P1- Chương 9: Thủy thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Thủy thư

Câu hỏi của Lăng Thiên Tông vừa ra, bốn phía nhất thời xôn xao, châu đầu ghé tai vào thảo luận, đổi theo thời gian, một giờ bốn khắc, một khắc thời gian ba chén trà, hai nén hương một chun trà, một nén nhang năm phút, một phút sáu đàn chỉ (*)

(*)Đàn chỉ chỉ khái niệm thời gian ở cổ đại, tương đương 7,2 giây.

Một nén hương đầu cũng không quá ba mươi đàn chỉ, thời gian một nén hương, làm sao có thể đàn lưu loát ba danh khúc cần ba nén hương mới có thể đánh xong, mà ba danh khúc này là ba phong cách cao nhất, cho dù tăng nhanh tiết tấu, kiểu này cũng vô cùng khó, chính là nhạc sư nổi danh nhất đương kim Đại Trăn Tần Bá Lan cũng không làm được.

Bên đó, Lăng Thiên Tông vỗ vỗ tay, đã có người mang đàn lên, đặt ở vị trí tiêu chuẩn nhất.

Thân đàn bạch ngọc bóng loáng, ta hơi nhíu mày, nhìn về phía thê tử của lễ bộ lại trung Hạ đại nhân Tào thị, nàng quả thực một mặt tươi cười nhìn ta, giữa hai hàng lồng mày, vừa có chút mong đợi lại vừa có chút áy náy.

Đây là ngọc cầm của Tào thị, nghĩ đến Lăng Thiên Tông sáng sớm liền tới thỉnh cầu nàng, định làm khó ta.

Chẳng qua là, ba khúc đàn, gảy đàn trong một nén nhang cũng không phải là không thể.

Ca ca đưa tay kéo ta, sắc mặc u ám, có chút phẫn uất.

Ta vỗ nhẹ tay hắn, thoải mái đứng dậy đi qua, ngồi trước ngọc cầm, hơi cười nhìn Lăng Thiên Tông: "Thế tử, bắt đầu đi."

Lăng Thiên Tông khiêu mi, trước mặt, đã có người bưng lên lư hương, hương trên lư đã đốt.

Ta cong môi cười một tiếng, mười nhóm tay đặt trên ngọc cầm, Tâng một tiếng, khúc nhạc nhanh mà dồn dập vô cùng trôi chảy trút ra, thời khắc này ta nhắm mắt lại, đàn say sưa, bao nhiêu năm rồi, không nhớ nổi cách lần đàn trước là bao nhiêu năm trước đây.

Ta đàn rất tập trung, ba khúc đàn từ thanh tú đẹp đẽ của non nước trong Cao Sơn Lưu Thủy đến khẩn trương sợ hãi nguy cơ tứ phía của thập diện mai phục, lại đến ý chí sục sôi mãnh liệt của Nghiễm Lăng Tản, khúc đàn kết thúc, không khỏi khiến người ta trợn mắt há mồm, cứng lưỡi trừng mắt.

Nén hương trên lư hương kia, cuối cùng cũng cháy hết điểm ánh sáng cuối cùng, ta nhẹ nhàng thong thả đứng dậy, phủi tay áo một cái hỏi Lăng Thiên Tông: "Thế tử, ta đã đánh xong ba danh khúc trong một nén nhang, như vậy, ngươi ra tiếp đề nữa đi!"

Bốn phía, là tiếng hít hơi thoát ra, Lăng Thiên Tông ô a há miệng không nói lên lời.

Tào thị lần này cũng kích động đứng dậy, mừng rỡ như điên bước đến bên cạnh ta sùng bái nắm tay, kích động nói: "Trương cô nươmg, ngươi...ngươi thật lợi hại, xin....xin hãy nhận ta làm đồ đệ!"

Nàng đã kích động đổi cả tôn xưng

Ta sững sờ một chút, Tào thị cuồng âm luật thực nằm ngoài dự liệu ta, ta bất đắt dĩ đưa tay lên đỡ nàng đang muốn quỳ xuống: "Hạ phu nhân, ta không nhận đồ đệ, người vẫn là miễn đi."

"Nhưng...." Nàng khẩn trương muốn nói thêm nữa.

Ta kiên quyết lắc đầu một cái: " Hạ phu nhân, thứ cho tiểu nữ không thể đồng ý, nhưng nếu người thật muốn học, rảnh rỗi, có thể đến phủ, ta có thể dạy ngừơi"

Nàng có lời này của ta, ánh mắt vốn đang ảm đạm lại sáng rỡ lên: "Được, được, ta nhất định đến, ta nhất định đến..."

Như thế, nàng mới quay về chỗ mình ngồi xuống, dáng vẻ gió xuân đầy mặt, so với bà lão mười năm không có bầu bỗng một ngày sinh hạ hài tử còn kích động hơn.

Ta không nói nũa, nhưng dường như nhìn thấy một khuôn mặt cười, dung nhan bạch y công tử phong tình vạn chủng nhàn nhạt cười, đẹp đến mức suýt chút nữa tinh thần ta dao động.

May mắn lúc này một thanh âm khàn khàn già nua vang lên, khiến ta hồi thần, ta trong lòng âm thầm cảnh giác, yêu nghiệt như vậy, tất nhiên vẫn cần phải cách xa chút, càng xa càng tốt, nhìn cũng không được nhìn.

Thanh âm già nua phát ra từ lão vương phi bên cạnh Lăng Thiên Tông, nhân vật chính của thọ yến lần này, bà nội Lăng thiên Tông!

Bởi vì lão vương phi thân phận tôn quý, chính là thế hệ trước không mất, vẫn còn lưu lại một công chúa lão bất tử, biểu cô của đương kim hoàng thượng.

Cho nên bà vừa nói, toàn trường yên tĩnh.

Bà nói: "Không nghĩa tới chiều ta còn có một tài nữ như vậy, cầm nghệ của cô nương từ cổ chí kim thật có một không hai ...

"Lão vương phi quá khen rồi, tiểu nữ không dám nhận."

Tử cổ chí kim có một không hai!

Nếu như có chút tài trí, cuộc sống lâu dài này thật không uổng công qua, nếu ai có thể như ta sống nhiều năm như vậy, nghĩ đến nhất định cũng có không nơi nào có thể so với ta.

Lăng Thiên Tông nhiều ít cũng có chút sùng kính, nghĩ đến khúc đàn một tay ta bộc lộ ra rất khiến cho hắn kinh hại không tưởng.

Hắn cuối cùng cũng nói đề bài thứ hai, đề bài thứ hai này, rất thú vị...

Hắn nói: "Trương cô nương, đề bài thứ hai, chính là viết chữ ở trong nước."

Làm sao có thể viết chữ ở trong nước?

Nước từ trước đến nay không hề cố định hình thái, nếu muốn viết chữ ở trong nước, căn bản là không thể.

Ta biết hắn cố ý làm khó ta, căn bản là không muốn ta vượt qua ba đề khó, từ đó có thể gả cho hắn.

Ca ca lúc này không phục đứng lên, xông lên giận dữ chỉ vào Lăng Thiên Tông nói: "Lăng thế tử, ngươi đây căn bản chính là muốn làm khó, viết chữ trong nước, làm sao viết được? ngươi viết thử đi."

Ca ca khẩu khí rất hăng, nộ khí sôi sục như vậy, là lần đầu tiên ta thấy, trong lòng ta có chút ấm áp, đưa tay nắm lấy tay ca ca lắc đầu một cái: "Không có chuyện gì, huỳnh ngồi xuống trước."

"Muội muội, bọn họ căn bản là làm khó, là muốn muội thua trận đánh cuộc này, đề khó đề khó, đề khó là đề có thể giải mới coi là đề khó, không thể giải sao có thể gọi là đề. Bọn họ đáng ghét như vậy, lần đánh cược này không cần cũng được."

Sắc mặt lão vương phi có chút trầm xuống, vương gia và vương phi ngồi một bên cũng có chút nóng máu.

Ta ngược lại không sợ bọn họ tức giận như thế nào, tuyệt không thể vì vậy mà khiến trong nhà bị liên lụy. Cc ca đương nhiên quan tâm chu toàn cho ta, ta nhận, đương nhiên ta quan tâm bọn họ, tuyệt không thể để bọn họ bị người khác ghi hận.

Cho nên, ta đáp ứng: "Được, ta viết, ca ca, huynh ngồi xuống đim nhìn ta viết chữ trên nước như thế nào."

"Muội muội" Hắn có chút tức giận, trách ta không nghe lời như vậy.

Nhưng hắn cũng hiểu được ta tước giờ đều như vậy, cho nên, cũng không nói gì.

Ta nhìn về phía lão vương phi, cười nói: "Lão vương phi, có thể xin ngài cho ta sử dụng phòng bếp của vương phủ được không?"

Lão vương phi cười rát hòa nhã: "Đương nhiên, Trương cô nương cứ sử dụng, cần cái gì thì cứ nói."

" Đa tạ lão vương phi ân chuẩn."

Bên này, vương gia đã phân phó lão quản gia dẫn đường, mọi người đưa mắt nhìn ta, rời đi yến hội.

Vương phủ thật không hổ là vương phủ, cho dù là phòng bếp, cũng xa hoa rộng lớn, bên trong bày biện toàn là đồ tươi mới nhất, nguyên liệu bên trong cũng đều là nguyên liệu đắt giá nhất, gia vị nhỏ nhỏ không hay dùng, cũng đều đầy đủ.

Quản gia phân phó nữ đầu bếp mấy câu, nghe thấy quản gia nói là ý của lão vương phi, vô cùng nhiệt tình hầu ở một bên.

Ta quay đầu nhìn nàng ta: "Đại nương, ta không cần ngươi làm gì, giúp ta nổi lửa"

Nàng ta liền đáp ứng: "Vâng, cô nương."

Ánh mắt quét nhìn đồ dùng trong phòng bếp một lượt, ta lấy bột mì bắt đầu nhào nặn.

Trong nước đương nhiên không thể viết chữ, nhưng lại có thể dùng vật khác để thay thế mực bút.

Trù nương nhìn cục bột của ta, rất hiếu kì xem ra rốt cuộc muốn làm gì, đương nhiên, nàng cũng hỏi rồi.

Ta cười một cái:"Hôm nay là đại thọ của lão vương phi, đương nhiên ta làm mỳ cho bà ấy."

Nàng gật đầu một cái nhìn cục bột ta nhào, nghi ngờ nói: " nhưng mà, người làm sao nhào loãng như vậy, cái này không thể làm thành mỳ được."

"Ta tự có cách của ta."

Hòa bột,trộn nguyên liệu, làm canh, mọi việc như ý, chờ một tô canh nóng hơi vàng bưng lên bàn, đã là một khắc sau.

Những người đó ngược lại là chờ đến sung sướng tự đắc, giữa yến hội, mấy vũ cơ tay áo váy dài màu phấn hồng đang múa đến đoạn cuối cùng, sau đó liền lui ra.

Trù nữ giữ tâm tình kích động bưng tô canh nóng đến giữa hội trường bày lên trên bàn, ngay sau đó hầu ở một bên mong đợi nhìn ta.

Canh vẫn còn rất nóng, bốc lên hơi nóng hừng hực.

Ta đi đến trước bàn lấy ra một túi vải sớm đã đựng nước bột mì đậm đặc, nặn ra mì sợi vào canh nóng, mì sợi thuận theo xuống bát, rất nhanh, mặt tô lớn xuất hiện,

Trong nước canh trên mặt tô, đang vẽ một chữ "Thọ"!

Mọi người vẫn còn ngẩn ra, ta đã đem túi vải giao cho trù nương, giơ tay vái chào lão vương phi: "Chúc lão vương phi thọ tỉ nam sơn bất lão tùng, phúc dài như nước chảy Đông Hải."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro