P1- Chương 8:Vương phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8:Vương phủ

Lăng vương phủ rất xa hoa, điêu lan họa nóc, đình đài lầu các, nguy nga tráng lệ, rất có phong cách hoàng gia xa xỉ.

Nhưng mà, nơi xa hoa như vậy so với nhà ta, ta lại càng thích giản dị một chút.

Nhớ đến kiếp một trăm, ta là trưởng công chúa hoàng tộc, thân phận vô cùng tôn quý, vì được phụ hoàng kiếp đó yêu thương, nên cả vương triều, không người nào dám bất kính với ta, phụ hoàng vì thương yêu ta, nên đã cho triệu tập tất cả thợ mộc trong nước, làm cho ta cung điện tỏ rõ thân phận nhất.

Cung điện đó đến bây giờ, ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng!

Xa hoa của Lăng vương phủ không hợp mắt ta, ca ca cũng không làm mất mặt cha nương, cũng không lộ ra biểu tình gì không đúng, ta rất yên tâm.

Người trên đời này, nói chung là trừ những yêu ma quỷ quái tiên phật thần có thể sống lâu như ta ra, cũng không có mấy phàm nhân có thể như ta, trải qua nhiều chuyện muôn màu muôn vẻ phong phú như vậy, cho nên, ta cũng là tâm khí cao ngạo!

Lăng Thiên Tông ngược lại rất tận tình chọn cho hai huynh muội chúng ta một vị trí cực kì tốt, không nắng, lại vừa không xa cũng không gần.

Tỳ nữ vương phủ bận bịu bưng trà rót nước, giữa yến tịch này cứ chạy tới chạy lui, thật là làm không biết mệt mỏi.

Nhìn những người mang bộ mặt giả tạo chuyện trò với nhau, ta xem mà ngáp liên tục, tay áo dài che ở trước mặt, ngáp đến nước mắt đều chảy cả ra.

Ca ca ở một bên nghe thấy, không ngừng che miệng cười, quay lại trêu chọc ta: "Muội muội, tối qua làm chuyện gì rồi? nhìn khuôn mặt muội ủ rũ thế."

Ta buồn bực hàm hố nói: "Thiếu ngủ"

Ca ca lại cười một trận, cười đủ rồi mới thu hồi nụ cười, vô cùng nghiêm túc nhìn ta: "Muội muội, giờ vẫn còn cơ hội đổi ý, nếu muội không muốn, chúng ta liền không đồng ý cuộc khiêu chiến này, hà tất vì một lão thử đánh đổi cả đời mình."

Ta ngây người, lại ngáp một cái, ca ca nói cũng có đạo lý của mình, chẳng qua là, ba câu gọi là khó đó vẫn không làm khó được ta.

Thêm nữa, nếu như lần này ta thực sự không qua, vì vậy mà gả cho Lăng Thiên Tông, cũng chẳng sao cả, dù sao thì sinh mệnh kiếp này của ta vẫn còn ba năm, nếu ta muốn, cũng có thể để hôm nay chết đi.

Ta lắc lắc đầu, ánh mắt ca ca tối sầm lại, dáng vẻ rất thất vọng, nhưng cuối cùng cũng không khuyên nữa.

Hiên bên kia, Lăng thế tử rời đi một chốc đã trở lại, ta nâng mi nhìn một cái, hắn nhưng là đi đổi một bộ xiêm y khác, khiến người ta quá mức im lặng.

Ta nhìn càng thêm mệt mỏi, liền phải thấp mi nghỉ ngơi một hồi lâu, nhưng trong nháy mặt lại chấn động một cái, trừng con mắt nhìn vể hướng bạch y công tử đi phía trước Lăng Thiên Tông.

Bạch y công tử tuấn mỹ vô đào, vừa lộ diện liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong đó, bởi vì mặc áo trắng, phối hợp với dung mạo tuyệt sắc, tự dưng khiến người ta cảm thấy như thần thánh xuống trần vậy. Chân bước không nhanh không chậm, ánh mắt câu hồn lạnh lùng cự tuyệt người ta ngàn dặm, tự dưng lại khiến người ta cảm thấy không thể xâm phạm.

Người này đương nhiên không phải là nam tử trên xe ngựa ngày trước kia, trong đầu, hiện lên hai nam tử lôi lôi kéo kéo, sau đó, nam tử nói: "A Lạc..."

Loảng xoảng!

Chén rượu trong tay rơi xuống vỡ nát, rượu vấy vào vạt váy, ta lại không phát giác chút nào, cứ nhìn chăm chăm vào hắn ta.

Ca ca tới kéo tay ta, ân cần nói: "Muội muội, có chỗ nào khó chịu sao?"

Ta lắc lắc đầu, trấn định tinh thần :"Không có gì đáng ngại"

Không có gì đáng ngại!

Ta đưa tay xoa xoa mi tâm, nâng mi nhìn về phía cô bạch y công tử đó, nhưng trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, cặp mắt đó nhìn sang, thâm tình tựa hồ muốn chiếm đoạt ta toàn bộ. Nhưng chớp mắt một cái, thâm tình ấy biến mất, chuyển thành vẻ mặt lạnh lùng, khiến ta nghĩ rằng là mình hoa mắt.

Hắn rất đẹp, là nam tử đẹp nhất ta từng gặp qua cho tới bây giờ, yêu mà không kiều, diễm mà không mị, lại rất bá khí khiến ai đều không dám bất kính với hắn, sắc đẹp nam nhân trong đây, cho dù là Lăng Thiên Tông đẹp xuất sắc nhất cũng không bằng nửa hắn.

Bên người, mấy người đang ngồi thì thầm với nhau xì xào bàn tán.

Một người nói: "Hắn là ai? Thật đẹp!"

Một người Nói: "Có thể được thế tử xem trọng như vậy, lại còn đi trước mặt thế tử, thân phận tôn quý biết bao..."

Một người Nói: "Mấu chốt là, nhìn không giống vị hoàng tử, vương gia nào của hoàng gia nha..."

Khắp nơi đều là tiếng xì xào bàn tán, tràn đầy hiếu kỳ đối với bạch y công t ử.

Nam, đương nhiên hiếu kỳ thân phận, địa vị, quyền thế. Nữ thì cũng không chỉ là những thứ này, nhưng càng xem trọng là tướng mạo có song toàn hay không, nếu song toàn, có thể là phu quân của mình hay không!

Lúc này, bạch y công tử bên đó ngồi xuống, lão vương phi bên này cũng ngồi xuống, quản gia hô một tiếng bắt đầu mở tiệc.

Mọi ngươì tha thiết mong chờ thọ yến bắt đầu, giờ thì bắt đầu rồi.

Ngồi chung chính là hai công tử cô nương trẻ tuổi, nhìn cũng giống hai người huynh muội chúng ta vậy, cũng không phải là trưởng bối cùng tới.

Nữ thì nhìn dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của ca ca ta, liền dùng mọi cách dụ dỗ mời rượu. Ca ca một chối hai nhường, từ chối rất là miễn cưỡng.

Ba nam tử cũng tự nhiên muốn tìm ta nói chuyện, nhưng vì nguyên do bạch y công tử kia, ta làm ra vẻ mặt không tốt, sa sẩm mặt mày, từ trước đến nay lộ ra vẻ mặt không vui trước mặt người khác như vậy. Ba nam tử nhìn thấy, liền dập tắt dũng khí đến bắt chuyện, ngược lại nói chuyện cùng ca ca ta.

Giữa nam tử với nam tử đương nhiên càng có thể trò chuyện, mấy người nói được mấy câu, liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ.

Ta vô cùng buồn chán ngồi vậy, chán nản chờ đợi, chờ câu hỏi đến. Nhưng có một số việc, thường thường im lặng như vậy khiến người ta phát điên, giống như là muốn đối địch cùng ngươi vậy, ngươi hi vọng thế này, nàng c àng làm thế kia.

Lăng Thiên Tông tựa hồ như đã quên mất ba câu hỏi kia, cùng hàn huyên uống trà với người khác bạch y công tử bên cạnh bỏ lại khuôn mặt lạnh lùng, đang nói chuyện với công tử thanh y bên cạnh.

Đến nói chuyện cũng có cá tính như thế!

Ta sững sờ một chút, hoảng hốt cười, công tử thanh y này, không phải là.... cái người suýt nữa bị tuột rơi y phục ở trong viện tử....

Cười đến thoải mái, lại hoảng hốt cảm thấy có một trận rợn tóc gáy, ánh mắt bạch y công tử thâm trầm bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt thâm trầm này không giống như cái thâm tình vừa nãy khiến người ta sợ hãi, mà là một loại tự tin che giấu trong tình thế bắt buộc.

Người này, rất cổ quái, cũng tuyệt đối không phải người lương thiện, có người có khí trường như vậy, tuyệt đối không đơn giản!

Ta không mở mắt, không tiếp tục nhìn hắn nữa, ít nhiều cũng có chút hiềm nghi trốn tránh, trông thể không thừa nhận, ta quả thực sợ người này! Rất nhiều năm tháng đã qua, đây là lần đầu tiên không dám đối mặt với một người...

Mà lúc này, Lăng Thiên Tông đi đến bên cạnh lão vương phi, ghé tai nói thầm vài câu, lão vương phi liền gật đầu, dường như là đáp ứng yêu cầu của hắn,

Ta nghĩ, yêu cầu của hắn đại khái là có liên quan tới ta, xem ra ba câu hỏi rốt cuộc cũng đã tới.

Thực vậy, Lăng Thiên Tông đứng trước mặt lão vương phi, dáng vẻ đắc ý mà liều lĩnh nói: "Chư vị, chắc hẳn ba ngày trước, chuyện Trương Nhược Thủy cô nương muốn thỉnh cầu một con nhĩ thử trên tay ta mọi người đều biết, hôm nay, Trương cô nương ngồi trên ghế, chỉ là không biết cô nương biết gì?"

Ta nhíu mày: " Thế tử cứ ra đề ..."

Vừa nói, hắn mỉm cười nhìn ta, gật đầu nói: "Trương cô nương, câu hỏi thứ nhất này, chỉ cần cô nương trong thời gian một nén nhang gảy đàn lưu loát ba bài Nhiễm Lăng Tán, Cao Sơn Lưu Thủy, Thập diện mai phục, th ì coi như ngươi qua."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro