P1- Chương 4: Tranh chữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Tranh chữ

Đại Trăn đến nay thái bình thịnh thế, thánh thượng trị quốc có đạo, quốc thái dân an.

Không có quốc sự hỗn loạn, người bây giờ nói chung đều sủng kính văn tài, cầm kỳ thì họa, thi từ ca phú.

Tố Thủy nhìn trúng một chỗ không cản trở, mở cuốn họa.

Chợ lúc này tụ tập đã náo nhiệt hẳn lên, nam nam nữ nữ đi qua đi lại, tiếng rao hàng Ô A vang lên không ngớt.

Không lâu sau, trước mặt quả thật dần dần đã có người xúm lại, đa phần đều là văn nhân mặc khách, tài tử giai nhân.

Nhìn tranh chữ kéo ra, tùy tiện đánh giá, tán dương khen ngợi...

Tố Thủy che chở bức tranh lại, chỉ là nói không nói, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa.

Người xem càng ngày càng đông, biết được nơi này chật trội, ta liền đứng sang bên cạnh, nhăn mày.

Qủa thực ta không thích ồn ào như thế này, những cũng nghĩ nhìn xem tranh của mình có thể bán được mấy đồng, cũng nhẫn nại tiếp tục xem.

Tố Thủy thì lại rất kích động, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào đám người đang xúm lại, giống như đang nhìn đống bạc.

Qua một hồi lâu, lời văn nhân mặc khách tựa hồ nói xong hết rồi, thì có người hỏi: "Tiểu huynh đệ, tranh này của ngươi, là muốn bán sao?"

Tố thủy lập tức nói: "Là cần bán, không biết ý các hạ bán như thế nào?"

"Một lượng bạc, thế nào?" Người đó hỏi.

Một lượng, quả thực là coi trẻ con chúng ta dễ bắt nạt.

Ta đưa tay khoác lên tay Tố Thủy, nhìn người vừa nói, cao cao gầy gầy, xương gò má nhô ra, y sam trên người không được năm phần mới, nguyên liệu vải cũng chỉ là vải thông thường, người nhà này không giàu.

Tố Thủy thấy ánh mắt của ta, hiểu ý, liền lắc lắc đầu với người kia.

Chỉ lắc đầu, cũng không nói gì.

Lúc này, lại có ngươi nói:"Năm lượng, tiểu huynh đệ có thể bán không?"

Ta trong lòng thật buồn cười, đám người này rốt cuộc có biết tranh chữ là gì hay không? Hay là ánh mắt thẩm mỹ ngày nay có chút bất đồng.

Tuy ta biết định giá của tranh chữ lần này không nhiều, nhưng ta cũng biết được, sơ sơ ta đều có thể bán ra giá cao ba vạn lượng, cho dù bây giờ có hạ giá thật, cũng đáng giá một ngàn tám trăm lượng đi.

Những người này,những cũng là nhìn hai huynh đệ ta như con nít không quá mười hai tuổi, muốn chiếm tiện nghi đây.

Hét giá xuống thấp, đều không thay đổi bao nhiêu, ta không quan tâm, Tố Thủy cũng không để ý tới.

Rốt cuộc, trong đám người đang huyên náo, một giọng nói rõ ràng vang lên: "Một trăm lượng, tiểu cô nương, bán cho ta thì thế nào?"

Đám người bỏ đi, một nam tử một thân mặc y phục màu xanh phớt hồng đứng ở đó, gần hai mươi tuổi, mắt phượng, cằm nhọn môi mỏng, tay cầm một cây quạt giấy, bên cạnh có một thư đồng đi theo.

Một trăm lượng bạc, đủ sống qua ngày rồi.

Ta không hề nhìn thấy hăn xem bức họa này như thế nào, chỉ gật gật đầu, đồng ý.

Tố Thủy lập tức nói: "Một trăm lượng,giao dịch xong."

Nam tử tỏ ý bảo thư đồng lấy ra một trăm lượng bạc đưa cho Tố Thủy, nhận được bạc, liền không cần ở lại, ta lập tức muốn đi.

Công tử đó kêu lên: "Tiểu cô nương, chậm đã. cái đó của ngươi.....cũng là cuốn họa sao?"

Ta ngừng bước, quay về phía nam tử gật gật đầu, Tố Thủy lập tức mở ra, cho người nhìn.

Nhất thời, trong đám người lại vang lên tiếng thán phục khen ngợi, cuốn họa vừa mới kia là một tấm vẽ sông xuyên núi. Đến giờ bức này, lại là một cây hoa mai, dưới cây hoa mai, là bóng lưng một nữ tử một thân bạch y.

Nhất thời, cái cảm giác một bông hoa cô độc chỉ có mình mình thưởng thúc dâng lên, mang chút thê lương ưu nhã cùng nồng đậm nhàn nhạt, bức họa này, rất đau thương.

"Này...." Nam tử bỗng dừng lại.

Ta nhàn nhạt hỏi: "Công tử giá bao nhiêu?"

Gía bao nhiêu? Hài lòng rồi, ta liền đưa.

Nam tử nuốt nước bọt, nhìn ta một cái, lại chăm chú nhìn bức họa, cắn răng, liều một phen.

"Ta....Ta trả hai trăm lạng..."

"Hai trăm lạng có hơi thấp một chút, ta ra năm trăm lạng."

Thanh âm bỗng nhiên vang lên, sau lưng nam tử, một nam tử trung niên ăn mặc thư sinh đứng đó, để lại râu ria, nhìn rất hiền lành.

Có người nhìn thấy người này, lập tức khom người chắp tay hành lễ: "Tham kiến Dung đại nhân."

"Thượng thư đại nhân"

"Dung đại nhân"

Khi đám người hành lễ chào hỏi, nam tử trung niên chỉ chỉ cười ôn hòa cho qua lễ.

Nhưng ta lại vô cùng suy tư, trong thượng thư của lục bộ, thượng thư lại bộ mà cha trực thuộc họ Dung, tên một chữ Thanh.

Nhưng cho dù biết người trước mắt là ai, ta cũng không khuất lễ, chỉ nói: "Năm trăm lạng, ta bán."

Dung Thanh nghe vậy cười aa một tiếng, gia bộc phía sau liền lấy ra năm tờ ngân phiếu một trăm lượng, nhận lấy cuốn họa.

Nhận được ngân phiếu, ta kéo tay Tố Thủy, dùng pháp thuật súc địa thành thốn*, chỉ vài hơi liền về tới cửa nhà.

(*Súc địa thành thốn:Súc địa thành thốn là một phép thuật (theo triết lý của Đạo gia hay sao ấy), nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn.)

Đưa tiền cho Nương, nói là bán tranh chữ có được.

Nương mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, bởi vì ta nói danh hào của Dung Thanh, nương mới không tiếp tục truy hỏi.

Nhưng, ta lại hiểu được, gia đình bình thường một lượng bạc có thể bình yên sống qua một tháng, sáu trăm lượng này. nếu là trước đây, ở Quế huyện, ít nhất là đủ sống nửa đời.

Bây giờ tại Trường An, tất cả chi tiêu đều lớn, chính là tính luôn đại sự yến tịch ngày thường gì gì, cũng có thể đủ chi tiêu trong mười năm.

Đêm muộn, ta nằm trên thạp ngắm ánh sao thấp thoáng bên ngoài, nương đi vào, ngồi ở bên cạnh.

"Nhược Nhi."

Ta nhìn bà: "Nương"

Nương lấy ra một thỏi bạc mười lượng: "Nữ nhi của ta có tiền đồ, ta rất vui, nhưng nương lại rất đau lòng, còn nhỏ tuổi, ta không muốn để các con bận tâm chuyện nhà, nương có lỗi với các con."

Ta mím môi, vẻ mặt không có gì: "Người một nhà không nói lời hai nhà, nương, lời như này, từ này về sau tuyệt đừng nói lại nữa."

Nương cười một cái, đưa tay vuốt vuốt tóc ta, rất xúc động: "Vẫn thật là đừng nói, hai huynh đệ các con cũng chưa qua mười hai tuổi, ta thực không muốn các con ra ngoài xuất đầu lộ diện, nương nghĩ, đợi con mười năm tuổi cập kê rồi, nương sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt, yên yên ổn ổn sống qua ngày, không làm quan trong triều.... được không?"

Ta híp híp mắt, suy tư, thực vậy, ta luân hồ đã nhiều kiếp, cũng đã từng cưới gả, đương nhiên mỗi một lần, đều không thể thành công, thực ra gả thành công rồi, cũng không coi như là phu thê. Nguyên nhân bên trong rất nhiều, có người còn trẻ đã mất sớm, có ngừoi ngày thành hôn thì cách nhau hai đất trời, có người bệnh tật cuốn quanh không cách nào thông phòng, có người ngày thành thân lại vui quá hóa buồn.... Tóm lại à, nếu ta thành thân với một nam tử nào đó, cả đời của hắn, liền vô tình. Tình yêu này hạnh phúc liền không có nghĩa gì.

Vậy nên, ta liền không nghĩ đến chuyện lập gia đình nữa, nương lần này lại nhắc tới, ta cũng nên tỏ rõ thái độ một lần.

Ta nói: "Nương, đợi sau khi con và ca ca mười lăm tuổi,người chỉ cần bận tâm chuyện đại sự của ca ca được không, còn con, con tự có cách nghĩ của con, không cần người bận tâm đâu."

"Nhưng..... con là nữ nhi của ta, ta không thể không để ý đến con, Nhược Nhi, đừng nói lời ngốc nghếch...." Nương ôn tồn nói.

Ta định thần lại, ngồi xuống nhìn hoa Quế ngoài cửa sổ, cười nói: "Nương, con hi vọng, người đừng quản con, nếu như có một ngày con rời đi, cũng hi vọng mọi người đừng đau lòng."

Nương nghe ta nói lời này, hiển nhiên bị giật mình, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt, khẩn trương nắm lấy tay ta: "Nhược Nhi....con.... con nói cái gì?"

"Không có gì, trời cũng không còn sớm, nương về nghỉ ngơi đi."

Bà nhìn sắc mặt của ta như thường, cuối cùng cũng không nhìn ra điều gì, lắc lắc đầu, rời đi.

Ta lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro