Chương 77: Chị em Quý Linh Linh đồng lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm sao cô tìm được đến đây?'' Khi Tần Mộc Vũ nhìn thấy Thẩm Hiểu Phỉ trước cửa, không khỏi giật mình.

Thẩm Hiểu Phỉ giơ một cái hộp lớn trên tay lên, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tần Mộc Vũ, "Tôi tìm Quý Linh Linh.''

A, không phải tìm anh, anh còn tưởng rằng mình có sức quyến rũ chết người, khiến cô gái này đuổi theo mình đến đây.

"Xin hỏi, chủ nhà này tên là Mộ Ly?'' Thẩm Hiểu Phỉ ngước đầu nhìn quanh nhà, nghe Quý Linh Linh miêu tả qua, thì người đàn ông đang ngồi bên kia không phải là Mộ Ly.

"Đúng vậy, cô tìm Quý Linh Linh làm gì?'' Tần Mộc Vũ nhìn Thẩm Hiểu Phỉ đang không để ý đến sự tồn tại của anh trong phòng khác, trong lòng hơi khó chịu. Bọn họ đã gặp nhau những hia lần, hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều "Oanh oanh liệt liệt'', nếu như nói không nhớ anh, thì không thể nào có thể xảy ra chuyện như vậy.

Lúc này Thẩm Hiểu Phỉ mới chú ý đến giọng nói của Tần Mộc Vũ, "Tôi tìm cô ấy, có liên quan tới anh sao?''

Trời! Cô nàng này vẫn là cay độc như thế.

"Cô không biết tôi?'' Ngay sau đó Tần Mộc Vũ đổi đề tài.

"Chúng ta quen biết nhau?'' Xem ra Thẩm Hiểu Phỉ thật sự không nhớ anh.

Ha ha, thật đúng là chuyện kỳ lại rồi, thế nào mà đột nhiên, Tần Mộc Vũ cảm giác sức quyến rũ của mình đã rớt xuống trầm trọng như vậy, cô ta lại có thể không biết mình ?

"Nhìn không quen mắt?''

"Nhìn quen mắt? A, nhìn rất quen mắt, mặt của anh cũng bự ghê, nhìn quen mắt.'' Thẩm Hiểu Phỉ lại có thể là một người toàn thốt mấy câu không cần thiết.

Xỉu . . . . . Tần Mộc Vũ anh rốt cuộc cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy, tự đi tìm phụ nữ cho mình.

"Xin hỏi tiểu thư cô tìm ai?'' Lúc này Lão Trung chạy tới.

"Xin chào, con tìm Quý Linh Linh.'' Thẩm Hiểu Phỉ thấy một ông lão đi tới, liền lễ phép chào hỏi.

Tần Mộc Vũ càng nhìn càng không vừa mắt, thái độ của cô ta với mình còn thua xa một ông lão.

"Này, cô thật sự không nhớ rõ tôi?'' Bàn tay Tần Mộc Vũ đặt lên bả vai Thẩm Hiểu Phỉ, xem ra anh không ép Thẩm Hiểu Phỉ thì không biết anh là ai rồi.

Rồi Thẩm Hiểu Phỉ chợt ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt cô không thể nhịn thêm được nữa, "Anh có chuyện gì? Loại người như anh mà đến cách tiếp cận cũng không ra hình thù gì!'' Nói xong, trực tiếp đánh lên bàn tay anh một cái.

"Tiểu thư, xin hãy đối xử khách sáo với lão đại của ta đi.'' Đang lúc ấy thì, Quách Hiểu Lượng chạy ra khỏi nhà bếp.

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn con bé ăn mặc quỷ dị đang tới, dáng dấp thì đang tức giận, nó lại đang mặc một bộ tây trang, rồi nhìn cái tay áo đang cuộn lên của nó, cô chỉ thấy nó quá lãng phí gương mặt của mình trên đống đồ kia.

"Dạy bảo lão đại cô cho tốt, trước hết nên để cho tay chân anh ta sạch sẽ một chút.'' Thẩm Hiểu Phỉ thể hiện vẻ mặt khó chịu, một đấng mày râu còn phải để một con nhóc bảo vệ, quá mất mặt.

Tần Mộc Vũ thấy thế, sự khó chịu trong bụng cũng bùng cháy.

"Cô đây là định vờ tha để tóm thật sao?'' Mấy người phụ nữ thủ đoạn chính là đây, rõ ràng là thích bạn, nhưng lại ngụy trang mình thật chắc chắn, rồi đến một lúc nào đó người đàn ông ấy sẽ rơi vào cái bẫy đã đặt ra.

"Anh nghĩ giống như bị thừa vậy.'' Lần này Thẩm Hiểu Phỉ cũng không nhìn anh ta, vì ánh mắt đang đặt lên người đàn ông đang đi ra.

Ngay lúc này, Tần Mộc Vũ đang muốn nói cái gì, lại bị lại bị Quách Hiểu Lượng chặn trước mắt, anh không hiểu ý cô, nhìn con bé đang đứng trước ngực anh, dáng người nhỏ nhắn, đầu chỉ ngang ngực anh mà thôi.

"Tiểu thư, lão đại của chúng coi trọng cô, nói đi, cô có yêu cầu gì.''

Tần Mộc Vũ chậc lưỡi, xem ra Quách Hiểu Lượng nhà mình thuộc phái hành động, hơn nữa còn. . . Hiểu anh đến vậy, oa ha ha, lần đầu tiên phát hiện ra để cô cạnh bên người là điều hoàn toàn chính xác.

Nghe câu này, nét mặt Thẩm Hiểu Phỉ trở nên khó coi, "Lão địa của mấy người là cái thá gì chứ, thế mà cũng dám để ý tôi ư?'' Thẩm Hiểu Phỉ cũng không phải là Quý Linh Linh, chỉ cần cô không thích thì cô liền bất chấp tất cả.

"Tiểu thư, tôi lại nhắc nhở cô một lần, nên khách sáo với lão đại của tôi một chút!'' Quách Hiểu Lượng thường lộ ra vẻ mặt si mê lão địa, giờ lại chuyển sang nét âm trầm kinh người trên đó.

Tần Mộc Vũ đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng, hỏa khí của hai người đều lớn như nhau.

"Không khách sáo thì sao chứ? Hắn ta là lão đại của cô, đối với tôi đau có quan hệ gì.'' Thẩm Hiểu Phỉ hoàn toàn không quan tâm tới nét mặt chuẩn bị ăn thị người của Quách Hiểu Lượng, hứ, cái loại mặt hù dọa này, cô nhìn chán từ nhỏ rôi.

"Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!'' Nói thì chậm như hành động thì nhanh, Quách Hiểu Lượng ngay lúc Tần Mộc Vũ vẫn chưa còn phản ứng, trực tiếp bay qua chỗ THẩm Hiểu Phỉ đá cô ta một cước.

"Này!'' Tần Mộc Vũ kinh hãi, anh không nghĩ rằng Quách Hiểu Lượng lại nóng tính như vậy, lại đánh nhau với cô gái cay đọc kia. Nhưng Quách Hiểu Lượng là người học võ, cô gái kia nhất định bị đánh.

"Hiểu. . . . . .'' Nhưng lời của anh còn chưa hết, chỉ thấy Thẩm Hiểu Phỉ trực tiếp nhấc một chân lên đá chân Quách Hiểu Lượng trở về, sau đó hai người đánh nhau, người tới người lui, một công một thủ, đánh rất náo nhiệt.

"Tần Mộc Vũ, cậu đàng làm gì đấy hả? Sao lại đánh nhau?'' Mộ Ly mới đi đến cửa thì thấy ngay cảnh này.

“À, chỉ là tranh giành người tình thôi.'' Tần Mộc Vũ lên tiếng, đủ đê tiện, vậy mà cũng thành dạng tranh giành người tình rồi ư?

"Lão Trung, cô ấy là người tìm Quý tiểu thư?''

" Vâng, Mộ tiên sinh.''

Giờ đến lượt Mộ Ly rối rắm, chẳng lẽ bạn của Quý Linh Linh là người quen của Tần Mộc Vũ?

"Mặc kệ như thế nào, cản họ lại đi, đừng khiến họ đánh nhau nữa.'' Mặt Mộ Ly có chút khó coi, có chút khó coi.

Tần Mộc Vũ thì hưng phấn huýt sáo, liếc mắt nhìn cô gái không phân cao thấp với bản lĩnh của Quách Hiểu Lượng bên kia, xem ra cũng không tệ lắm, tốt lắm, mục tiêu tiếp theo của anh là cô.

Ngay lúc Tần Mộc Vũ muốn cản họ lại, thì hai người khác xuất hiện trước mặt mọi người.

"Sao họ lại đánh nhau chứ?'' Lục Vân Thiên tự giác núp sau lưng Vu Uyển Tinh.

Vu Uyển Tinh liếc Tần Mộc Vũ và Mộ Ly đang đứng ở cửa chính, "Có lẽ có người lại treo hoa ghẹo nguyệt rồi.'' Nói xong, cô đi lên hai bước, đi thẳng vào giữa Thẩm Hiểu Phỉ và Quách Hiểu Lượng, trực tiếp giơ chân, đá văng hai người ra hai bên.

"Ban ngày lại dám công khai đánh nhau, có tin tôi bắt mấy người không?'' Vu Uyển Tinh dùng ánh mắt nhìn hai người không ra gì, không có nết người, lại vì đàn ông đấu đá.

"Tiểu Tinh, không nên hiểu lầm, hai cô ấy đều là bạn tôi.'' Tần Mộc Vũ cất giọng nói.

Thẩm Hiểu Phỉ liếc anh một cái, ai là bạn bè với anh!

Rồi vào lúc này cô mới nhìn thấy Mộ Ly đang đứng ở của chính, người đàn kia kia, chính là người định bảo Quý Linh Linh là tình phụ sao? Nhìn khuôn mặt trắng trắng non mềm của anh ta, dáng vẻ rất an tĩnh, đại khái không giống như người có đức có tài, thật sự là mặt người dạ thú.

"Mộ Thượng tá, tôi tới đây tìm Linh Linh, mang ít đồ cho cô ấy.'' Dù sao Thẩm Hiểu Phỉ cũng là một người con gái có tâm cơ, ở trước mặt Tần Mộc Vũ thì cô biểu hiện dáng vẻ không quan tâm của mình, nhưng bây giờ chủ yếu là việc giải quyết người đàn ông của Quý Linh Linh, cô phải cấp cho mình bộ mặt tốt nhất.

"Quý Linh Linh?'' Lục Vân Thiên đi tới bên cạnh Vu Uyển Tinh, "Chẳng lẽ con tiện nhân đó đang ở đây?''

Mặt Vu Uyển Tinh vẫn băng bó, không nói gì.

"Cô ấy ở trong phòng, xin mời.'' Mặt Mộ Ly trở nên nhu hòa hơn, nhưng nhìn về hướng Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh thì không muốn tiếp đãi hị cho lắm, bây giờ Quý Linh Linh đang ở đây, anh không muốn xảy ra xung đột.

"Mộ Ly, không mời bọn em vào sao?': Vu Uyển Tinh lên tiếng.

"Mời vào.'' Nụ cười bên môi Mộ Ly tăng thêm mấy phần..

Sau khi Thẩm Hiểu Phỉ đi vào, Vu Uyển Tinh và Lục Vân Thiên cũng theo sao vào nhà.

"Lão Trung, mời trà.''

"Vâng, Mộ tiên sinh.''

Đoàn người đi vào, ngồi trên ghế sopha ngoài phòng khách.

"Oa, nhà của Mộ Ly thật là lớn.'' Lục Vân Thiên ghé vào tai Vu Uyển Tinh, nhỏ giọng thở dài nói.

Với Uyển Tinh liếc cô một cái, nhưng không lên tiếng, quả nhiên là hiếm thấy, một đứa con gái của Thị trưởng Thành phố, thì loại biệt thự sang trọng này sao lại không biết qua?

Giờ chỉ còn Tần Mộc Vũ và Quách Hiểu Lượng ở phòng ngoài.

"Lão đại, em chưa đánh cô ấy.'' Quách Hiểu Lượng cúi thấp đầu, làm như rất áy náy.

"Về sau đối xử tốt với cô ấy một chút, không cho phép cô ra tay lần nữa, nếu không. . . . . . Cô ra đi.'' Tần Mộc Vũ vốn muốn nói câu không quan trọng, nhưng anh lại nghĩ đến chuyện khác, nói không sao, Quách Hiểu Lượng thì không hiểu rõ chuyện gì, nên không lên tiếng nói.

Quách Hiểu Lượng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào anh , hình như hoàn toàn không hiểu rõ vấn đề mà lão đại đang nói.

"Bởi vì sau này cô ấy sẽ là vợ của tôi.'' Khóe mắt Tần Mộc Vũ tạo thành một đường con đẹp mắt. 

A, cô hiểu rồi.

"Ừ, em hiểu rồi lão đại ,em sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.'' Quách Hiểu Lượng gật đầu lia lịa, lão đại thì cô phải bảo vệ, vợ của lão đại cô cũng phải bảo vệ.

Tần Mộc Vũ nheo mắt cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô, "Không tệ, hiểu rất nhanh, vào nhà đi.'' Nói xong, anh bước vào nhà trước.

Lão đại lại cười với cô kìa, thật là hiếm thấy. Nhìn vợ tương lai của lão đại đi, dường như là người rất quan trọng đối với lão đại, cô phải liều mạng bảo vệ cô ấy. Nghĩ tới đây, Quách Hiểu Lượng đơn bào đứng lên đi theo sau Tần Mộc Vũ vào nhà.

Thẩm Hiểu Phỉ nhận lấy ly trà trong tay Lão Trung, đáp một câu cảm ơn, sau đó Lão Trung cười thân thiết đáp lại. 

"Thượng tá Mộ, Linh Linh đâu?'' Thẩm Hiểu Phỉ hỏi.

Ngày hôm qua, cô cứ cho rằng từ giây phút ấy Mộ Ly sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với Quý Linh Linh, cho nên sáng sớm cô gọi Lục Vân Thiên đi cùng mình tới gặp anh, nhưng ai biết, khi cô đến, lại gặp phải tình huống như hiện giờ.

Quý Linh Linh mặc áo sơ mi của anh, hai người thân mật xuất hiên trước mặt cô. Đây là ông trời đang đùa giỡn với cô hay sao? Ai có thể nói cho cô biết, trung gian đã xảy ra vấn đề gì, tại sao Quý Linh Linh kia cứ như âm hồn bất tán vậy, cứ bám lấy Mộ Ly? Tại sao?

"Anh yêu, đừng nổi giận như vậy nha, ảnh hưởng không tốt tới cơ thế.'' Âm thanh dỗ dành của Quý Linh Linh vang lên, khiến Mộ Ly hưởng thụ gấp đôi,

"Linh Linh, đồ mình mang đến cho cậu này, công ty còn có chuyện, mình đi trước, không quấy rầy cậu.'' Việc đùa bỡn nhau này cô cũng nhìn đủ rồi, không bằng đi sớm một tí, nhìn hai cô kia bị mắng, tuy thế nhưng cũng thấy họ hơi bị đáng thương. Nhưng người đáng thương, cũng phải có chỗ đáng hận, làm người xem vẫn tốt hơn nhiều.

"Ừ được, chắc ngày mai mình mới về nhà được, Hiểu Phỉ, chút cậu đến nhà một một chuyến, nói cho cho mẹ mình biết, tối hôm qua mình ở cùng với chồng mình, bảo bà ấy đừng lo lắng nhiều.'' Một từ “chồng” của Quý Linh Linh, làm cho Thẩm Hiểu Phỉ cũng phản ứng không kịp.

"A, ha ha, được, mình nhất định sẽ nói cho bác gái biết.''

Chồng? Cư nhiên gọi chồng?

"Mộ Ly, lãnh đạo buổi tọa đàm ở thành phố T lần này. . . . . .''

"Uyển Tinh, bây giờ tôi có chuyện quan trọng cần xử lý, chuyện gặp mặt lãnh đạo bàn bạc, tôi sẽ tìm người giải quyết nó, cô không cần nhiều lời.'' Mộ Ly không chờ Vu Uyển Tinh nói dứt lời, liền trực tiếp cắt đứt lời của cô ta. 

"Mộ. . . . . .'' Vu Uyển Tinh còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng mắt thấy Quý Linh Linh được ôm trên người Mộ Ly, mà ánh mắt của anh đều bị hấp dẫn bởi người cô ta.

Được, Quý Linh Linh tốt lắm, lại dám quyến rũ Mộ Ly một cách trắng trợn như vậy.

"Anh ơi, bụng em rất đói, không tin thì anh sờ đi.'' Nói xong, Quý Linh Linh cầm lấy tay Mộ Ly đặt lên cái bụng bằng phẳng của cô.

Rồi Mộ Ly chợt cúi đầu, nhìn tay cái nơi anh đang sờ, bộ dáng kia tựa như đang vuốt ve đứa trẻ đang trong bụng cô ta vậy. Nhẹ nhàng nhưng mập mờ. . . . . .

Mà lúc này, đang lúc Mộ Ly đang cúi đầu sờ bụng, Quý Linh Linh lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vu Uyển Tinh, đôi mắt ngập tràn mùi vị khiêu khích. Vu Uyển Tinh, đây là chỉa vào cái tên biểu trưng cho một người cao cấp như cô ta, cô lại là người lòng dạ hẹp hòi, người đàn ông mình không chiếm được thì không thể người khác bắt được nó dễ dàng.

"Cô bị xuất.'' Quý Linh Linh lấy khẩu hình miệng phát âm, hướng về phía Vu Uyển Tinh nói một câu, sau đó khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười hả hê.

Thẩm Hiểu Phỉ đem nét mặt Quý Linh Linh thu hết vào trong mắt, rồi nhìn hai ả Vu Uyển Tinh và Lục Vân Thiên bên cạnh, hai ả này chống lại mình cũng đã khó rồi, còn dám chọc giận Quý Linh Linh bộc phát, công nhận hai người này bị thiểu năng trí tuệ rồi.

Vu Uyển Tinh nhận ra được âm khẩu hình của Quý Linh Linh, "Anh đã có chuyện “quan trọng” hơn, vậy chúng ta trước, không dám quấy rầy.'' Nói xong, Vu Uyển Tinh đi ra khỏi cửa đầu tiên.

"Uyển Tinh, Uyển Tinh!'' Lục Vân Thiên tưởng rằng Vu Uyển Tinh sẽ khiến cho Quý Linh Linh mất mặt, không nghĩ tới cô ta lại đầu hàng trước, khiến cho Quý Linh Linh hả hê một lần, cứ như vậy sao?

Lục Vân Thiên biết giờ một mình mình ở chỗ này cũng không làm được gì, mà cô cũng không dám nói gì thêm, lập tức quay người đuổi theo.

Quý Linh Linh nhìn Vu Uyển Tinh thở hồng hộc bỏ đi, trên mặt ngưng lại nụ cười thắng lợi, còn chưa tới chiêu cuối cùng, mà bọn họ lại cụp đuôi bỏ đi trước.

"Anh à, Vu Uyển Tinh tiểu thư tức giận rồi.'' Quý Linh Linh đưa tay sờ mu bàn tay Mộ Ly.

"Ừ, cô ta có chuyện, không cần để ý.''

Nghe câu trả lời của Mộ Ly, Thẩm Hiểu Phỉ không thể không nín cười, người đàn ông này không thể nhìn ra anh ta thông minh được bao nhiêu, lại bị Quý Linh Linh xoay xoay vòng vòng.

"Linh Linh, không có chuyện cần nói thì mình về trước, cậu làm xong chuyện rồi thì đi về nhà nha, đừng là trễ nài công việc ở công tay.'' Thẩm Hiểu Phỉ mập mờ nói qua chữ "Làm", hai cô gái cười thầm.

"Ừ, mình biết rồi, chờ điện thoại của mình nha.''

"Lão Trung, đưa Thẩm tiểu thư về.''

"Dạ, Mộ tiên sinh.'' Lão Trung xuôi tay đồng ý.

"Không cần đâu Mộ tiên sinh, tôi với lão đại sẽ đưa Thẩm tiểu thư về.'' Lúc này Quách Hiểu Lượng cơ trí lên tiếng.

Tần Mộc Vũ ngồi đó thưởng thức Quách Hiểu Lượng, không tệ, chỉ như vậy mà đã đem câu “Phu nhân lão đại “ đặt chắc trong lòng.

“Ly, cậu đi lo chuyện của mình đi, không cần phải để ý đến bọn mình. Hiểu Lượng, đi lái xe.''

"Dạ, lão đại.'' Quách Hiểu Lượng nhân được chỉ thị, đi ra ngoài lấy xe.

Thẩm Hiểu Phỉ quay đầu trợn mắt nhìn Tần Mộc Vũ một cái, "Tôi đi trước.'' Nói xong, cô liền rời đi.

"Ly, mình cũng nên đi rồi!'' Tần Mộc Vũ cười đến mặt mày cũng vui sướng.

"Tần. . . . . .'' Mộ Ly muốn gọi Tần Mộc Vũ, nhưng lại nhìn người trong phòng, chỉ còn lại anh và Quý Linh Linh mà thôi.

"Uyển Tinh, cô đi chậm một chút, tôi theo không kịp.'' Lục Vân Thiên chật vật đuổi theo. Nhưng Vu Uyển Tinh sải bước lớn đằng trước vẫn không để ý đến cô ta, tức giận đi thẳng.

"Uyển Tinh!'' Lục Vân Thiên chạy nhanh thêm mấy bước, giữ tay Vu Uyển Tinh lại, "Rốt cuộc cô bị thế nào vậy, đây không phải là tính cách ngày thường của cô.''

Vu Uyển Tinh dừng chân, trong mắt vẫn còn sót lại sự tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm cô ta.

"Uyển. . . . . . Uyển Tinh, nếu như cô tức giận như vậy sao không dạy dỗ con Quý Linh Linh kia cho tốt? Để cho cô tay ức hiếp cô như vậy, nhìn cô ta kia. . . . . .''

Vu Uyển Tinh vốn không muốn để ý đến cô ta, nhưng Lục Vân Thiên vừa mở đầu đã không chịu dừng.

"Uyển Tinh, Quý Linh Linh kia là thứ gì, chỉ bằng quan hệ giữa cô và Mộ Ly, tại sao cô lại có thể chen giữa như vậy chứ, chiếm vị trí của anh. Uyển Tinh, chẳng lẽ cô cứ như vậy, khiến Quý Linh Linh lấn áp lên người cô sao?'' Lục Vân Thiên giờ chỉ muốn nhắc nhở cho Vu Uyển Tinh, để cho cô ta có thể thay mình xử lý lý Qúy Linh Linh và có thể khiến mình hả giận.

Nhưng, cái nhỏ mọn này của Lục Vân Thiên, Vu Uyển Tinh sẽ đoán không ra sao? Nhưng bây giờ cô vẫn không thể vậy mặt Lục Vân Thiên, dù sao cô ta cùng là thiên kim Thị trưởng, sau này vẫn còn chỗ lợi dụng cô ta.

"Cô không nhận ra địa vị của cô ta là gì sao?'' Vu Uyển Tinh lạnh lùng hỏi ngược lại, cố đè sự phẫn nộ trong lòng mình xuống.

"Địa vị gì? Không phải chỉ là một thủ đoạn nhỏ của cô ta sao, câu Mộ Ly vào trong tay, ngoại trừ bản lĩnh dụ trai thì làm được gì chứ.'' Lục Vân Thiên khinh thường.

Hừ, rốt cuộc đã biết tại sao Lục Vân Thiên bị Quý Linh Linh đánh, chỉ ở sự nhiệt tình nhu ngốc này của cô ta, ngay cả mình cũng không chịu được.

"Tôi còn có chuyện, không muốn nói chuyện này nữa.'' Vu Uyển Tinh dứt lời, nói xong liên đi ngay, không muốn bị cô ta làm chi tức chết.

"Uyển Tinh, Uyển Tinh, cô chờ tôi nói xong đã!'' Mà Lục Vân Thiên vẫn chưa nhận ra mình có bao nhiêu ngu ngốc, cô ta cứ lôi kéo Vu Uyển Tinh.

"Nói gì?''

"Uyển Tinh, không nên đối với tôi như vậy, tôi làm vậy chỉ đều vì cô thôi. Là tôi không ưa cái dạng của Quý Linh Linh kia thôi, cứ như vậy chiếm đoạt Mộ Ly đi, cô ta là cái thá gì, tại sao chứ? Uyển Tinh, nhưng cô là cảnh quan cao cấp, cô ta có chỗ nào so được với cô? Tôi cảm thấy nơi nào cô ta cũng không được bằng cô, chỉ cần cô tiếp tục cạnh tranh, Mộ Ly sẽ trực tiếp đỗ dưới chân cô , vứt Quý Linh Linh kia đi thật xa.'' Lục Vân Thiên mang theo vài phần nịnh hót nói rõ.

"Cô có biện pháp gì?''

"Uyển Tinh, bằng vẻ đẹp thùy mị của cô, chỉ cần cô cử động đầu ngón út, cô nghĩ Mộ Ly sẽ không ngã quỵ trước cô sao? Loại người như Quý Linh Linh mà anh ta còn thích, huống gì là cô.''

Vu Uyển Tinh nhìn cô ta, ý bảo nói tiếp

"Uyển Tinh, nếu như ngày nào đó cô mặc hấp dẫn một chút, nếu anh ta làm bộ quân tử, cô lại dùng thêm một ít thủ đoạn, hoặc là tôi giúp cô đánh thuốc mê anh ta, không phải anh ta đã thuộc về cô sao? Loại người giống như anh ta, cô cảm thấy anh ta không chịu trách nhiệm với việc làm của mình sao?'' Lục Vân Thiên quan sát cẩn thận từng biến hóa nhỏ trên mặt Vu Uyển Tinh, quả nhiên, cô ta nghe được lời cảu mình, có chút động tâm

"Anh ta là người có loại trách nhiệm rất mạnh, nhưng sẽ giải thích với tôi, đến bây giờ trừ Quý Linh Linh ra, đến bây giờ vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với một người phụ nữ nào khác. . . . . .''

"Mộ Ly là loại như thế. . . . . .'' Lục Vân Thiên vừa nghe Vu Uyển Tinh nói như vậy, trong lòng không khỏi hối hận, cô do sơ ý mà không khống chế được mình, lại đi tìm cái hàng đã xài rồi như Nghiêm Tử Tuấn, lại bỏ qua cái hàng cao cấp như Mộ Ly!

"Ừ.''

"Vậy. . . . . . Này như vậy, sao Uyển Tinh cô không thử một lần?'' Lục Vân Thiên hỏi dò, trời mới biết, cô không muốn Mộ Ly và Quý Linh Linh ở chung một chỗ, càng không muốn Mộ Ly và Vu Uyển Tinh ở chung một chỗ với nhau.

Một người không ưu tú như Quý Linh Linh còn có thể, có lẽ cô vẫn có cơ hội, nhưng với Uyển Tinh thật sự quá ưu tú, mình không được nửa phần của cô ta. . . . . . Lục Vân Thiên cô thật sự quá ngây thơ, chẳng lẽ tình yêu đều vì sự ưu thú của một người mà đến với nhau? Quả nhiên. . . . . . Thiếu não!

Vu Uyển Tinh nghĩ ngợi về câu nói của Lục Vân Thiên, nhìn cô ta bình thường đều ngốc nghếch, nhưng là không nghĩ tới, cô ta cũng có vài phần suy nghĩ tốt hơn so với heo.

"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ, đi thôi.'' Vu Uyển Tinh nghe được sự nhắc nhở của Lục Vân Thiên, một kế hoạch nho nhỏ trong lòng cũng đã tạo thành, thái độ của cô đối với Lục Vân Thiên cũng cải thiện hơn trước.

"Ừ, được.'' Lục Vân Thiên cúi đầu, đi theo Vu Uyển Tinh, nhưng một thứ mà Vu Uyển Tinh không nhìn ra được, nụ cười đang ngưng trên khóe môi Luc Vân Thiên.

"Lão đại phu nhân, mời lên xe.'' Lúc này Quách Hiểu Lượng đang đứng chặn trước mặt Thẩm Hiểu Phỉ, Tần Mộc Vũ thì nhàn nhã ngồi trên xe, chờ phụ nữ kia mắc câu.

"Lão đại phu nhân, mời lên xe.'' Lúc này Quách Hiểu Lượng đang đứng chặn trước mặt Thẩm Hiểu Phỉ, Tần Mộc Vũ thì nhàn nhã ngồi trên xe, chờ phụ nữ kia mắc câu.

Thẩm Hiểu Phỉ nheo mắt lại, gương mặt không vui, "Tôi cảnh cáo cô, đừng gọi ‘lão đại phu nhân’ nữa!''

"A, được, mời phu nhân lên xe đi, đừng để lão đại chờ lâu.'' Quách Hiểu Lượng phá chiêu tức khắc.

Mộ bước rồi một bước như bức chết Thẩm Hiểu Phỉ tại chỗ!

"Tôi nói này em gái, em đừng đùa nữa được không? Tôi đã có bạn trai, nói như em vậy, sẽ khiến cho mọi người hiểu lầm, làm trái với quy luật của xã hội.'' Thẩm Hiểu Phỉ thật sự không chịu nổi đối với hai người ngốc này nữa.

"Cô có bạn trai?'' Quách Hiểu Lượng nghe cậu này, giống như gặp sấm sét giữa ban ngày.

Tần Mộc Vũ ngẩn ra, cuống quít nhìn Thẩm Hiểu Phỉ rồi làm bộ xuống xe.

"Đúng vậy, đều đã gặp mặt hai bên, cũng chỉ thiếu hình thức thôi, hơn nữa trong bụng tôi đang có cục cưng. Nhà mấy người không bá đạo như vậy chứ, cưới một mà gả hai?'' Thẩm Hiểu Phỉ thật sự muốn cười, thông minh như cô đây, mới dám đi ra ngoài lăn lộn.

"Cô nói cái gì? Cô. . . . . Cô. . . . . .'' Tần Mộc Vũ quả nhiên bị sốc nhảy xuống xe."Tôi mang thai, có muốn đi kiểm tra kết quả không?''

Tần Mộc Vũ . . . . . . Bị thương, rối rắm, anh thật sự không biết nên nói gì cho phải, mình vừa có cảm giác với một cô gái, mà cô ấy …. Chính cô ấy lại nói . . . . . .

"Lão đại, chúng ta đi thôi.'' Quách Hiểu Lượng thấy thế, lên tiếng nói.

"Không muốn đưa tôi về sao?'' Thẩm Hiểu Phỉ hỏi.

"Lão đại của chúng  tôi không hứng thú với phụ nữ có thai.'' Quách Hiểu Lượng xoay người lên xe, tiểu thư kia thật là lợi hại, mang thai cũng có thể khiến lão đại mình say như điếu đổ.

Tần Mộc Vũ cũng hoàn toàn sững sờ, nhìn Thẩm Hiểu Phỉ thật lâu cũng không nói nên lời.

"Được rồi, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là tự lái xe về thôi.'' Thẩm Hiểu Phỉ cứ dương dương tự đắc bỏ đi,  đàn ông có chỉ số thông minh thuộc số lẽ như vậy,  lại được người ta xưng là lão địa, đúng là chuyện cười. Tần Mộc Vũ, có thể đứng trên đường cãi nhau với một cô gái, sau lại cũng bởi vì cô gái đó mà thổn thức. Một người đàn ông như anh ta, lại có thể dùng khuôn mặt cao cao thượng tại kia nữa sao, và anh ta mãi cho rằng phụ nữ trên toàn thế giới đều cúi đầu trước anh ta sao?

"Lão đại, chúng ta đi nha..., chúng ta đi điều tra thị trường thôi.'' Quách Hiểu Lượng hô to.

“Thị trường?'' Tần Mộc Vũ hỏi.

"Nơi đó nhất định có rất nhiều phụ nữ đẹp, anh tới đó chọn đi, chọn tới cái nào, em dọn dẹp giùm anh cái đó!'' 

Quách Hiểu Lượng không phải là con trai, rõ ràng đây là việc đi cướp cô dâu nhà, vậy Tần Mộc Vũ anh trở thành cái người gì, trắng trợn đi cướp đoạt phụ nữ đàng hoàng? Loại chuyện như vậy nếu như truyền ra ngoài, cũng khiến anh đủ mất thể diện.

Tần Mộc Vũ liếc cô một cái, cũng không nói lời nào, trực tiếp nhảy lên xe. "Đi.''

"Đi đến đó à ?''

"Về nhà!''

"Vâng. . . . . .'' "Muốn ăn thứ gì không?'' Mộ Ly rời khỏi ghế sofa,  ôm Quý Linh vào trong lồng ngực, thân mật vuốt mái tóc dài của cô.

"Muốn ăn anh.'' Ha ha. . . . . . Quý Linh Linh dùng ngón trỏ vuốt ve ngực anh.

Mà Mộ Ly thì không chịu nổi cái hấp dẫn chí mạng này, một phen nắm lấy cô, ngăn trở động tác của cô.

"Không phải anh thích em sao? Sao không thích em làm như vậy?'' Ngay sau đó Quý Linh Linh liền trưng ra bộ mặt tức giận, nghiêng đầu làm bộ không để ý đến Mộ Ly.

"Không! Làm sao biết chứ,  là anh đang lo lắng. . . . . .'' Mộ Ly khàn giọng rồi.

"Lo lắng cái gì?'' Đôi mắt Quý Linh Linh chợt xuất hiện một ít nước, làm cho người ta nhìn qua thật buồn cười.

"Em còn chưa ăn cơm, anh lo cơ thể của em sẽ chịu không nổi.'' Mộ Ly nói xong, hôn lên môi cô, bày tỏ mình cực kỳ yêu thương cô.

"Ha ha. . . . . .'' Quý Linh Linh cười tránh né nụ hôn của anh, "Anh rất khỏe mạnh mà, mà nói cứ như mình không muốn không bằng.'' Nói xong, còn nâng tay lên đập vào ngực anh.

"Anh chỉ nổi sắc với mình em không được à?''

"Dĩ nhiên không được..., ghét. . . . . .''

Mộ Ly tiến tới gần cổ cô, khiến cô ngứa ngáy, rồi bật cười. "Vậy anh cũng làm vậy với người phụ nữ khác được không? Em thích như vậy không?'' Mộ Ly dừng lại động tác, hỏi cô.

Quý Linh Linh nhìn anh, trên mặt chỉ còn lại vài phần nụ cười, có phải anh muốn cho người khắp thế giới này biết anh là hạng người như thế nào? Còn dám biện minh như vậy sao?

"Anh dám không? Nếu như anh dám làm như vậy, em sẽ khiến anh hối hận cả đời.'' Quý Linh Linh nói một câu là thật một câu là giả, bởi vì cô muốn anh phải hối hận ngay bây giờ.

"Anh không dám, hơn nữa cũng sẽ không đi làm cái chuyện như vậy, bởi vì anh thích mình em là đủ rồi.'' Nói xong, Mộ Ly ôm chặt cô vào trong lòng, giống như một vật quý báu chờ đợi đã rất nhiều năm.

Hừ, là bây giờ không biết rõ bản thân mình thôi, ban đầu chắc anh cũng ôm Lục Vân Thiên và Vu Uyển Tinh vào lòng và nói với hai bon họ như vậy, nếu không hai người họ đâu nhìn cô bằng ánh mắt độc ác như vậy chứ.

"Anh, em đói, anh giúp em đi làm đi, đầu em bây giờ hơi choáng, em muốn đi nghỉ.'' Quý Linh Linh cố làm ra vẻ mệt mỏi.

"Ừ, anh lập tức đi làm ngay. Anh ôm em trở về phòng trước nhé.'' Anh chợt ôm lấy cô.

"Này, đừng quên cầm theo hộp quà của em.''

"Ừ, em bảo Hiểu Phỉ mang đồ tới làm gì cho mất công, có cần, tìm anh là được rồi.'' Mộ Ly cưng chiều nhéo gương mặt cô.

"Không có gì..., chỉ là chị em tốt tặng cho em một ít quà thôi. Được rồi, ôm em về phòng mau.'' Quý Linh Linh một tay ôm cổ của anh, nói lên yêu cầu này thật khiến cho người khác khó lòng cự tuyệt cô.

"Được.''

Mộ Ly ôm Quý Linh Linh về phòng, lại đem hộp quà mang vào phòng cho cô, lúc này mới đi ra chuẩn bị cơm trưa cho cô.

Đợi Mộ Ly đi khỏi, Quý Linh Linh nổi máu, nhất thời tỉnh táo tinh thần. Hiểu Phỉ ơi, động tác của cậu quá nhanh thật khiến cho mình không kiềm chế nổi!

Quý Linh Linh  run rẩy mở hộp quà ra "Oa!'' Thấy đồ vật bên trong, hai mắt cô tỏa sáng, trời ơi, mấy thứ này chỉ có thể thấy được trên Internet, không nghĩ tới giờ cô lại có thể nhìn thấy tận mắt. Nếu đêm mấy thứ này đặt hàng lúc trước thì, cô muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng không nghĩ tới, lúc này nó lại trở thành sự thật!

"Ôi, Hiểu Phỉ, cậu cũng thiệt là, bộ tính mua hết đồ tình dục ở cửa hàng đó luôn à?'' Quý Linh Linh nhìn hộp quà, mắt đều hoa cả lên. May mấy món đồ này đều có hướng dẫn sử dụng, nếu không thật sự biến thành thằng khờ mất, nói thật, trừ biết mấy thứ này là đồ đặc biệt ra thì cô không biết gọi tên chúng bằng gì.

"Cái này là. . . . . .'' Quý Linh Linh cầm lên một chuỗi hạt trân châu nhỏ "Đây là cái gì. . . . . .Sao lại có một chuỗi hạt nhỏ nhỏ ở đây, chẳng lẽ là đồ trang sức?''  Đương nhiên không phải rồi, khi cô đọc đến hai chữ kia thì không khỏi đỏ mặt —— giang châu.( Hạt chen vào hậu môn =_= ) Trời ạ, thật sự quá dung tục,  loại đồ này mà cũng làm đẹp như vậy,  cô hơi kích động, khẽ cong món đò, sau đó quấn nó trên tay. Nhưng khi nghĩ kỹ món đồ này sẽ làm gì, cô lập tức buông tay ra, ghét bỏ liếc qua. Mộ Ly, lần này xem anh sẽ bị gì nhé, nếu như tối nay không hầu hạ cho anh sảng khoái tinh thần, thì cũng tôi cũng cảm thấy mình có lỗi với chị em tốt của mình!

Cuối cùng, ánh mắt của cô rơi xuống chiếc áo lót màu đen. "Nội y sexy?'' Quý Linh Linh cầm đồ đó lên, lau, quả nhiên kích tình, rất thú vị! Cư nhiên mỏng như vậy! Ba nơi đều là những mảnh vải trong suốt, không thừa thải. Đây chính là đáp án của câu hỏi ban nãy, nơi lộ ra ngoài không phải là trọng tâm, mà nơi bị dấu đi mới là trọng tâm.

"Nếu như mặc đồ này vào, thì không phải bị nhìn thấy hết sao?'' Quý Linh Linh có chút chần chờ, "Nhưng là. . . . . . Cái tên kia hình như. . . . . .'' Đã sớm nhìn thấy sạch bách người cô rồi, con em nó, còn cái gì để nhìn nữa chứ. Phải để sự nghiệp cách mạng hoàn thành trước, việc đổ máu và hi sinh là điều không thể tránh khỏi, hiện tại cô chỉ muốn làm chuyện “vĩ đại’' này mà thôi, bỏ ra một chút mất mác, cũng là việc nên làm.

Rốt cuộc, Quý Linh Linh đã hoàn toàn thông suốt tư tưởng, tiếp đó, chính là đợi, đợi đến trời tối, đợi đến khi anh ta trút bỏ cảnh giới, và cô có thể. . . . . Ha ha, oa ha ha. . . . . . Suy nghĩ phút giây ấy, thật khiến cho cô hưng phấn!

Cuối cùng, cô xem xét hết toàn bộ đồ, bây giờ thì không dùng được, cho nên cuối cùng cô lấy ra một lọ thuốc tình dục, tình dược, đem hết đồ còn lại bỏ vào hộp, rồi đem cái hộp bỏ vào tủ quần áo.

Quan sát cái lọ nhỏ nhỏ trên tay, không có bất kỳ hướng dẫn sử dụng kèm theo, cô bất đắc dĩ gọi điện cho Thẩm Hiểu Phỉ. "Này, Hiểu Phỉ.''

"Ha, Linh Linh, mấy món đồ mình đem cho cậu có được không?'' Sự hưng phấn trong giọng nói của Thẩm Hiểu Phi bộc lộ rất rõ ràng.

"Vô cùng hài lòng! Nhưng là có một vấn đề, cái bình thuốc bột nhỏ này là dùng như thế nào?''

"A, cái đó à, cái đó cậu phải dùng cẩn thận, mình nghe bạn mình nói,  dược tính của nói rất mạnh, nếu uống toàn bộ có thể hại đến cơ thể.''

"Dược tính vừa đủ thì sao?  Hậu quả sao đây?'' Quý Linh Linh không rõ.

"Hậu quả chính là làm đến mệt chết thì thôi!''

Trời. . . . . . Mồ hôi lã chã. . . . .

"Lợi hại như vậy!"

"Dĩ nhiên, hơn nữa sau khi uống thứ âm, thứ kia rất lớn, cậu cũng bị choáng đấy nhé, cho nên đây là đồ cấm! Trên thị trường không cho bán nó.'' Thẩm Hiểu Phỉ nói như một tên tặc buôn lậu.

"Thuốc cám? Vậy sao cậu có được? Cậu không sợ vào cục ngồi à?''

"Yên tâm, mình là người thế nào không phải cậu không biết! Hắc hắc, chị đây sẽ tự có phương án để kiếm nó. Nhưng lúc cậu dùng, cần phải chú ý liều lượng, đừng để cái tên kia chơi đùa đến chết, cậu phải gánh hậu quả đấy.'' Thẩm Hiểu Phỉ dặn dò thật kỹ.

"Nó lợi hại đến vậy sao?''

"Không tin cậu thử một ý đi, dù thế nào đi nữa thì khi anh ta chết rồi, thì cậu cũng hưởng án treo.''

"Mình còn chưa thử, vì thứ người như thế không đáng giá.'' Quý Linh Linh có cảm giác tim mình đột nhiên đập thật nhanh, cái gì mà thúc dục với tình dược chứ, rõ ràng chính là độc dược.

"Vậy thì tốt rồi, liều lường phải vừa phải, số lượng vừa phải, khiến anh ta bị trừng phạt là được.  Người đàn ông kia không biết trước đây đã làm qua chưa, lúc làm thì cậu đừng quên tra dầu, nếu không sẽ có chút phiền phức . . . . . . Đúng rồi, cậu sẽ bôi dầu sao?''

"Hả. . . . . .'' Quý Linh Linh suy tư một chút, "Không biết.''

"Đần quá! Không phải có thuốc à, cậu nghĩ biện pháp cột hai tay anh ta lên, khiến anh ta không thể phản kháng được, sau đó đem thuốc này bôi lên chỗ đó của anh ta, hiểu chưa?''

"Cái gì, mình phải sờ?'' Âm thanh Quý Linh Linh thất thanh.

"Cậu không sờ thì phải làm sao? Cậu còn phải xoa bóp cho anh ta nữa, nơi đó của đàn ông không giống với phụ nữ, nếu như không vào được thì cậu không đạt được mong muốn hiệu quả đâu. Cậu chỉ có thể hành hạ anh ta cho tốt, thì mới có thể trừng phạt anh ta được!''

"Ừ. . . . . . Nhưng. . . . . .''

"Nhưng cái gì? Này, không phải cậu xấu hổ chứ, nhớ lại mấy chuyện tên khốn kiếp kia đã làm đi, vì việc làm chết tiệt của anh ta, cậu phải quyết tâm đến cùng.''

Thẩm Hiểu Phỉ, cái người này có phải hay không chê chuyện chưa đủ lớn, có nghĩ tới hay không, sau khi Mộ Ly bôi thuốc thì sẽ thành cái dáng vẻ gì?

"Đương nhiên là mình không có quên! Tốt lắm, không cần lo lắng, mình biết rồi, mình sẽ làm anh ta thoái mái nhưng cũng khiến anh ta bị hành hạ!''  Mặc dù Quý Linh nói vậy, nhưng nội tâm cô lại suy nghĩ theo chiều hướng khác. Mặc dù mình bị anh ta xem sạch bách rồi, nhưng cô không có bất kỳ hứng thú nào nhìn anh ta.

"Còn mấy thư chạy bằng điện như gậy, roi, ..., cũng nên lợi dụng một ít, để cho anh ta biết rằng, phụ nữ cũng không phải dễ chọc, để xem sau này anh ta còn dám phụ tình cảm của cậu hay không!''

"Ừ được! Nhưng là, làm sao cậu biết điều này hả Hiểu Phi? Chẳng lẽ cậu đã làm?'' Quý Linh Linh vừa nghĩ, Thẩm Hiểu Phi không ác độc như vậy, loại chuyện như vậy, sao cậu ấy lại biết rõ vậy chứ.

"Nói nhảm, mình đây đâu thuần khiết như cậu, làm chuyện này khi nào? Hơn nữa, bên cạnh mình cũng đâu có một mảnh đàn ông chứ.''

"Vậy làm sao cậu biết . . . . . .''

"Làm ơn, bà chị đây của cậu đã bao nhiêu tuổi, chưa ăn thịt heo thì không có nghĩa chưa nhìn thấy heo chạy! Thật, nhất định mình phải nói rõ ràng ra cho cậu biết à?'' Thẩm Hiểu Phỉ thật lòng không muốn để ý đến cô, người lớn đến vậy chẳng lẽ một mảnh ... Cũng chưa xem qua sao? Cuộc sống đó có phải hay không thiếu thốn niềm vui?

"A, học trong tivi à, sau này mình cũng xem một chút. Đúng rồi, lát nữa nhớ tới nhà mình đó, thăm dò ý tứ của mẹ mình với nha, báo với bà ấy mình đi làm thêm giờ.''

"Yên tâm đi, mình mới vừa đi ra từ nhà cậu, dì ấy còn khen cậu đi làm siêng năng, lấy cậu làm kiêu ngạo đấy kìa.''

"A, khỏe rồi, vậy cứ như vậy đi nhé, mình cúp trước.''

"Được rồi, vậy mình sẽ ngồi chờ tin tức từ cậu! Cố lên nhé!''

"Yên tâm!''

Cúp điện thoại, trong đầu Quý Linh Linh nhớ lại lời Thẩm Hiểu Phỉ đã nói, nghĩ đi nghĩ lại. . . . .Khốn, thật sự quá dung tục!

"Vợ ơi, ăn cơm được rồi, đi rửa tay đi.'' Mộ Ly bên ngoài nói vọng vào.

Vợ ơi! Em gái nhà anh ấy! Hãy xem hết ngày hôm nay đi, để coi anh có thể gọi tôi là vợ nữa hay không!

"Được, em tới đây.'' Quý Linh Linh để gói thuốc xuống dưới gối đầu giường, liền vội vã chạy ra ngoài. Rửa tay xong, Quý Linh Linh đi tới nhà ăn

"Đây là. . . . . .''

"Mỳ Ý, còn có hai phần thức ăn.'' Mộ  Ly vừa nói, vừa đưa cho cô.

"Anh mua à?'' Đồ ăn mua ngoài tiệm sao có tốc độ nhanh như vậy

"Hả?''

"A, là Lão Trung làm, thật vất vả cho ông ấy.''

Quý Linh Linh ngồi muốn trên ghế, ngay sau đó bị đống đồ ăn hấp dẫn trên bàn lôi cuốn.

"Em quá xem thường anh rồi đấy nhé? Đây chính là do anh mới làm xong.'' Mộ Ly rời chỗ ngồi đến bên cạnh cô, đem khăn giấy trải bằng phẳng lên chân cô, trong giọng nói mang chút bất mãn.

"Anh. . . . . . Anh làm được sao?'' Quý Linh Linh nghe cậu này không khỏi giật mình

"Ừ đúng vậy.''

Cô nhìn mặt Mộ Ly, nhìn lên mặt bàn, anh có thể nấu ăn? Không được , cô phải nếm thử mùi vị trước đã. "Ôi. . . . . . Ăn thật ngon. . . . . .'' Quý Linh Linh vừa mới ăn một miếng thì toét miệng cười, sợi mỳ hòa lẫn với tư vị của tôm, còn có một loại hương vị đăc biệt, khiến cho cô không khỏi rơi nước miếng.

Mộ Ly nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô, không thể nín được cười. "Không cần nôn nóng, ăn từ từ thôi.'' Có lẽ mình khiến cô đói bụng lắm rồi, nhìn dáng vẻ ăn thích thú của cô như vậy, khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn.

"Ừ. . . . . . Ừ.'' Quý Linh Linh thuận miệng đáp lời, nhưng không giữ hình tượng ăn uống, không có cách nào, ai bảo cô điển hình cho một người thèm ăn chứ.

"Uống một ngụm cạnh này, không thôi ngẹn.'' Mộ Ly múc một muỗng canh đưa lên miệng cô.

Trong miệng Quý Linh Linh vẫn còn chưa nhiều đồ, thấy thìa đã đưa khóe miệng, cô liền mở cái miệng nhỏ nhắn.

Mộ Ly vừa nhìn thấy bộ dáng kia của cô, thì nở nụ cười "Tiểu Hoa Miêu, từ từ ăn, không có người nào cướp với em đâu.'' Trong giọng nói ngập tràn sự cưng chiều.

Ở trong lòng anh, Quý Linh Linh chính là một con mèo nhỏ, thỉnh thoảng dịu dàng ngủ bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại giương nanh múa vuốt khiến anh bị thương một số nơi, bây giờ nhìn cô thỏa mãn ăn món ăn mình nấu, có một cảm giác mang tên “nhà’ ấm áp dâng lên, để cho anh vui mừng không dứt. Đã có bao lâu anh đã không có cảm giác gia đình này rồi, hiện tại bởi vì có Quý Linh Linh, lại để cho anh nhớ lại kỷ niệm khi còn bé.

"Cám ơn em.'' Đột nhiên, Mộ Ly cầm bàn tay Quý Linh Linh để lên mặt, nhẹ nhàng vuốt ve.

Quý Linh Linh ăn đầy miệng, trong miệng nhai mỳ sợi, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của anh như vậy, chẳng biết tại sao, nhìn anh mà trong lòng cô chất chứa vài nỗi chua xót. Nhìn anh, khiến cô không khống chế được ý nghĩ muốn ôm anh, cho cho anh sự ngọt ngào, không muốn thấy anh đau.

"Bé ngốc, sao vậy?'' Mộ Ly chợt thấy đôi mắt cô ửng hồng, anh liền cầm khăn giấy lên lau khóe miệng cô.

Quý Linh Linh lắc đầu một cái, ngay sau đó cúi đầu. Sống ở cõi đời này, nếu như có thể có một tình yêu, và người ấy cũng yêu mình, điều đó rất khó khăn sao? Mộ Ly, tại sao lại khiến em yêu anh, nhưng anh lại làm cho em thật vọng như vậy?

Cho tới bây giờ, Quý Linh Linh cũng chưa hối hận khi biết bộ mặt thật của anh, nếu như ngày đó không nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Tần Mộc Vũ, thì cô cũng không biết anh là người như vậy, có lẽ sẽ chiếm được sự dịu dàng của anh trong thời gian ngắn, như vậy, cô có thể cảm nhận tình yêu của mình lâu hơn. . . . . .

Nhưng bây giờ thì sao. . . . . . cô chỉ cho anh cái vai diễn này thì chẳng còn lại gì. Nghĩ tới đây, nước mắt trong vành mắt Quý Linh Linh chảy xuống, rơi xuống khăn giấy trên đôi chân. Khoảng cách giữa cô và anh rất gần, nhưng khoảng cách giữa hai bọn họ không phải là  khoảng cách giữa hai trái tim, bọn họ là người ở hai chân trời khác nhau, cuối cùng một đêm, cô muốn quý trọng một thứ.

"Em làm sao vậy?'' Mộ Ly phát hiện ra sự là lạ của cô, lên tiếng hỏi han.

Quý Linh Linh nuốt mỳ trong miệng xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên, ôm cổ Mộ Ly, và cô trực tiếp hôn lên môi anh. 

Còn Mộ Ly thì chưa có sự chuẩn bị kỹ càng, môi cô nhảy lên miệng anh. Quý Linh Linh đứng lên, dạng chân trên người anh, đôi tay luồng vào mái tóc anh, vượt qua quá khứ để hôn anh.

Mộ Ly dừng dừng phản ứng lại, đối mặt với sự nhiệt tình như lửa của Quý Linh Linh, anh cũng hôn đáp trả lại cô. Vừa hôn một thế kỷ, nếu như có nếu như, xin  thời gian dừng lại ở đây. Để cho Quý Linh Linh có thể đắm mình trong cái nháy mắt, vĩnh viễn không thể ở chung một chỗ, nhưng cũng có lúc cảm nhận được cái “mãi mãi” bên cạnh.

Quý Linh Linh có thể sau này cô nhớ lại, mặc dù cô biết rõ Mộ Ly không thật tình yêu cô, nhưng chỉ cần hiện tại, một phút trân trọng nhau cũng rất quý giá rồi. Có lẽ, cô sẽ lưu lại trong lòng Mộ Ly mộ vết nhơ, nhưng như vậy cũng tốt.

Cô khóc, khiến anh ướt đẫm. Mộ Ly cảm nhận được vị chua xót trong miệng cô, anh lúc này không biết nên hỏi cô như thế nào, điều duy nhất có thể làm là ôm cô thật chặt, đáp lại sự nhiệt tình của cô. Quý Linh Linh, em có rất nhiều thứ, anh không biết được. Nhưng mà anh tin tưởng, anh có đủ thời gian để tìm hiểu em, để yêu em. Cưng chiều em tất cả, yêu em tất cả.

Mộ Ly, anh có rất nhiều thứ, em không biết con người thực của anh. Nhưng mà em tin tưởng, giờ khắc này, ở trong đầu anh, anh chỉ nhớ rõ Quý Linh Linh mà thôi. Qua hôm nay, mặc dù em không thể yêu anh nữa, nhưng mà em sẽ nhớ kỹ anh, nhớ tới cái đem em đi mua một Thượng tá không quân về để qua đêm.

Anh không tính với cô là vữa thấy đã yêu, nhưng lại thích cái tính kiên cường ẩn dấu bên trong con người cô. Nhìn cái đêm cô say xỉn ấy, nhìn cái vẻ ngượng ngùng trên giường của cô, nhìn sự chịu đựng vì bị bạn trai bỏ rơi của cô, nhìn sự dẻo dai trong công việc của cô, nhìn cô không để ý đến “Nhân viên nhà nước” như anh của cô. Tại đây muốn, anh từng bước từng bước đã bị cô hấp dẫn, khiến cho phạm vi ban đầu của anh mất đi. Bên cạnh anh luôn vây quanh bởi rất nhiều phụ nữ, nhưng không ai có thể khiến anh động lòng. Nhưng khi thấy Quý Linh Linh, thế nhưng anh lại lọt vào vòng xoáy tình yêu, không thể tự kềm chế bản thân mình. Là cô, khiến anh thay đổi tính tình, trở nên thích nói chuyện hơi, thích đùa giỡn với cô hơn. Mỗi lần nhìn thấy cô chu miệng trong khi tức giận, trong lòng anh như nở hoa vậy. Mỗi lần cùng cô cãi vã, anh mới phát hiện ra cuộc sống của mình, trừ những thứ liên quan đến công việc bùn tẻ, để cho anh còn có một mong đợi khác —— mỗi lần cô nhìn thấy anh sẽ làm ra bộ dạng gì.

Cứ như vậy, anh từ trong miệng Tần Mộc Vũ biến thành "Lão Cổ bản, không hiểu phong tình'' , biến thành một người tương tự như kẻ Phong Lưu, nhưng anh "Phong lưu'' cũng là vì cô, anh làm gì cũng bởi vì cô. Anh khống chế nhiều năm như vậy, nhưng bởi vì cô là cô gái bé bỏng chưa từng bị tước đoạt đi.

Anh trước kia giữ mình trong sạch, bị Tần Mộc Vũ trêu chọc "Thủ thân như ngọc'' , nhưng là bây giờ anh không muốn nữa, vào đúng thời gian gặp được người mình thường thì tất cả đều thay đổi. Đúng vậy, hiện tại khi anh và Quý Linh Linh hôn nhau nồng thắm, anh cảm nhận được sự run rẩy trên người cô, không biết cô đang sợ cái gì,  về sau anh sẽ dùng nhiều thời gian để cởi tấm lòng của cô, hiểu được mối tơ lòng của cô.

"Không được nhìn em!'' Khi nụ hôn nóng bỏng qua đi,  Quý Linh giơ một bàn tay lên, trực tiếp che ánh mắt của anh, bàn tay còn lại cô vội vàng lâu hết nước mắt trên khuôn mặt của mình!

Quý Linh Linh, mày vô dụng quá đi, mày khóc cái gì chứ, cũng không phải  thiếu đàn ông tốt, qua chuyện này, đi tìm một người tốt hơn là được! Nhất định sẽ có đàn ông tốt. Nhưng tại sao nghĩ như vậy, nước mắt của cô lại càng chảy nhiều hơn. Bàn tay nhỏ bé cuae Quý Linh Linh chỉ che được đôi mắt nhỏ của Mộ Ly, thân thể cô càng run rẩy hơn.

"Không được nhúc nhích!'' Mang theo tiếng nức nở. Điều này làm cho Mộ Ly hoảng hốt, anh không hề nghĩ gì thêm, không di động tay cô nhưng lại ôm cả người cô vào lồng ngực.

"Em làm sao vậy? Có chuyện gì, nói với anh.'' Anh đau lòng.

"Em không muốn rời khỏi anh.'' Quý Linh Linh lớn tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, sau đó liền dựa vào ngực anh khóc rống lên

"Đứa ngốc, em đang nghĩ cái gì vậy? Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ sẽ để em đi, cũng không có ai dám bảo em đi đâu cả!'' Sợ nhất là cô đột nhiên bỏ đi, vứt bỏ anh, tựa như ngày hôm qua, Lãnh Dạ Hi đứng ở bên cạnh cô, để cho  anh cảm thấy mình như người ngoài. Loại cảm giác đó thật sự khiến anh rất khó chịu, anh không muốn có lại cảm giác ấy lần nữa!

"Nhưng. . . . . .Em. . . . . .'' Lúc này Quý Linh Linh, đã không muốn nói thêm gì nữa, chỉ muốn khóc thật to để trút hết tâm tình trong lòng của mình.

Mộ Ly ôm chặt cô, mặc cho cô khóc thút thít trong ngực mình. Cô chưa bao giờ biết được, mặc dù cô khóc nhưng người đau lòng nhất là anh. Cái loại cảm giác đó như bất lực vậy, khiến cho trái tim anh khó chịu gấp đôi. Quý Linh Linh, sẽ không bao giờ để cho em khóc như vậy nữa đâu. Người con gái dựa vào lồng ngực lớn của người đàn ông, lớn tiếng gào thét. Ánh mắt của người đàn ông bị cô gái che lại, anh ta không nhìn thấy bất cứ điều gì, nhưng trong tim của anh ta lần nữa đã xác định,  người con gái này anh ta nhất định phải có, trong cuộc sống sau này, muốn thương yêu cô, không để cô chịu nhiều ấm ức như trước kia.

"Tại sao. . . . . . Tại sao anh phải như vậy, tại sao. . . . . .''

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .'' Mặc dù nói không biết  cô nói như vậy là có ý gì, nhưng chắc hẳn đều  là do anh chọc cô không vui.

Nghe lời xin lỗi của anh, không đổi được một phần an ủi cho Quý Linh Linh, bởi vì cô cho đây là sự cam chịu của anh vì hành vi của cô, cam chịu hành động bái ái của anh . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro