P1-Chương 7: Tiên nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Tiên nam

Đời người đa phần đều có thái độ vui quá hóa buồn này, với ta mà nói thì càng là như vậy, yên yên ổn ổn ở nhà ngây người không đi ra ngoài, đến tối ngày thứ hai.

Ta ăn xong cơm tối, sai nha hoàn Hồng Nhi và Lục nhi mang nước tới trúc phòng, đóng cửa phòng lại, liền dưới ánh trăng, tự nhiên, vui vẻ tắm.

Viện tử này của ta, trước giờ đều an tĩnh, cho dù là cha nương, bọn họ bình thường cũng không hay vào, ca ca tuy có hay chạy đến đây, nhưng cũng chưa từng đến vào giờ này, hạ nhân trong phủ lại càng không.

Nhưng tiếng nói chuyện bên ngoài cửa là sao?

Tiếng huyên náo không ngớt, như là hai người đang tranh chấp, còn tranh chấp cái gì, lại nghe không rõ.

Thanh âm này quả thực ồn ào khiến người ta khó chịu, lập tức liền mặc y phục, cứ chân trần như vậy đi ra, mở cửa.

Bóng dáng dưới ánh nến được kéo ra đến tận cùng, hai nam tử đang lôi lôi kéo kéo, trong đó công tử xiêm y xanh thãm một bên y phục bị kéo ra hơn nửa, để lộ bờ vai trắng như tuyết. Công tử bạch y một tay đang lôi y phục hắn ra, bộ dạng khẩn trương.

Lần này hai người đồng loạt nhìn sang, có cảm giác quẫn bách như bị bắt gian tại giường, quả thực buồn cười, ta buồn cười, lại cảm thấy không có gì thú vị, hai đại nam nhân , lén lén lút lút....

Này...

Rốt cuộc phát hiện xã hội bây giờ nếp sống không giống nhau, chuyện tình cảm cởi mở, quan hệ giữa nam nữ, giữa nam nam, giữa nữ nữ mặc dù có là dị thường thì cũng thuộc về luân thường, ta rốt cuộc sẽ không để ý đoạn tụ tình thâm của bọn họ có tuân theo luân thường đạo lí hay không, nhưng mà, hai đại nam tử nửa đêm canh ba không ngủ còn đến viện của ta tư hội, là cái đạo lý gì?

Càng nghĩ, trong lòng lại càng không thoải mái, tâm tình bất bình thường kiểu này, vẫn là lần đầu tiên từ trước tới nAy, cho nên, ta thốt lên: " Mấy ngày hôm nay thật là kỳ lạ, sao hay gặp mèo hoang phiền người ta vậy, hai ngày trước bắt gặp hai con mèo hoang thích ức hiếp một con chuột, lại còn ức hiếp lên cả đầu người ta. Hôm nay lại bắt gặp hai con mèo đực trèo tường dã tình,  không biết là thổi gió yêu gì."

Đứng chỗ sáng không nhìn rõ hai người, nhưng ta cũng biết, lần này sắc mặt hai người họ đã đen lại rồi.

Ta không thèm để ý, xoay người vào nhà đóng cửa.

Ngoài cửa, truyền đến lời nói của một nam từ trầm thấp ngụ ý lấy lòng, hắn nói: "Mồm miệng tiểu cô nương này thật bắt bẻ, thực không buông tha cho người, ngươi cũng đừng thấy lạ, mấy câu cười nhạo dù sao thì cũng không làm hại đến đại thể..."

Người kia nói: "Nàng nhìn thấy chúng ta..."

Cái tình cảm vui sướng vụng trộm này, ta thấy chẳng ra làm sao cả, dứt khoát nằm xuống, ngủ!

Két một tiếng.

Cửa bị đẩy ra, người áo trắng đi vào, mặt trắng nõn nổi bật dưới ánh nến, mang chút chút vàng, một khuôn mặt đẹp tinh tế!

Khiến ta nhất thời nhìn đến ngây dại, cuối cùng lại giống dáng vẻ vị thần bạch y trong bức họa, ta ngẩn ngơ, hồi phục lại tinh thần, nhìn nam tử đẹp trích tiên(*) này, trong đầu, nhớ đến một câu nói: "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song. (*)" Lời này ứng lên người này, quả thực là phù hợp, phù hợp!

(*)Trích Tiên: Tiên giáng trần, hạ phàm.

(*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: Dùng để khen một người khôi ngô tuấn tú, đẹp tựa như ngọc, có một không hai.

Chỉ là công tử trích tiên như vậy, lại giữ khuôn mặt lạnh lùng, cứng ngắc mà căng thẳng.

Ta đỡ đỡ chán, không hề sợ hãi, cũng không cảm thấy kinh hoảng, nhếch mày nhìn hắn: "Công tử, có chuyện gì sao?"

Hắn nói: "A Lạc..."

Một tiếng A Lạc này kêu lên thật quá mức không có đạo lí, quả thực mấy kiếp luân hồi kia của ta, cũng chưa từng có một lần tên là A Lạc.

Ta lạnh mặt, không thiện cảm mà nhìn hắn: "Ta không tên là A Lạc, nghĩ đến công tử nhận lầm người rồi, nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ có nhiều bất tiện, công tử vẫn là nên về cho!"

Hắn bình tĩnh, không những không đi ngược lại còn lấn người tới, định đến sờ mặt ta.

Ta ngẩn người, không nghĩ tới người này lại to gan như vậy, gần mười năm nay ta chưa từng tức giận.

"Hỗn xược"

Ta nhảy lên, để tay sau lưng rút ra chủy thủ ở mép giường, kề ở yết hầu hắn, lãnh ý dường như bức người.

Ta vậy cũng không tức giận, sống lâu như vậy, cũng quả thực không có chuyện gì có thể khiến ta tức giận, nhưng lần này, ta lại rất căm tức.

Hắn không nhúc nhích, chậm rãi nâng tay lên còn muốn sờ mặt ta, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của ta, vô lực buông xuống. Gương mặt có chút xót xa nhìn ta: "Đúng rồi, nàng không phải A Lạc, là Ngự Hoành không đúng, ta đây liền rời đi."

Nói xong, hắn quả thực rời đi, chớp cái liền biến mất không còn dấu vết.

Trong lòng ta chợt giật mình, nghĩ đến, người này chính là thần tiên!

Nhưng thần tiên sao lại đến đây? Vì sao gọi ta là A Lạc?

Ta không muốn truy đến cùng.

Buông chủy thủ, nằm xuống lần nữa, bỏ ra những suy nghĩ phiền muộn, không nghĩ đến nữa, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm này ngủ cực không tốt, đang lúc mơ mơ màng màng, luôn cảm thấy có một người ở bên, một đôi tay mịn màng thon dài mang chút lãnh ý, một lần lại một lần nâng mặt ta, bên tai, giọng nói nhỏ nhẹ trầm thấp mang theo nỗi ưu thương vô hạn kéo dài không tiêu tan, ta rất muốn nghe cho rõ ràng, nhưng thế nào cũng nghe không rõ.

Chờ lúc ta tỉnh lại, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không nhớ ra được tối qua đã xảy ra chuyện gì? Nhưng lại cảm thấy như đã xảy ra cái gì?

Chỉ mơ hồ nhớ, thân ảnh màu trắng mơ hồ, tay thon dài trắng nõn, gọi ta: A Lạc!

Đương nhiên chuyện không nhớ ra được lại có thể nhớ, chỉ có thể kết luận là một giấc mộng ngổn ngang.

Hôm nay, là ngày ta đến Lăng Vương Phủ trả lời ba câu hỏi khó, chỉ cần trả lời được cái gọi là ba câu hỏi khó kia, tiểu yêu nhĩ thử kia liền có thể sống ngày ngày.

Chỉ là bị nhốt trong lồng, có bình yên hay không?

Trên đường đi, ta suy nghĩ, nếu xác định được tiểu nhĩ thử kia khỏe mạnh, mới có thể đáp ứng câu hỏi khó của Lăng Thiên Tông

Lăng vương phủ nằm ở phía tây thành Trường An, một phủ đệ lớn ngoài tường hoàng cung.

Kiệu lắc lư đến cửa lớn Lăng vương phủ, ta xuống kiệu, ca ca ở trong kiệu theo phía sau cùng đi xuống, tiến lên cau mày nói: "Muội muội, ta biết muội lợi hại, nhưng quân tử đến cùng cũng không chống nổi lòng tiểu nhân, chúng ta còn không biết câu hỏi khó đó là gì? Nếu như không được, họ ra mấy câu hỏi xảo quyệt làm khó người vô cớ, vậy muội..."

Ta đưa tay, nhẹ nhàng kéo ống tay áo: "Hắn nếu như có mánh khóe gì, cứ việc lôi hết ra, nếu muội bất hạnh, không ra được đáp án, cũng là muội học nghệ không tinh, không trách được người khác, ca ca đừng nói nữa, đi vào thôi!"

Nghĩ đến, ban đầu Lăng Thiên Tông đã cho người đợi ở cửa, thấy ta đến, liền chạy vào trước, nói với Lăng Thiên Tông, ta theo quản gia của Lăng vương phủ vào cửa, Lăng Thên Tông liền đã đến tiền viện.

Nhìn ta, tựa hồ rất vui vẻ, nhưng lại cố làm ra vẻ tư thái, rất lễ độ: "Trương cô nương, ngươi đến rồi."

Đối với một thế tử, thân phận đương nhiên tôn quý, người khác mà gặp, không thể thiếu việc phải hành lễ, không đến mức trước mặt hắn để lại ấn tượng không tốt.

Nhưng mà, cái cách nghĩ này ta chưa từng cảm thấy ta nên tuân theo, cho nên chỉ lạnh lùng ném cho hắn một ánh mắt, ừm một tiếng.

Ca ca không giống dáng vẻ cao lãnh của ta như vậy, nhưng cũng không bày ra vẻ mặt chẳng tốt đẹp gì cho Lăng Thiên Tông, chỉ đưa tay làm bộ ứng phó.

Lăng Thiên Tông nhìn về phía ta, cười hỏi: "Vị này là..."

"Huynh của ta"

Hắn bừng tỉnh, làm tư thế mời, mời hai người bằng hữu huynh đệ chúng ta vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro