P1- Chương 3: Khách yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Khách yến

Thành Trường An tất nhiên vô cùng phồn hoa, sao có thể so với nơi nhỏ bé như Quế huyện.

Ca ca mang ta đi lang thang trên đường, ta từ đầu đến cuối nhìn quyển Đại Trăn dã sử không buông, luôn luôn đáp ứng yêu cầu của ca ca nhìn một chút, một chốc lại nhìn ảo thuật chút, một chốc lại ăn ít đồ ăn vặt, chơi thật thỏa thích, dĩ nhiên, ngươi chơi thỏa thích chính là ca ca.

Trên đường rất đông người, ta dán mắt vào sách, nhưng cũng không có người có thể đụng trúng ta.

Lúc này, ca ca chợt kéo ta lại, dừng trước một cái sạp trang sức, cầm lên một chiếc khuy cổ áo giọt nước lưu ly màu thủy lam, lại so so trước cổ áo ta.

"Thật đẹp, thật đẹp."

Ta mải xem sách, căn bản không để ý đến hắn.

Hắn liền mất hứng, lấy sách của ta, sắc mặt không vui nói: "Tiểu muội, có thể xem nữa được không? Nhìn xem cái này, có thích không?"

Trong lòng ta khẽ thở dài, đáp ứng yêu cầu của hắn, nhìn một chút, màu thủy lam, lóng lánh trong suốt, trên chiếc khuy còn thắt một dải dây màu lam. Không thể không nói, ánh mắt của ca ca quả thực rất tốt.

"Đẹp."

Hắn liền cười, nhét quyển sách vào tay ta, cài chiếc khuy lên cổ áo ta.

Ta thấy khuôn mặt cười của hắn, chầm chậm hỏi: "Huynh có tiền mua?"

Ca ca vỗ vỗ ngực: "Yên tâm đi, cái này chắc cũng không đắt, ca ca có."

Nói xong, liền hỏi chủ sạp: "Cái khuy này bao nhiêu tiền?"

Chủ sạp là một ông lão, có lẽ là chưa thấy qua người phấn điêu ngọc trác như hai huynh muội ta, ngẩn ngơ một hồi mới nói: "Không đắt không đắt, chỉ cần ba mươi đồng tiền."

Gía tiền này cũng phải chăng, ca ca móc túi tiền ra đổ vào lòng bàn tay đếm đếm, lấy về ba đồng, còn lại đưa hết cho ông ấy.

"Đã đủ chưa?"

Ông ấy cẩn thận đếm một lần: "Đủ rồi, đủ rồi."

Đợi ca ca treo túi tiền về ngang hông, liền kéo ta rời đi, trên mặt vẫn vui vẻ như cũ.

Ta để mặc cho hắn kéo, nhưng trong lòng lại cẩn thận ước lượng mấy phen, mới mở miệng: " Huynh thế nào lại có nhiều tiền như thế?"

Trong nhà luôn rất nghèo, cho dù lần này tới Trường An, đồ dùng trong nhà và nhà ở ở Quế huyện đem đổi bán đi, cũng phải tính toán chi li mới coi như đủ dùng. Đợi đến lần sau cha được phát bổng lộc cũng còn hơn nửa tháng, cho nên nương vẫn luôn có thể tiết kiệm thì liền tiết kiệm.

Hắn lấy từ đâu ra nhiều tiền như vậy để mua chiếc khuy?

Hắn ngẩn ngơ một hồi, tiếp tục đi về phía trước: " Nửa tháng trước, ta cùng Lâm Thâm lên núi bắt gà rừng đem bán, tiền bạc mỗi người một nửa, muội tiết kiệm không thích tiêu tiền, trừ sách ra cũng không có sở thích khác, trên người không có lấy một món trang sức, quả thực là quá tầm thường ...."

Cho nên, đặc biệt giành tiền mua khuy áo cho ta?

Ta chưa từng nghĩ, đứa trẻ ngang ngược như hắn, lại có thể quan tâm bảo vệ muội muội là ta như vậy!

Ta thực tâm nhận lấy tấm chân tình này, trên mặt hòa nhã, nhuộm chút màu ấm áp.

Buổi tối sau khi cha trở về, cả nhà ngồi trước bàn cơm, các đồng liêu trong triều của ông ấy định đến phủ viếng thăm, đi đến quen biết chút.

Vậy là trong phủ trừ Hồng nhi và Lục Nhi, cũng không còn hạ nhân khác.

Đến lúc đó vậy những người này tới, đương nhiên phải chào hỏi, vì vậy, nương định đi mua mấy bà tử người làm.

Bởi vì không thể chậm trễ các đại nhân đó đến thăm, nương dốc hết vốn, mua nguyên liệu trà tốt, điểm tâm.

Ba ngày sau, những người đó cuối cùng đã tới.

Ta lúc đó đối với cuộc tụ họp như thế này, còn có những người không quen biết kia ta không có hứng thú, chỉ lấy sách ngồi ở vườn hoa một mình đọc.

Nương cùng cha biết tính tình của ta, cũng không cưỡng bách ta phải giao lưu với những người kia như thế nào, gặp mặt thì liền qua chào hỏi.

Tụ hội như thế này, không thể thiếu ngâm thơ, đánh đàn.

Người bên đó trò chuyện rất vui vẻ, ta lại có chút mệt mỏi, gập sách lại, đang muốn về phòng trúc.

Lại nghe thấy một người cười nói: "Trong nhà phu nhân có một cây ngọc cầm, thân đàn được làm từ ngọc thạch, lần trước phu nhân gảy một khúc, mười ngón tay gảy thật uyển chuyển dây đàn. Lay động, tiếng đàn thanh thúy như mưa xuân rươi xuống trên mặt hồ, khiến ta khó quên đên giờ."

Thê tử công bộ ngoại lang Chu địa nhân Uất thị cả kinh nói: "Âm điệu ngọc cầm này thực sự tuyệt diệu như vậy? Nghĩ đến nhất định là một cây đàn nổi danh!"

Thê tử lễ bộ lang trung Hạ đại nhân Tào thị cười nói: "Ngọc cầm nhà ta quả thực được coi là cây đàn nổi danh, âm quả thực rất hay. Bất quá, ta nghe nói, đứng đầu đàn này là Dao cầm, chính là thời đại Đại Hồng Hoang, thần Phục Hy tạo ra. Có một lần Phục Hy nhìn thấy phượng hoàng hướng tới, rơi xuống gốc cây ngô đồng. Cây ngô đồng đó cao ba trượng ba thước, giữ ba ba ngày. Theo thiên, địa, nhân ba điều, chặt thành ba đoạn, lấy đoạn giữa ngâm trong dòng nước bảy mươi hai ngài; phơi khô ở bóng râm, chọn ngày tốt để chế thành nhạc khí,. Gọi là "Dao Cầm". Nhưng đó bất quá cũng chỉ là truyền thuyết!"

Trong đầu, chợt xuất hiện một cây đàn, trước cây đàn, một bộ bạch y trắng như tuyết, tay thon dài trắng nõn, đẹp đến mức phải quay đầu qua...

Ngực ta chợt nhói một cái, chỉ cảm thấy sầu muộn, bất giác nói: "Minh kính trần hạp trung, dao cầm sinh võng la. Dao cầm đa viễn tư, canh vi khách trung đạn. Châu thụ thu tiên chiết, dao cầm ngã độc thương. Trong mấy câu nói, đã tán thưởng Dao cầm, cầm sư có thể xứng với Dao cầm, nhưng là có ai?"

" Ồ?" Nữ nhi của Hạ đại nhân Hạ Giao Huệ khiêu mi: "Nhược Thủy muội muội là cảm thấy, Dao cầm có tồn tại?"

"Tồn tại hay không có ai biết được" "Hào Chung" " Hoành Lượng", "Nhiễu Lương" "Tam Nhật", 'Lục Khỉ' "Tình", 'Tiêu Vĩ" "Ảm"... Đàn chỉ là thứ yếu, không có Bá nhạc, đàn tốt cũng chỉ như gỗ mục."

Ta không hiểu được tại sao mình lại nói ra những lời như vậy. Trong đầu, tựa hồ cũng có người từng nói với ta như vậy.

Trong lòng ta càng bực bội, cho nên liền hành lễ, rồi vội vã quay về hậu viện.

Về tới phòng trúc, cảm giác ôn hòa tĩnh lặng phả vào mặt, rất thoải mái.

Đẩy cửa ra, rót ly trà nhấp một ngụm, hơi nhăn mày, đã lạnh mất rồi.

Sắc trời hôm nay vẫn chưa đến giờ ăn cơm, Lục Nhi Hồng Nhi đang hầu hạ ở tiền viện, ta cầm sách, đi tới nằm trên sạp một bên lật sách ra xem.

Từng trang từng trang, rất cẩn thận, nhìn được một hồi lâu, hạ sách xuống ngồi dậy.

Trên giá sách lục lọi tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy thỏa mãn, đành phải thôi.

Đến giường nằm xuống, thầm nghĩ qua hai ngày ra phố xem xem có sách gì có thể mua không, mua thêm vài quyển.

Nghĩ như vậy, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến lúc Lục Nhi đến gọi, đã là giờ Dậu, cơm tối đã làm xong.

Lật người, miễn cưỡng súc miệng đi ra ngoài, cơm xong, ca ca kéo ta đến trung đình, ta thấy biểu tình thâm thù của hắn, nói tiền trong nhà bởi vì chiêu đãi những người kia đã chẳng còn dư lại nhiều, đoán chừng là không chống đỡ được mấy ngày.

Ta biết, ca ca bình thường nhìn thấy không phải là người chính trực, nhưng lại rõ ràng chuyện trong nhà, còn giúp đỡ rất cẩn thận.

Tranh chữ của ta là một thứ tốt, kiếp thứ ba trước, ta từng là một họa sĩ, tranh chữ có thể bán đến ba vạn lượng một bức.

Là ngày thứ hai, ca ca dậy thật sớm đến phòng trúc, ta miễn cưỡng dậy rửa mặt đi ra ngoài cùng ăn điểm tâm, trở về trúc phòng liền tiện tay lấy ra hai cuốn trong khung giấy.

Ca ca cẩn thận đem cuộn giấy gói kỹ trong vải trắng, rồi lôi tay ta đi ra ngoài.

Ta thấp mi nhìn tay bị kéo, hơi nhăn mày: "Hôm nay sắc trời còn sớm, mới mở chợ, không việc gì phải gấp gáp."

Lúc này tốc độ của hắn mới chậm lại, trước khi ra khỏi cửa, ta dùng dùng khăn lụa che mặt, hồi lâu mới đến chợ.

Đi xem xem, ca ca hỏi: "Muội muội, muội cảm thấy, chúng ta cần người mua như thế nào?"

"Tìm cửa tiệm bán tranh chữ, trực tiếp bán cho người ta."

Hắn ồ lên một tiếng, ta lại nói: "Cũng có thể tự mình bán."

Hắn nghe vậy cười lên một tiếng: "Tự mình bán đi, ta thấy. như thế này đều là tiền của chúng ta, không cần phải chia cho người khác một phần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro