Mộ Ly cuộn tròn thân mình, chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, mồ hôi trên trán tao thành từng giọt to rơi xuống.

Đáng chết, Qúy Linh Linh cái tên lừa gạt này, tên lừa gạt, thì ra là nghe theo cô làm nhiều điều như vậy đều là giả.

"Qúy Linh Linh. . . . . . Người phụ nữ này. . . . . .'' Mộ Ly cắn chặt môi, cho đến khi máu tươi chảy cả vào trong miệng.

Ngày thứ hai

"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . .'' Tần Mộc Vũ không có hình tượng ngồi ở trên ghế sa lon cười to, nhìn hàng ngũ cảnh sát đứng chỉnh tề ở trước cửa biệt thự của Mộ Ly, anh lại một lần nữa không có lương tâm cười lớn.

"Lão đại, anh cười cái gì vậy?'' Quách Hiểu Lượng nhớ ngày hôm qua lão đại trở về đều là vẻ mặt phàn nàn, thế nào hôm nay vừa đến đây gặp Thượng tá Mộ thì vẻ mặt liền thay đổi là sao.

"Ha ha, Hiểu Lượng, cô sẽ không hiểu đâu.'' Mặt của Tần Mộc Vũ cười đến nỗi muốn co giật, từ lúc nhận được điện thoại của lão Trung thì anh cũng đã cười mất một lúc.

“Tần tiên sinh, ngài mau chạy tới đây, Mộ tiên sinh bị tập kích rồi hả?''

“Tập kích? Bị người nào?'' Tần Mộc Vũ lớn tiếng hỏi.

“Là Quý tiểu thư. . . . . .''

“Qúy Linh Linh, chuyện gì xảy ra?''

“Quý tiểu thư, đem Mộ tiên sinh . . . . . .''

"Ha ha ha ha. . . . . .'' Tần Mộc Vũ thật sự là người anh em tốt nhất thiên hạ, khi anh nghe lão Trung nói, nơi đó của Mộ tiên sinh nhà bọn họ bị Qúy Linh Linh làm cho chảy máu, lúc đó anh liền cười lớn, cuối cùng vẫn là bị lão Trung cúp điện thoại.

Qúy Linh Linh a Qúy Linh Linh, trong đám phụ nữ cô thật sự là một đóa hoa tuyệt thế a, lại dám dùng loại đồ vật này, đem hình tượng to lớn cao ngạo của Thượng tá Mộ, làm cho. . . . . . Ha ha. . . . . .

"Tần tiên sinh, Mộ tiên sinh nói, hoặc là anh đi ngay bây giờ, hoặc là đừng cười nữa.'' Lão Trung từ trong nhà đi ra, rũ tay, nói.

"Ha ha, tôi còn phải đi xem cậu ta một chút đã, tôi hiện tại rất sốt ruột, cũng rất đau lòng a!'' Nói xong, Tần Mộc Vũ liền đứng lên.

"Tần tiên sinh. . . . . .''

"Lão Trung, chú đối với lão đại của tôi khách khí một chút!'' Lúc này Quách Hiểu Lượng lúc nhắc nhở một câu nói.

Lão Trung ngẩng đầu liếc nhìn Quách Hiểu Lượng một cái, vẻ lo lắng trên mặt đều không nói ra được. Mộ tiên sinh nhà mình vốn là hiện tại khí tức đầy ở ngực, mà Tần tiên sinh lại đi vào như vậy. . . . . . Hậu quả cũng thật không hay nha.

"Này. . . . . . Bạn thân mến, cậu làm sao vậy!'' Tần Mộc Vũ vừa vào cửa, liền cất cao giọng nói, chỉ sợ Mộ Ly không nghe được lời của anh ta.

"Tần Mộc Vũ, nếu như ngươi không muốn bị súng máy quét ra ngoài, thì tốt nhất câm miệng cho ta!'' Khuôn mặt Mộ Ly trắng bệch, nằm yên ở trên giường, đứng bên cạnh còn có bốn vị bác sĩ không quân do tổng bộ phái tới.

"Ha ha, ai nha, Thượng tá Mộ thế nào mà hỏa khí lại lớn như vây chứ, hình tượng, chú ý đến hình tượng, không thấy những các vị lão tiên sinh đều ở đây sao?'' Tần Mộc Vũ hi hi ha ha đi tới bên giường Mộ Ly.

Mộ Ly lãnh liếc anh ta một cái, mới vừa lớn tiếng nói một câu, lại đưa đến cảm giác đau.

"Lão Trung.''

"Dạ, Mộ tiên sinh.''

"Đưa mấy vị bác sĩ đi.'' Mộ Ly mặt đen thui nói.

"Vâng''

" Thượng tá Mộ, đừng quên bôi thuốc đúng giờ, nếu không chỗ mông đít. . . . . .''

Lông mày Mộ Ly rét lạnh, mới vừa rồi còn sốt sắng nhắc nhở mấy vị bác sĩ này, không được phép nói đến chuyện này.

"Bốn vị xin mời.'' Lão Trung thấy Mộ Ly đã tức giận, không dám để cho mấy vị này lão tiên sinh tiếp tục ở lại, nếu không mấy vị bác sĩ bị chửi còn chưa tính, chỉ sợ nếu để cho Mộ tiên sinh tức giận lại xảy ra sự cố nữa.

Bốn vị bác sĩ nhìn nhau một cái, cũng không dám nói thêm cái gì nữa, liền vội vàng mang đồ rời đi.

"Tớ nói này, cậu làm sao có thể như vậy chứ, tớ không phải đã nói với cậu rồi sao? Nếu như cậu có sở thích kia, tớ liền có thể dâng hiến a, sao lại để cái khí cụ lạnh lẽo kia chiếm tiện nghi chứ!'' Tần Mộc Vũ thấy những người khác đã đi, anh lại nói càng thêm vui sướng.

"Tần Mộc Vũ!''

"Được được được, tớ không nói, tớ không nói, còn không được sao.': Bộ dáng Tần Mộc Vũ cười đến nỗi khóe mắt cũng cong lên, khiến Mộ Ly nhìn lại càng thêm tức.

"Cậu có chuyện gì? Không có việc thì cút ngay!'' Mộ Ly tức giận muốn đuổi khách, anh vốn là giận đến muốn giết người, ai biết tên Tần Mộc Vũ này lại tới, cố ý muốn để anh chết có phải hay không?

"Tớ đương nhiên có chuyện a, tớ là tới để bảo vệ cậu chứ sao. Lão Trung nói cậu bị tập kích hả?'' Tần Mộc Vũ bày ra bộ dáng của kẻ tiểu nhân, thật là muốn bị đánh đây mà.

"Lão Trung?''

"Đúng vậy, biệt thự của cậu cũng bị cảnh sát bao vây, thật khí phách a.''

"Cái gì?'' Lão Trung bây giờ đúng là càng già càng không còn dùng được, "Gọi lão Trung vào đi."

"Lão Trung, nhanh lên một chút, đừng để Mộ tiên sinh thân ái phải đợi lâu!': Tần Mộc Vũ chuyển sang đứng ở cửa thêm mắm thêm muối nói qua.

"Mộ tiên sinh!'' Lão Trung giống như là chạy châm tới .

"Ai cho phép đem cảnh lực điều tới? Cảnh sát có thể tùy tiện sử dụng sao? Lão Trung, nếu như sau này còn dám làm ra trường hợp như thế, ông liền có thể đi được rồi!''

"Phải . . . . . dạ dạ, Mộ tiên sinh, tôi hiện tại lập tức đi làm!'' Lão Trung hiếm khi nghe được Mộ Ly giáo huấn người khác, thế nhưng vừa nghe lời của anh, liền biết mình làm sai rồi. Nhưng là lần trước, lúc Quý tiểu thư bị anh mang về, Mộ tiên sinh rõ ràng đều muốn đem máy bay triệu hồi tới a, như thế nào lần này, ông chỉ là điều động một chút cảnh lực liền phát giận lớn như vậy đây? Quả nhiên, tâm tư của Mộ tiên sinh là không thể suy đoán được a.

"Được rồi, chớ nổi giận như vậy, nơi đó của cậu hiện tại mới vừa bị phá, phải bồi dưỡng cho tốt mới đúng chứ.''

"Tần Mộc Vũ, chú ý lời nói của cậu!'' Mộ Ly hiện tại chỉ còn kém nhảy dựng lên đem anh ta đánh một trận nữa thôi.

"Không phải sao? Đây chính là nơi cấm địa, có mấy đàn ông có thể bị rách chứ?'' Tần Mộc Vũ trong lúc này rồi, cũng còn không quên nhạo báng Mộ Ly.

Thấy Tần Mộc Vũ miệng lưỡi bén nhọn, Mộ Ly cũng không muốn cùng anh ta tranh đua, ngoảnh đầu sang một bên, không để ý đến hắn nữa.

"Uy uy uy, chớ đừng có không để ý đến tớ mà! Tớ hiện tại sẽ cho người lập tức đi bắt Qúy Linh Linh đó về, đem cô ta cho XXOO rồi, có được hay không? Để cho cậu hả giận.''

"Cậu dám động đến cô ấy! Cậu mà dám động vào cô ấy một chút thôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.'' Mộ Ly vừa nghe Tần Mộc Vũ nói như vậy, lập tức nóng nảy.

"Không phải chứ, cô ta cũng đều đem cậu hành hạ cho thành ra như vậy rồi, cậu vẫn còn coi cô ta như nữ thần sao, có phải hay không. . .'' Đầu óc cậu ta có vấn đề rồi sao.

"Tớ cảnh cáo cậu không được phép đụng vào Qúy Linh Linh!''

"Được rồi.'' Tần Mộc Vũ làm bộ dáng đầu hàng, "Cậu bây giờ còn đem cô ấy che chở như vậy, có phải là cậu đã đem được người ta ăn rùi. . . . . .''

Lau! Thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng!

Mộ Ly cắn răng, không thèm để ý tới cậu ta. Nếu như anh nói không có, chắc chắn Tần Mộc Vũ nhất định sẽ cười nhạo anh, không nói, đánh chết anh cũng không nói.

"Vậy cũng tốt, nếu cậu cũng đã chiếm được tiện nghi của cô ấy, vậy tớ cũng không thể nói gì được rồi. Này, mà Qúy Linh Linh hiện giờ đang ở đâu?'' Tần Mộc Vũ ngồi ở tấm thảm trên mặt đất, vẻ mặt giống như kẻ trộm hỏi. Nhìn Mộ Ly coi Qúy Linh Linh như nữ thần để che chở, tựa như bảo vệ bảo bối trăm năm cũng không bằng, hôm trước để cô quấn khăn tắm đi ra ngoài, anh ta đều không để cho mình nhìn quá hai lần, thực sự hẹp hòi mà.

"Cậu nhiều lời quá rồi đó.'' Mộ Ly nghiêng mặt sang một bên, lại một lần nữa không thèm để ý đến cậu ta. Anh không biết Qúy Linh Linh hiện giờ đang ở đâu, chỉ biết là anh hiện tại…! Hơn nữa còn đáng chết bị cậu ta cho. . . . . . "A. . . . . .''

"Lại đau?''

"Nếu không cậu tới thử một chút!'' Mộ Ly tức giận trả lời một câu.

"Ô ô, thì ra là bị người cường bạo sao, là tình huống như vậy a, chậc chậc, thật không có thú vị, so với thời điểm phụ nữ bị phá, còn đáng thương hơn.'' Trong mắt Tần Mộc Vũ có một chút đau thương, nhưng phần lớn lại là ý cười.

Này, nhưng mà lời nói có chút thô tục rồi.

"Cậu có phải rất rỗi rãnh hay không?''

"Đúng rồi..., tớ có thể ở chỗ này cùng cậu khoảng một tuần lễ nha.''

"Vậy cậu âm thầm bảo vệ Qúy Linh Linh đi, mặc dù Tư Kỳ Nại Mỹ không có động tĩnh gì, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ chết tâm.''

"Cái gì, tình thánh a, cậu và nữ thần của cậu hiện tại là huề nhau, cậu phá cô ấy, cô ấy phá cậu...cậu cần gì phải phí công sức đi bảo vệ cô ấy nữa chứ!'' Vừa thấy dáng vẻ đó của Mộ Ly, người luôn luôn tự khoe là tình thánh Tần Mộc Vũ cũng phải cúi đầu xưng thần a.

"Qúy Linh Linh là người của tớ, ai cũng không được phép gây tổn thương dến cô ấy!''

"A, vậy là cậu định giữ cô ấy lại lần nữa, rồi cậu sẽ hành hạ cô ấy?''

Mộ Ly quay đầu, liếc anh ta một cái, "Không thể nào!''

"Hứ! Mộ Ly, tớ thật sự muốn nói với cậu một câu, cậu chưa từng nhìn thấy phụ nữ nào khác sao? Hiện tại người giống Qúy Linh Linh đi trên đường đếm cũng không hết, cậu cần gì phải trung tình với cô ấy như vậy.''

"Tình yêu, không được phép có người thứ ba. Tớ chỉ yêu cô ấy, cũng chỉ muốn cô ấy. Cô ấy có bình thường đi chăng nữa, cũng là người phụ nữ của tớ!''

Dừng! Lần này đổi lại Tần Mộc Vũ mắt trắng dã, anh chỉ biết, mấy chuyện chung sống này, nam, nữ, cũng chỉ là nhất thời, không cần thiết phải đã cùng người ta lên giường, liền suốt đời phải chung tình như thế.

"Cậu là do tiếp xúc với phụ nữ quá ít, để buổi tối tớ đem vài em đến, để cậu chơi đùa, cậu sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Cả đời chỉ cùng một người phụ nữ ở chung một chỗ, cuộc sống như vậy sẽ rất khô khan a.'' Tần Mộc Vũ thật sự là không lý giải được cách nghĩ của Mộ Ly .

"Tần Mộc Vũ, cậu không cần khiêu khích giới hạn cuối cùng của tớ, trừ Qúy Linh Linh ra, đối với bất kì người phụ nữ nào tớ đều không có hứng thú. Còn nữa, hiện tại tớ có thể khẳng định với cậu một điều, đối với câu nói bây giờ của cậu, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải trả giá thật lớn.''

Mộ Ly cùng anh ta hoàn là người không cùng một thế giới. Hiện tại chỉ là nghĩ thử một chút, nếu có người phụ nữ nào khác õng ẹo làm nũng với anh, anh chỉ muốn nôn mửa mà thôi. Qúy Linh Linh đối với anh mà nói, vừa mềm mại, vừa quyến rũ, anh cảm thấy rất đáng yêu, rất bình thường, nhưng đổi lại là những người khác, liền khiến anh cảm thấy chán ghét.

"Được rồi, cậu quá độc ác đó, không cảm kích tớ thì thôi, còn đi nguyền rủa tớ. Có lẽ về sau tớ sẽ có bộ dáng đó, nhưng mà hiện tại tớ lại sống rất vui vẻ a. Mỹ nữ như mây, đây mới là được gọi là cuộc sống hưởng thụ. Còn cậu chọn loại tình cảm như vậy, căn bản không lưu hành. Tựa như những quan viên trong này, có kẻ nào lại không có một đám Tiểu Tam Tiểu Tứ chứ, ngoài sáng là một đại gia (vợ lớn), ngầm lại là một tiểu gia (vợ bé) . Cậu chắc cũng biết đi.''

"Vậy thì thế nào? Bọn họ là bọn họ, tớ là tớ, cậu không được gộp vào làm một, trong lòng tớ Qúy Linh Linh, là người phụ nữ duy nhất tớ muốn, là người duy nhất tớ muốn cả đời. Tớ cùng cô ấy ở chung một chỗ, cho dù có người thứ ba, người thứ tư, vậy cũng chỉ có thể là con của chúng tớ.''

Mộ Ly đây là đang cùng Tần Mộc Vũ nói cuộc sống triết học sao?

"Đó, được rồi. Hiện tại nói đến tình huống lần này đi, tại sao tớ cảm giác trước giờ Qúy Linh Linh đối với cậu thân mật đều là đang diễn trò, cậu cho rằng cậu có thể khống chế người phụ nữ đó? Hơn nữa trước kia mọi người đều đồn đại rằng cô ấy là người của Lãnh Dạ Hi. Mà Lãnh Dạ Hi là ai, chắc cũng không cần tớ phải nói cho cậu biết.'' Giọng điệu Tần Mộc Vũ nghiêm túc, anh không thể để cho người anh em tốt của mình cứ như vậy bị một người phụ nữ mê hoặc.

Mộ Ly yên lặng.

"Cậu đối với Qúy Linh Linh là toàn tâm toàn ý, nhưng cậu có biết trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào không? Nếu như hai người là một bên lạnh nhạt một bên nóng, vậy cậu nói xem, cả một đời như thế, sẽ có ý nghĩa sao.'' Tần Mộc Vũ không nhịn được muốn đả kích anh ta.

Lại một lần nữa yên lặng, trải qua hành động đêm qua của Qúy Linh Linh, anh thật sự là không hiểu nổi cô. Cô hẳn là đối với mình có nhiều hận, mới làm ra loại chuyện như vậy.

"Nếu như có một người phụ nữ nói với cậu “muốn cho tôi trở thành một trong số những người phụ nữ của anh sao, nghĩ cũng quá đẹp rồi! ’, điều này đại khái có ý tứ gì?''

Mộ Ly đột nhiên nhớ đến Qúy Linh Linh có nói câu này với anh.

"Đại khái là chửi người đàn ông kia, rất trăng hoa.''

"Qúy Linh Linh chính là mắng tớ cái này đấy!'' Mộ Ly tinh thần lập tức tỉnh táo lại.

"Cái gì?''

" Chính là lúc gần đi Qúy Linh Linh đã nói như vậy , tớ lúc đó chưa kịp nghĩ đến, nhưng là bây giờ nghĩ lại tớ càng cảm thấy có vấn đề. Hiện tại tớ nghĩ, có phải có ai nói cái gì đó với cô ấy hay không, mới làm cô ấy mắng tớ như vậy.'' Mộ Ly nhất thời tỉnh táo.

"Cũng đúng a, Qúy Linh Linh cho dù muốn nói, thì lời kia phải nói với tớ mới đúng a.''

"Cậu nói cái gì?''

"Ha ha, nói giỡn, nói giỡn, bình tĩnh !'' Tần Mộc Vũ không nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, Mộ Ly cũng thật là thật là bá đạo, chẳng qua chỉ là trên đầu lưỡi chiếm một chút tiện nghi của Qúy Linh Linh thôi, cậu ta cũng đều nóng nảy, thiệt là, không có tí tế bào hài hước nào!

"Qúy Linh Linh nhất định cho là tớ trăng hoa, cho nên mới có bộ dáng như vậy. Hơn nữa tớ chắc chắn xác định, cô ấy là có yêu tớ!'' Trên nét mặt rối rắm của Mộ Ly rốt cuộc cũng nở nụ cười

Thời điểm tối hôm qua bị vật kia hành hạ, anh nghĩ đã bị Qúy Linh Linh làm tổn thương đến chết rồi, người phụ nữ kia đối với anh một chút quý trọng cũng không có. Khi lão Trung đỡ anh đi tắm nước lạnh thì anh cho là Qúy Linh Linh đối với anh thật sự là vô tình, làm cho anh ngay cả vừa rồi nói chuyện cũng không có tinh thần. Bởi vì anh bị thất tình, mối tình đầu thảm bại. Nhưng là bây giờ thì sao, anh cảm giác như được sống lại lần nữa! Tình yêu lại trở về rồi!

Qúy Linh Linh, cô gái này, lần này nhất định bắt cô phải đền bù, anh nhất định sẽ không thân sĩ như vậy nữa, anh trước hết phải hung hăng đoạt lấy cô, rồi sẽ bức hôn sau, sau nữa sẽ chậm rãi bồi dưỡng tình cảm. Nếu không mà cứ để cô ở bên cạnh Lãnh Dạ Hi lâu, lại làm anh có cảm giác nguy cơ!

"Cậu chắc chắn chứ? Mộ Ly, tớ biết rõ, bị phụ nữ vứt bỏ cảm giác không dễ chịu chút nào, nhưng là cậu cũng không thể tự luyến như vậy nha, cậu dựa vào đâu mà nói là Qúy đại mỹ nữ yêu cậu chứ!'' Tần Mộc Vũ đặc biệt ghét cái dáng vẻ này của Mộ Ly, cuồng vọng kiêu ngạo đây chính là dành riêng cho anh. Nếu như Mộ Ly đột nhiên nổi lên, cùng anh tranh"kiêu ngạo'', vậy anh nhất định là bại hoàn toàn.

“Em không muốn anh rời đi!'' Hồi tưởng lại tình cảnh Qúy Linh Linh ôm mình khóc lớn, cô gái nhỏ này, chắc chắn là có rất nhiều rối rắm. Mộ Ly nghiêm túc nhớ lại lúc ăn cơm hôm qua, tất cả hành động của Qúy Linh đều không bình thường, cô ôm mình rất chặt, hôn mãnh liệt như vậy, vừa nghĩ đến cô khóc lớn như vậy lại làm anh thấy đau lòng. Nếu như cô đơn thuần chỉ là muốn trả thù anh, hoàn toàn có thể chỉ cần chửi mấy câu, rồi có thể đem anh giải quyết, căn bản không cần phải động lòng hy sinh nụ hôn của mình.

"Tớ đương nhiên xác định! Hơn nữa, tớ cũng chắc chắn, cô gái nhỏ kia, sau khi rời đi, khẳng định lại khóc rất đau lòng!'' Mộ Ly nhất thời tràn đầy tự tin.

"Mộ Ly, cậu xác định là cậu không bị đánh đến mức sinh ra có vấn đề chứ ?'' Tần Mộc Vũ nhìn bộ dáng này của Mộ Ly không khỏi muốn cười, người đàn ông này, anh dũng tuấn tú, cư nhiên cũng là"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân'', bị một cô gái bé bỏng hành hạ đến hỉ nộ vô thường? Tình yêu a, quả nhiên không thể chạm vào.

Mộ Ly không thèm để ý tới lời nói của Tần Mộc Vũ nữa, anh đã hoàn toàn nghĩ thông suốt. Qúy Linh Linh, cái vật nhỏ nhạy cảm này, cô rốt cuộc bắt anh phải biểu hiện như thế nào, cô mới có thể hài lòng đây. Một chút mưu kế hình thành trong đầu của anh, lần này nếu như anh không chủ động xuất kích, cô nàng này nhất định sẽ đau lòng chết mất thôi.

Tần Mộc Vũ nhìn vẻ mặt có chút hả hê của Mộ Ly, với sự thông minh của anh, anh thật sự là không nghĩ ra, Mộ Ly hiện tại đến cùng là đang suy nghĩ cái gì. Người phụ nữ kia sức quyến rũ cũng thật lớn a? Đem Thượng tá Mộ luôn luôn tỉnh táo giày vò thành ra như vậy?

Ha, Tần Mộc Vũ, ngươi có một trái tim bác ái(giàu tình thương) sao có thể nghĩ thấu, kiểu như Thượng tá Mộ, chỉ có "Một chọi một" trái tim nhỏ tâm tư, hoàn toàn là ở hai tầng khác nhau chứ sao.

Trải qua một cái liếc mắt, Mộ Ly thông qua đủ loại phỏng đoán, cuối cùng kết luận. Đủ để chứng minh một ít, nếu như ngươi thật muốn đi chỉnh người, vậy trước tiên ngươi phải cất giấu tâm tư, tình cảm cũng phải thu hết lại. Nếu không nửa đường mà đem mình bại lộ, vậy còn ý nghĩa gì chứ?

Qúy Linh Linh, cô dám đối với Thượng tá Mộ chơi thành bộ dạng này, như vậy. . . . . . Ngày cô bị chèn ép tự nhiên cũng sẽ sắp đến a. Ặc, mặc dù Thượng tá Mộ không phải là loại người lòng dạ độc ác gì, nhưng luôn bị bức đến tinh thần cũng hỏng mất, người hiền lành đến đâu, cũng sẽ biến thành dị chủng đột biến a.

Phải nói đâu xa, người này ngàn vạn lần không thể làm quá tuyệt tình, thỏ nóng nảy còn cắn người đấy. Thượng tá Mộ mà nóng nảy, cũng sẽ kéo quân đội tập kích!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro