P1- Chương 6: Nhĩ Thử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Nhĩ thử(*)

(*) Nhĩ Thử là một loài kỳ thú vừa giống loài thú vừa giống loài chim, Nhĩ Thử tập hợp đặc trưng của ba loài động vật chuột, thỏ, hoẵng thành một thể: Nó có ngoại hình như con chuột, đầu thỏ nhưng lại là cơ thể của con hoẵng, trên chân có cánh có thể giúp bay trên không, tiếng kêu như tiếng chó tru. Nhĩ Thử là một loài dị thú có thể ngừa bách độc.

Nhĩ Thử trích từ 《Sơn Hải Kinh · Bắc Sơn Kinh》: "Núi Đan Huân 丹熏, có loài thú, dạng nó như con chuột, mà đầu thỏ thân hoẵng, tiếng nó như tiếng chó tru, dùng đuôi bay, tên là Nhĩ Thử 耳鼠, ăn nó không bị sình bụng, còn có thể ngừa bách độc."

Nói chung là, con người chỉ cần ưu tú một chút, sẽ liền đem lỗ mũi của mình hướng lên tận trời xanh, càng cảm thấy bản thân mình ưu tú, lỗ mũi càng hướng cao, để đợi người khác có thể nhìn thấy lông mũi và dỉ mũi của hắn.

Cho nên, người chỉ cho là mình cao cao tại thượng kiểu này, ta rất không thích.

Tất nhiên là cho dù không thích, cũng không liên quan gì đến ta, lần này, mục đích của ta, chỉ là cái thanh âm kia.

Mà lúc này, trong xe ngựa, lại hiện ra một gương mặt anh tuấn, vẻ mặt mang chút khinh thường: "Thật như vậy, nữ tử này quả thực rất đẹp, An cô nương kia nghĩ đến cũng không được coi là đệ nhất mỹ nhân đi."

Ta cảm thấy màn đàm luận này của bọn họ quả là không có chút ý tứ, ta nhàn nhạt nhìn hai người, ánh mắt rơi vào một tiểu Nhĩ Thử màu trắng trong chiếc lồng nhỏ ở trong xe ngựa.

Tiếng kêu cứu, chính là từ chỗ Nhĩ Thử này này kêu, bây giờ, đang đặc biệt dùng ánh mắt đáng thương mong mỏi nhìn ta, bộ dáng đó, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, khiến người ta đau lòng.

Nam tử diễm sắc cười cực kỳ không đứng đắn nhìn ta: Mỹ nhân chặn xe ngựa của ta, không biết là vì chuyện gì nha?"

Hắn có lẽ tưởng rằng, ta là tới trèo cao, cho nên, mới có cái phản ứng này, đúng là bình thường, ta cũng không để ý quá mức, quả thực là lười giải thích.

Ta không nhìn ánh mắt khinh thị của hai người, chậm rãi đưa tay ra, chỉ vào chiếc lồng bên trong xe ngựa: "Nếu ta nói, ta là vì nó thì sao?"

Nó?

Hai người quay đầu lại, nhìn về chỗ Nhĩ Thử ta chỉ kia, lúc này vẫn còn đang run lẩy bẩy, nhưng đã không còn kêu nữa.

Hai người ngạc nhiên hồi lâu, sau mặt cười liền thu lại không thích, vẻ mặt không đứng đắn giấu đi một chút, biến thành đùa cợt.

Người còn lại nói: "Ngươi muốn con Nhĩ Thử này?"

Ta gật đầu: "Không sai, không biết hai vị công tử có thể nguyện ý từ bỏ thứ yêu thích, ta mua nó."

Nếu như bọn họ cố ý tăng giá để làm khó, ta đương nhiên sẽ có cách dễ dàng tìm được tiền bạc.

Nam tử diễm sắc "Ba" phát gập quạt giấy lại, cười nói: " Nhĩ thử suy cho cùng cũng không phải thứ đồ hiếm hoi lắm, mỹ nhân nếu thích, liền tặng cho ngươi, nhưng...."

Âm cuối nhưng này của hắn kéo cực kỳ dài, ta không hề kinh ngạc, muốn có được thứ đồ như vậy, đương nhiên phải bỏ ra một cái giá nào đó.

Lần này, ta đợi hắn nói tiếp.

Hắn ngoắc ngoắc nhìn ta rất lâu, mới cười nói: " Nhưng, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, mỹ nhân, nếu muốn con nhĩ thử này, vậy thì cần phải đáp ứng ta một điều kiện."

"Cứ nói đừng ngại."

Công tử diễm sắc cười cực kỳ yêu nghiệt, nói: "Ba ngày sau, trên thọ yến của lão vương phi Lăng Vương phủ, nếu ngươi có thể vượt qua ba đề ta ra, nhĩ thử này ta sẽ tặng cho ngươi."

Ta nhìn hắn, hắn gõ gõ chiếc quạt giấy vào bàn tay, một chút một chút, nghĩ xem lần này muốn điều kiện gì.

"Nếu như không thể..."

Ta nói: "Nếu như không thể, ngươi định như thế nào?"

"Nếu như không thể, người phải gả cho ta, làm nương tử của ta, thế nào?"

Hắn cảm thấy, nếu như ta đáp ứng điều kiện này, nếu ta vượt qua được câu hỏi khó, dù sao bất quá chỉ là một con nhĩ thử, cũng không ảnh hưởng gì đến đại thể, nếu như ta không thể vượt qua câu hỏi khó này, hắn lại có thể có được mỹ nhân, thật sự là chuyện tốt.

Hướng này tất cả mọi người nói chung đều không nghĩ rằng ta sẽ đáp ứng, thế nên, lúc ta đáp ứng. người người đều mang dáng vẻ kinh ngạc.

Nương gấp đến độ nạo tâm trảo phế, ta liền cho người một ánh mắt an tâm, nói với công tử diễm sắc: "Được, ba ngày sau, ta đích thân đến Lăng Vương phủ, đến lúc đó, hy vọng công tử sẽ không đổi ý, còn Nhĩ Thử, nếu là có nửa điểm sơ xuất, điều kiện lần này liền hủy bỏ."

Hăn cười một tiếng: "Đương nhiên, chỉ là không biết quý tính của mỹ nhân, tại hạ Lăng Thiên Tông."

"Trương Nhược Thủy."

Hắn lại cười một tiếng, gật đầu: "Rất tốt, Nhược Thủy cô nương. ba ngày sau, gặp lại ở Lăng Vương Phủ."

Xe ngựa chầm chậm rời đi, nhiều người xem náo nhiệt trên đường cũng đều nghị luận sôi nổi giải tán, nương vỗ ngực một cái, lo lắng sợ hãi nói: "Nhược Nhi, con.... con hồ đồ, sao vì một con nhĩ thử mà..."

Ta chỉ nhàn nhạt vuốt tóc, tuyệt không thể nói nhĩ thử kia là yêu, cũng tuyệt không thể nói mình là một quái nhân, chỉ trấn an người.

"Nương, không cần phải lo lắng, Nhược Nhi tự có chừng mực, về thôi."

Lời này nói ra, nương cũng không thể nói được gì, chỉ thở ngắn thở dài buồn rầu hồi phủ, chờ đến đêm muộn, sau khi cha từ trong cung trở vềm, liền không đợi được đem chuyện chiều nay nói một lượt.

Ca ca há hốc miệng kinh ngạc, hồi lâu không nói ra lời, rất lâu mới lên tiếng: "Lăng Thiên Tông đó, là thế tử của Lăng Vương phủ, con trai thứ hai của Lăng vương gia"

Ta chẳng hề kinh ngạc, trong lòng sớm đã nghĩ đến khả năng này.

Cha cùng nương lại không có cách nào an tâm, liền vội vàng nói: "con lại nói, Lăng nhị thế tử này, ta chỉ biết được hắn là chất tử của bệ hạ, lại không biết hắn là người như thế nào?"

Ca ca nghe xong liền buông chén đĩa xuống, nghiêm chỉnh nói: "Nhắc tới thì, Lăng nhị thế tử này, là mỹ công tử nổi danh ở Trường An, lại cũng là kẻ quần là áo lụa chân chính, ngày thường chỉ biết ăn chơi trụy lạc ra, say nằm đầu gối mỹ nhân, mỗi ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, ỷ là chất tử của hoàng thượng, không ai dám bất kính với hắn, cho nên rất ngang tàng. Nghe nói, hắn còn có một mỗi tình cắt nửa tay áo"

Ta lặng lẽ ăn cơm, nghe chuyện hoa hoa của công tử này, nghĩ đến một vị công tử khác trong xe ngựa, trong nháy mắt qua hệ hai người trong đầu, chợt cảm thấy buồn nôn.

Chuyện của ta trước giờ cha nương không quản, cũng không cần họ quản, cho nên chuyện lần này, cha nương cũng nhất thời không có cách nào khác.

Ta tỏ ý, để cho bọn họ không cần nhúng tay vào, ta đương nhiên có cách qua ba cửa ải khó này.

Buông chén đũa xuống, ta liền trở về phòng trúc, ca ca lúc này mới nhìn ta, dáng vẻ ấp a ấp úng đó, rất là cổ quái.

Ta lạnh mặt một cái nói: "Nam tử hán có lời thì nhanh nói, đừng có ấp a ấp úng, không để ý chút, sẽ để cho người ta cảm thấy ẻo lả."

Hắn chấn động một cái, mang tư thái vô cùng chính trực, lấy lòng nói: "Muội muội tốt, cái này, là như thế này, hôm nay.... hôm nay ta đem bức họa muội vẽ lăng ngư kia đi trang hoàng, ai mà biết, được nửa đường, lại để....để cho một tên tiểu nhân vô xỉ đoạt đi, chỉ ném cho ta vật này."

Trong tay hắn bày ra, là một cây sáo ngắn, ánh sáng bạch ngọc rất sáng, vào tay rất ôn hòa, cảm giác trơn bóng gióng như sờ vào trứng gà đã bóc vỏ.

Dựa vào ánh mắt của ta, vật này, là mấy trăm kiếp này của ta tới, quý trọng tinh xảo nhất mà ra từng gặp, không giống như vật của người phàm!

Ta ngẩn người, hỏi hắn: "Huynh nói, bức họa mất rồi?"

" Bị đoạt rồi, hắn hỏi ta cần, ta không chịu cho, hắn liền đoạt đi mất." Hắn nói, giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt rất trịnh trọng.

Ta nhắm mắt lại, nghĩ đến bức họa đó, trong lòng có chút không thoải mái, Rốt cuộc nhìn thấy bức họa kia, cũng khiến cho người ta không vui vẻ, hôm nay mất liền mất rồi, đỡ tránh khỏi vừa nghĩ liền muốn xé nhưng lại không thể ra tay.

"Bỏ đi!" Ta nghiêng đầu đi ra ngoài.

Ca ca ở phía sau hỏi: "Cây sáo...."

" Bức họa này nếu là huynh cầm đi, dù sao cũng là người khác cho huynh, ta sẽ không nhận, cây sáo giá trị liên thành, vạn lượng hoàng kim cũng không đổi được về, huynh nhận là được rồi."

Trong phòng truyền đến tiếng kinh hô, ta vừa đi vừa thán, đưa tay xoa xoa mi tâm, cũng không đem chuyện bức họa bị mất để trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro