P1- Chương 10: Bách điểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Bách điểu

Lão vương phi rất cao hứng, liên tục nói ba chữ được, đứng dậy nhìn món xúp mì không tồi, nói với Lăng Thiên Tông: "Tông nhi, đề thứ hai lần này, Trương cô nương đã vượt qua rồi."

Lăng Thiên Tông nhìn ta, chắp tay nói: "Vâng."

Tân khách còn lại đều rất kinh ngạc và kính nể, rỉ tai thì thầm bàn tán sôi nổi, cặp mắt đều nhìn về phía ta.

Ca ca kéo ba vị công tử bên cạnh, cực kì vui vẻ nói: "Qua rồi, ta biết ngay mà, ta biết ngay mà, muội muội của ta rất là lợi hại nha."

Ta đỡ đỡ chán, lần này ta coi như là lại ra đầu ngọn gió một lần.

Lão vương phi cười nói: "Bưng mì sợi lên đây, ta vừa ăn vừa xem Trương cô nương phá giải đề thứ ba này như thế nào."

Lăng vương gia là người trung niên bộ mặt của quốc gia, vẻ mặt cương nhị, rất có phong thái quyền quý, lần này cũng cười lên một cái: "Trương cô nương rất thông tuệ, Thiên Tông, liền xem đề thứ ba này của con có thể làm khó được Trương cô nương hay không."

Lăng Thiên Tông bĩu bĩu môi: "Qua rồi, chứng tỏ Trương cô nương tài trí không thua bất kỳ người nào, dù không được, cũng không coi là gì."

Ta cạo cạo bột mì ở móng tay, cười nói: "Nói đi"

Hắn hơi chút bị bình tĩnh của ta kích thích, khẩu khí hừng hực nói: " Ta không tin, đề khó thứ ba này, ngươi vẫn có thể vượt qua."

"Ngươi cứ nói thử đi." Ca ca lại đứng dậy, bất thiện nhìn hắn.

Lăng Thiên Tông sau khi nói lời độc ác một hơi, liền bị chặn họng, cặp mắt phượng nhìn ta, có phần buồn bực.

Biểu tình lần này ứng lên trên người hắn, mỹ nhân vẻ mặt buồn bực, ngược lại rất hợp.

Đề khó lần này giống như trò đùa, hắn nói, nếu như ta có thể gọi được mười con chim Cát Tường đến, Nhĩ Thử liền là của ta.

Chim Cát Tường, là một loài linh điểu, màu sắc sặc sỡ, màu lông diễm lệ không tầm thường, miệng đỏ, màu lông hai bên đỏ thẫm, bên lưng vàng óng, rất đẹp.

Nhưng chim Cát Tường rất sợ người lạ, ít khi xuất hiện ở chỗ đông người, muốn gặp được đều khó, chứ đứng nói là gọi đến.

Lão vương phi khác có chút không tán thành với đề khó của cháu bà thương yêu, đến hai người vương gia và vương phi cũng nhíu mày, cảm thấy, đây thật sự là làm khó, quả thực không ổn, còn làm mất mặt Lăng vương phủ bọn họ.

Ca ca muốn đòi giải thích, lại bị ánh mắt của ta ngăn lại, suy cho cùng... đây đối với ta mà nói cũng không phải việc khó.

Tân khách cả nam lẫn nữ tham gia yến hội bên dưới đều thảo bàn luận sôi nổi, nói chung đều cảm thấy Lăng thế tử quả thực là đang cố ý, nhưng ngại vì mặt mũi của Lăng vương phủ, nên đương nhiên là không ai dám nói gì...

Ngược lại là Hạ phu nhân mờ mịt đưa ra nghi ngờ: "Thế tử, gọi chim Cát Tường tới này, có phải có chút quá khó rồi hay không!"

Hắn lạnh mặt, không nói gì.

Ta thấy sắc mặt hắn có vẻ có chút hối hận, ngược lại là có lòng xuống đài cho hắn đỡ khó xử, cho nên ta nói: "Không khó."

Ai bảo ta có thể nói chuyện cùng cỏ cây, động vật chứ, chỉ cần có linh tính thì đều có thể.

Trong vương phủ, có nuôi chim Tước, lúc mới từ nhà bếp đi qua, ở hành lang vườn hoa có nhốt một Lam Tiên Ông.

Đuôi cánh thật dài rất đẹp, hơn nữa rất có linh tính.

Ta nhìn về phía lão vương phi, chắp tay nói : "Lão vương phi, ta có thể thỉnh cầu một điều được không, hy vọng lão vương phi chấp thuận."

Bà hỏi: Trương cô nương, cứ nói đi, ta cũng muốn xem xem, ngươi làm thế nào có thể gọi được chim Cát Tường đến."

"Ta muốn xin lão vương phi ban cho ta một con chim, là Lam Tiên Ông bị nhốt trong cái lồng chim trắng treo ở hành lang vườn hoa, sau khi xong việc, nhất định trả lại."

Cả nhà lão vương phi tất nhiên hoài nghi, vương gia nói trước: "Trương cô nương, Lam Tiên Ông này là hôm trước ta mới mua về, rất dã tính, ngươi thực sự cần?"

Ta âm thầm buồn cười, ông ấy nhất định là không biết được, Lam Tiên Ông mà lần này ông ấy mua là chim Tiên Ông thuần sắc nhất trong các loại chim Tiên Ông, không có chút kiêu ngạo thì làm sao bán được giá cao.

Nhưng mà tuy hoài nghi, cuối cùng chim vẫn được mang tới, ta xem lồng chim một cái, nói: "Vương gia, ta muốn thả con chim này, nếu bây giờ như nó bay đi, ngày có thể vì vậy àm trị tội ta?"

Ông ấy không rõ cho nên nhìn ta: "Cũng được, Nếu như ngươi thả nó đi mà không trở lại, liền bồi thường theo như giá ban đầu ta mua. Ngươi nghĩ xong rồi, giá con Lam Tiên Ông này là một ngàn lượng vàng, ngươi vẫn muốn thả?"

"Đương nhiên" Ta cong cong môi, nhìn con chim trong lồng: "Lời vừa nãy ngươi cũng nghe thấy rồi, lát nữa, ta thả ngươi ra, sau khi ngươi đi rồi, thì đừng quay lại nữa, mà chuyện ngươi nợ ta này, chỉ cần ngươi có thể cho mười con chim Cát tường đến lượn một vòng quanh bầu trời Lăng Vương Phủ, chuyện này liền qua, ngươi có thể có được tự do, như vậy ngươi có bằng lòng hay không?"

Lam Tiên Ông nghiêng đầu nhìn ta, há miệng một cái: "Ta bằng lòng, Ta Lam Vũ nói được làm được."

"Được." ta mở lồng chim, nhìn nó phù phù vỗ cánh, rất nhanh biến mất trên bầu trời.

Người trong sân nhìn đến ngây ngẩn, bọn họ cũng nghe được ngôn ngữ của ta, đa phần đều cho rằng ra bị điên rồi, lại cùng một con vật nuôi đòi điều kiện, lần này nghĩ ta là đã mất phu nhân còn thiệt quân.

(*)Đã mất phu nhân còn thiệt quân: tương đương với câu mất cả chì lẫn chài. trên mạng có một câu chuyện về thành ngữ này. các bạn có thể tra google để hiểu thêm.

Ta đương nhiên có lý của ta: "Vương gia, lão vương phi, chỉ cần đợi công phu khoảng một chun trà là được."

Lão vương phi liền trở về chỗ ngồi, lại là một đội ca vũ lên sân khấu góp vui.

Ta quay đầu đến chỗ ca ca, lúc đi qua bên cạnh bạch y công tử, hắn cong cong môi, nhẹ giọng như mưa phùn: " Sớm biết được nàng có thể ứng phó thoải mái, A Lạc, nàng không thay đổi."

Ta hơi chấn động, nhăn mày nhìn hắn: "Lời này của công tử có chút kỳ quái, còn nữa, ta không phải tên là A Lạc."

Một chốc, sau lưng vang lên giọng nói lẩm bẩm than nhẹ của hắn: " Đúng vậy, nàng không phải tên là A lạc, ta nên biết..."

A Lạc A Lạc.... cái tên này khiến cho ta tầm phiền ý loạn, càng loạn hơn.... là hắn, hắn rốt cuộc là ai?

Đại Trăn là thời đại vô cùng thần thánh, phồn vinh hưng thịnh, biên cương ổn định, Khắp nơi Đại Trăn cũng không có thiên tai, rất yên ổn.

Hoàng đế Đại Trăn tên là Lăng Thịnh, tiên đế có chín con trai, mười ba con gái, thiên tử đương triều là thứ ba, vương gia Lăng vương phủ tên là Lăng Tiêu,đứng hàng thứ năm.

Còn lại phía sau, chính là An Nam vương Lăng Khu. Thế hệ này chỉ còn lại ba người con trai, nữ tử đều lưu lại ở Trường An còn có sáu người, hai người chưa gả.

Thọ Yến của lão vương phi, có ba công chúa đến, còn có An Nam vương.

Chỗ ngồi của ta là ở chính giữa phía bên phải, ba nam ba nữ xen kẽ ở hai bên, thấy ta trở lại, rất nhiệt tình muốn tới bắt chuyện, đều bị ca ca ngăn lại.

Ta trầm mặt uống trà, không muốn nhìn về hướng nam tử áo trắng kia.

Thời gian một chun trà khiến ta cảm thấy thật khó chịu, chịu đựng chịu đựng, cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc chim Cát Tường tới.

Tiếng chim hót thanh thúy càng lúc càng gần, cuối cùng cũng xuất hiện trên bầu trời ở yến hội.

Ta ngước đầu lên, không khỏi ngẩn ngơ, trên trăm con linh điểu đang bay lượn trên bầu trời, ở giữa là mười con chim Cát Tường, Lam Tiên Ông xòe cánh để ta nhìn, trong miệng ngậm một bông đóa hoa mẫu đơn.

Miệng nhỏ buông lỏng một chút, đóa hoa mẫu đơn chầm chậm rơi xuống, ta đưa tay tiếp lấy.

Trăm con chim trỗi lên mấy tiếng, mười con chim Cát Tường bay xuống non nửa, bay lượn hai vòng trên đỉnh đầu lão vương phi, trên trăm con chim liền bay đi mất.

Qúa trình này bất quá chỉ trong chốc lát, mọi người đã sững sờ chấn kinh.

Bạch y công tử ngồi phía trước lúc này quay đầu nhìn ta, cười nói: "Không chỉ mười con chim Cát Tường, mà là trăm con chim cùng đến. Chúc mừng cho lão vương phi, quả thực là kỳ quan, còn lời nói của thế tử, Trương cô nương đã làm rồi, liền coi như Trương cô nương qua được ba đề khó, thế tử, người nghĩ như thế nào?"

Lăng Thiên Tông liếc nhìn ta, lại quay đầu nhìn lão vương phi và cha nương hắn, nhận thua: "Lần này, Trương cô nương đã vượt qua được ba đề khó, đúng hẹn định, người đâu, mang Nhĩ Thử lên, đưa cho Trương cô nương."

Đến lúc này, hắn ngược lại có thể vui vẻ, ta cũng không hàm súc nhận lấy chiếc lồng của Nhĩ Thử, nhìn một chuốt tiểu bahcj thử bên trong, rất đáng yêu, chính là tinh thần không được tốt, có chút suy nhược: "Đã vậy, đa tạ thế tử ban vật."

Hắn hơi đỏ mặt, không nhìn ta nữa, ta đương nhiên cũng không có gì để nói, cho nên đợi yến hội kết thúc, liền tự đi về nhà.

Nhưng lại không nghĩ tới, vì vậy mà nổi danh khắp Trường An, trở thành đệ nhất tài nữ Đại Trăn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro