P1- Chương 5: Mộng cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Mộng cảnh

Năm tháng thấm thoát qua đi, thời gian không còn vội vàng....

Thật ra đối với ta mà nói, thời gian trôi qua rất nhanh, cũng có thể nói là rất chậm.

Sống lâu rồi thì liền cảm thấy, những ngày trôi qua, nói chung đều giống như một ngày, tuy có vô vị, nhưng được cái  yên ổn.

Năm năm vội vàng, thoảng qua như mây khói, rất bình lặng giống như nước đọng, không nổi lên nửa điểm gợn sóng.

Nhưng mà an tĩnh năm năm, một đêm này lại nằm mơ thấy một cơn ác mộng kỳ quái làm người ta vô cùng đau đớn.

Trong giấc mơ, là bầu trời mây mù ánh sáng mờ ảo vạn trượng, trong không gian lượn lờ mây trắng, hiện ra một cánh cửa to lớn, uy nghiêm mà trang trọng.

Trên cửa đó, ba chữ "Nam Thiên môn" trên sách.

Ngoài Nam Thiên môn, trên hình đài cột lên, một nữ tử thân mặc bạch y phớt lam bị quấn trong xích sắt, phía trước mặt, thần tiên đứng đầy đến xem.

Trên Nam Thiên môn, một nam tử trích tiên một thân bạch y trắng hơn tuyết, tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng phiêu dật, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc vén lên, đẹp như thế, khiến tất cả mọi người đều thất sắc.

Nữ tử mừng rỡ, nhưng nam tử lại rất lạnh nhạt, một nữ tử lục y đau khổ van xin, từng lần từng lần một quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Nhưng vẻ mặt của tất cả mọi người đều là đến xem trò vui, lặng lẽ vô tình không nổi sóng.

Vì vậy, tất cả suy nghĩ dự tính của nữ tử ấy bỗng chốc tan thành mây khói, đón nhận vạn quân lôi đình hỏa thiêu.

Giấc mộng này, chân thực như vậy, ta nhưng lại không nghe được một câu nói, duy chỉ có lời của nữ tử tràn đầy u oán cùng tự tôn mãnh liệt: "Thất Thất, không cần cầu xin người khác...."

Ta tỉnh lại từ giấc mộng, mới biết, hết thảy những thứ này bất quá cũng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng đáng sợ.

Tỉnh mộng, toàn thân yếu ớt, không còn chút sức lực.

Nâng tay lên lau mồ hôi lạnh trên mặt một cái, đứng dậy mở cửa ra ngoài, trời vẫn còn chưa sáng, cảm giác lạnh lẽo ấy cứ lần lượt kéo tới, đánh tan những thống khổ, bi thương mà giấc mộng mang đến.

Khiến người ta thanh tỉnh! Là mộng!

Chỉ là giấc mộng chân thực như vậy, ta không biết được sao lại nằm mơ thấy? Nữ tử tuyệt sắc bị treo trên hình đài đó là ai?

Một mảnh lạnh lẽo trên mặt, ta ngẩn ra, chậm rãi giơ tay lên lau đi, trên ngón tay thấm ướt một chút, chỉ nghĩ như vậy, ta lại chợt khóc?

.....Thật khổ sở, tim đau như vậy, rõ ràng chỉ là một giấc mộng không phải sao?

Hồi lâu sau, tâm tình đã dần dần bình phục, trong lòng bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đem hết tất cả những gì trong mộng vẽ ra.

Thế liền đi mài mực, bút phấn nhanh vẽ.

Trên giấy tuyên thành, một màn cảnh trong mộng lại một lần nữa nhảy ra trước mắt, nữ tử bị bị xích sắt cuốn quanh, đuôi cá màu trắng, chín đuôi, dung mạo đẹp đến thế, không ai có thể có được.

Trên Nam Thiên môn, nam tử bạch y trắng hơn tuyết, cũng lạnh nhạt vô tình đến vậy!

Nữ tử lục y quỳ trên đất đau khổ cầu xin....

"Thất Thất..."

Ta không kìm được kêu lên cái tên này, vừa lắc lắc đầu kinh sợ, thật quen thuộc!

Đột nhiên, ta sững sờ một chút, nam tử nhìn nữ tử áo xanh bị kéo đi, một bộ lục y giống nhau, tướng mạo anh tuấn, đầu đội mũ ngọc.

Đây... Đây là đại đệ tử thứ nhất ngồi dưới Trường Sinh Đại Đế, Ti mệnh tinh quân.

"Cái này....năm năm trước, lúc đến Trường An, cái người cùng Lôi Chân Tử đánh qua đánh lại đó....."

Ta nhất thời suy nghĩ hỗn độn, thiên hạ này, không thể nào trùng hợp như vậy được!

An tĩnh năm năm, lại là mơ thấy Ti Mệnh tinh quân trong mộng, không khỏi quá mức cổ quái đi, cổ quái đến mức khiến lòng ta hoảng hốt.

Mà nữ tử bị phạt trong tranh, khiến ta rất để tâm, rất muốn biết nàng vì sao phải chịu phạt trói trên hình đài?

Trời dần dần dần sáng, ta hồi tỉnh trong những suy nghĩ sâu xa, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Ta lắc lắc đầu dùng sức, nắm lấy bức tranh liền muốn xé, nhưng xé đến một nửa lại không đành lòng, cuối cùng qua loa cuộn lại, để nó ở chỗ cao nhất của giá sách.

Hồng nhi gõ cửa bước vào :"Tiểu thư, bữa sáng đã làm xong"

"Ừm"

Bỏ những suy nghĩ hỗn độn qua một bên, trong khách sảnh, y phục màu quýt hôm nay nương mặc, khuynh kế không mất đi vẻ cao quý, cây trâm tách thành mấy nhánh. Năm năm chưa từng lưu lại trên mặt nương bao nhiêu dấu vết, bởi vì không như khi ở Quế huyện khổ cực, cho nên chăm sóc càng ngày càng tốt hơn một chút, càng lộ vẻ trẻ trung.

Ca đương nhiên vẫn đang trùm đầu ngủ, hắn thích nhất là ngủ nướng đi chơi, cho dù đã mười bảy, lại chẳng có chút gì thay đổi, thật là kỳ lạ.

Mà cha cũng đã sớm lên triều rồi, rất tận trung tận chức, cho nên ta rất khâm phục ông ấy!

Ăn xong bữa sáng, nương nhìn ta: "Nhược Nhi, Thủy phu nhân mời ta và con đi phủ của bà ấy làm khách, cùng nương đi được không?"

Ta vốn không muốn, nghĩ lại vì giấc mộng kia mà trong lòng không vui vẻ, đi cũng tốt, thôi đi giải sầu một chút.

Có thể giải sầu việc này, cũng là cần có kinh nghiệm, giống như ta, chính là người không có kinh nghiệm.

Đến phủ của Thủy đại nhân, lại cũng chỉ là một người ngồi phát liền ngẩn người, suy nghĩ sự tình.

Những người này đến giờ không khiến ta có hứng thú muốn nói chuyện, cho nên, ta cũng có thể hiểu được bọn họ nhìn ta bằng ánh mắt quỷ dị!

Một nữ tử.....không nói không cười, thật là kỳ quái!

Ta ngược lại không cho là có gì bất đồng, người cả đời này, tóm lại là vì bản thân mình sống, già thì cố kỵ người khác, sống vậy có bao nhiêu là mệt mỏi.

Cho nên, nửa ngày này, ta liền thong thả ở Thủy phủ. Chuyến đi đến Thủy phủ mọi thứ tất nhiên đều thuận lợi, không xảy ra chuyện gì rắc rối, lúc ngồi trên xe ngựa về, được nửa đường thì trên đường bị cản trở.

Một con đường, hai xe ngựa đối đầu mà đi, nhưng lại chỉ có thể cho một cái xe qua.

Xe ngựa đối diện cột trụ trạm vàng cực kỳ xa hoa, trước đầu treo hai khối ngọc Cửu Khổng lung linh, xe ngựa như vậy, nghĩ đến chủ nhân bên trong chắc cực kỳ lợi hại. Từ dáng vẻ phách lối của những nô bộc này có thể nhìn ra, cáo mượn oai hùm, chó cậy thế người!

Nương để phu xe cho xe ngựa chạy vào trong ngõ nhỏ, trước để xe ngựa kia đi qua. Ngược lại cũng không so đo với người ta, dù sao bất quá cũng chỉ là nhượng bộ một cái, quả thực là không có gì.

Ta nửa dựa vào thành xe, thư thái xem hí bản , bên tai truyền tới mấy tiếng kêu cứu yếu ớt.

"Cứu mạng, cứu ta với, ca ca, cứu ta..."

Tiếng kêu cứu này quả thực kỳ quặc, hơn nữa nghe âm sắc, vẫn là một đứa trẻ.

Thống khổ, sợ sệt lắp bắp như vậy, ta lại mềm lòng.

Phách!

Gập sách lại, ta vén rèm lên nhìn về hướng chiếc xe ngựa muốn đi qua, thanh âm..... là từ trong chiếc xe ngựa truyền đến.

"Chậm đã"

Ta kêu xe ngựa, đi đến giữa đường cản lại.

Phu xe là một nam tử trung niên, dáng vẻ ngược lại cũng không kém, nhìn bộ dạng, còn là người biết võ.

Có lẽ hắn vẫn nhìn một cô nương xinh đẹp như thế này lại đi cản đường, nhất thời kinh ngạc, vội vàng kéo dây cương, chỉ đành giả vờ quát lên: "Hỗn xược, ngươi là ai? Thật to gan, có biết ngươi đang cản đường xe của ai không? Thức thời thì nhanh tránh ra."

Đương nhiên, ta cũng không phải là người thức thời, đối với ý tốt mơ mơ hồ hồ này của hắn, ta không để tâm.

Nương cuống quýt đi qua, kéo tay ta bối lễ nói với tên phu xe đang trợn mắt kia:"Thực xin lỗi, đây bất quá chỉ là một hiểu lầm, xin lỗi, chúng ta liền rời đi."

Nói xong liền nhẹ giọng nói với ta: "Nhược Nhi, con sao vậy? có việc gì, về trước rồi hẵng nói...."

Ta nhìn nương, nói: "Nương, không có gì, người về xe ngựa trước, con rất nhanh sẽ xong."

Ta vỗ vỗ tay của nương, tỏ ý trấn an. Nương nhìn ta như vậy, tuy lo lắng, nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Lúc này, rèm xe đã vén lên, hiện ra một khuôn mặt tuấn dật, trắng nõn, mũi thẳng tắp, mỗi hơi mỏng, đôi mắt đào hoa nhỏ dài hơi khiêu lên, rất diễm sắc.

Nam tử diễm sắc cực kỳ cuồng ngạo nói: "Ta lớn như thế này, vẫn là lần đầu tiên có người dám chặn xe ngựa của ta, mà còn là một đại mỹ nhân yêu kiều như thế này." Hắn lại nhíu nhíu mày, vô cùng kinh diễm nghi ngờ nói: "Ta lại không biết, thành Trường An từ khi nào lại có thêm một mỹ nhân đẹp như vậy, nhìn tư sắc này, có thể còn đẹp hơn ba phần so với đệ nhất mỹ nhân Đại Trăn An Vinh Nhi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro