Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Thượng_thần_cấm_dục_gì_chứ_lừa_người
#part_end
- " Đảo hoa đào xưa nay nổi tiếng là cảnh đẹp chốn thần tiên giờ mới được chiêm ngưỡng " - Một người trong đám đông cảm khái
Ai nấy đều gật đầu phụ họa theo. Phải biết Đảo hoa đào từ trước đến nay chưa bao giờ để ngoại nhân bước vào đây, nếu không phải Đào hoa thần quân chuyển kiếp thành công thì chắc gì chúng tiên đã được chiêm ngưỡng cảnh trời cho này
- " Mời chư vị tiên khách đi phía này "
Cung nữ dẫn đường cung kính đưa tay
- " Phiền Tiểu tiên cô rồi "
Mọi người đi theo chỉ dẫn của cung nữ băng qua rặng đào, đến bên hồ nước xanh tươi
- " Chưa vị tiên khách mời dừng bước, Thần quân chúng tôi sẽ đến ngay "
- " Tiểu tiên cô vất vả rồi "
Ở một góc nào đó~
- " Việt Quân, sao ngươi hôm nay rảnh rỗi quá vậy, ta tưởng ngươi đã chết vì đ-a-u k-h-ổ trong Thần Hi cung rồi chứ "
- " Cẩm Hạo, câm miệng đi "
Cẩm Hạo - cũng chính là tam hoàng tử thần giới mỉm cười một cái rồi ngồi xuống bên cạnh hắn
- " Ngươi xem, ba vạn năm rồi ba nghìn năm tiểu đào hoa đã chết rồi, cũng hóa vũ rồi, sao ngươi vẫn không buông bỏ "
Việt Quân không nói gì hắn chỉ đưa tay ra đón lấy những cánh đào đang bay trong gió
- " Cẩm Hạo, ngươi không thể hiểu được cảm giác của ta, ta vẫn luôn tin rằng nàng ấy vẫn ở đây, bên cạnh ta "
Cẩm Hạo nhìn thần sắc của người trước mặt, lẵng lẽ lắc đầu... Ai nói thần tiên không có thất tình lục dục, một khi đã vướng vào tình kiếp thì họ mãi mãi không thể buông tay
Gió vẫn cứ thôi nhè nhẹ đưa những cánh hoa bay lên trời cao, hương đào vương vấn quấn quýt bên mũi, không khí như trôi như động. Hắn thích cảm giác này, cảm giác ngồi dưới rừng đào, cảm giác luôn thấy nàng bên cạnh.... An Hi của hắn, Tiểu Đào Hoa của hắn cũng có mùi hương như thế này cũng có dáng mình uyển chuyến lại nhẹ nhàng như những cánh đào, cũng mạnh mẽ xum xuể trong lòng hắn như những cây đào... An Hi của hắn....
- " Cẩm Hạo ca ca, Việt Quân thượng thần "
Giọng nói nhỏ nhẹ truyền vào tay hai người phá đi phút im lặng vốn có, Việt Quân không để ý đến người con gái trước mặt mang vẻ đẹp mặn mà thế nào, hắn đứng dậy bước ra bữa tiệc, chúng thần tiên thấy hắn xuất hiện bắt đầu tiến lên chào hỏi. Khải Châu công chúa nắng chặt tay, hốc mắt cũng đỏ lên như chú thỏ ngọc tội nghiệp, Cẩm Hạo chỉ lắc đầu nhìn muội muội của mình
- " Tiểu Châu, hắn không có ý với muội, muội cũng nên chết tâm đi "
- " Không phải... Không phải... Ai cũng nói muội và chàng ấy là đôi trời sinh... "
- " Nhìn thẳng vào sự thật đi. Nếu không phải phụ quân muốn lợi dụng hắn thì muội chẳng bao giờ gặp được hắn đâu. Đừng để chân mình sa vào vũng lầy. Ta là ca ca của muội ta chỉ muốn muội một đời bình an mà thôi "
Cẩm Hạo lau đi những giọt nước mắt đang lăn vội trên má muội muội mình, câm lấy nàng như vỗ về an ủi... Khải Châu muội phải biết, Việt Quân là người tàn nhẫn đến mức nào, đừng đụng vào giới hạn của hắn.
Hơn một canh giờ sau, các cung nữ lần lượt đưa thức ăn lên bàn, tiểu mục đồng cao giọng
- " An Hi Thần Quân đến "
Vừa dứt lời, mọi người trong bữa tiệc đều dừng lại nhìn về phía rặng đào, chỉ thấy một nữ tử hòng tranh thêu hoa đào tinh xảo từng trong cơn mưa cánh hoa bước ra sao động lòng người. An Hi Thần Quân mỉm cười
- " Cảm ơn chư vị đã đến chung vui cùng Đảo Hoa Đào chúng tôi "
- " Thần Quân khách sáo... "
Tiếng chào hỏi vang lên không dứt, An Hi chỉ mỉm cười duyên dáng chầm chậm bước về phía ghế chủ tọa
- " Này, ngươi có thấy linh khí của Thần quân lạ lắm không " - một vị tiên nhỏ giọng thì thầm
Sau đó lập tức có những tiếng xì xào vang lên
- " Đúng vậy, ta nhớ không nhầm thì linh kí của Đào vương luôn là màu hồng mà sao lại có pha trộn linh khí lạ như vậy "
- " Ngươi có cảm thấy linh khí này rất quen không... Ta đã thấy nó ở đâu rồi "
- " Việt Quân Thượng thần.... Đúng là của Việt Quân Thượng thần... "
Sau tiếng nói này, nam nhân vật chính trong miệng các vị thần tiên cũng xuất hiện, nam tử bạch y từ từ tiến vào bữa tiệc, áo trắng phiêu dật trong mưa cánh hoa
Việt Quân không nghe thấy những tiếng xì xầm xung quanh nữa, trong lòng hắn chỉ còn nữ tử đã ngồi ở phía trên kia, nữ tử xinh đẹp duyên dáng, bao phủ ngoài cơ thể mảnh mai là dòng linh khí mà xanh lam quen thuộc, nhớ hơn ba nghìn năm nay hắn dùng chính linh khí của mình nuôi dưỡng ngọc đan, ngọc đan cũng đã nhiễm một phần linh khí của hắn... Nữ nhân này đang mang trong mình ngọc đan của An Hi.
An Hi mỉm cười đứng dậy tiến đến chỗ hắn đang đứng, đưa tay chạm vào da thịt hắn, linh khí của hai người như quấn quýt vào nhau, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nói
- " Việt Quân đã lâu không gặp "
#end
#hth_osh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hth#osh