P1- Chương 2: Trường An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Trường An

Bọn cướp chạy đi như một làn khói không thấy bóng dáng đâu, lúc đến thì cực kỳ ngông cuồng, lúc đi lại cực kỳ uất ức.

Nhìn sang cái mông có bộ dáng  giống như nước tiểu chảy ra, ta không khỏi xấu hổ thay bọn họ một cái.

Nương không ngừng chắp tay cảm tạ, nói rằng là thần tiên phù hộ.

Cha gọi chúng ta: "Đi thôi, Nơi này không thể ở lâu."

Vì vậy, mọi người chưa hết kinh hồn vội vàng lên xe ngựa, rời khỏi nơi đây tiếp tục chạy tới thành Trường An.

Lúc sắp lên xe ngựa, ta không kìm được quay đầu lại nhìn hai người đang đánh nhau khó phân thắng bại trên trời, trong lòng có chút vui vẻ nha. Hai người này vốn dĩ rất có hình tượng, hôm nay lại mặt mũi sung vù, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù. Thực là buồn cười, khiến ta hơi bất ngờ.

Ti Mệnh tinh quân! Lôi Công!

Xem tướng mạo, nghe giọng điệu, nghĩ đến, Ti mệnh tinh quân chính là một trong sáu Bắc Đẩu tinh quân, đại đệ tử dưới trướng Nam Cực Trường sinh Đại đế.

Ngay cả Thiên lôi, chính là thần lôi phạt uy phong hiển hách trên trời, Lôi công Lôi Chấn Tử.

A! Nói đến cũng thực kỳ quái, ta cho tới bây giờ đều là quái nhân, từ kiếp thứ nhất sinh ra bắt đầu, liền có thể nhớ được kí ức kiếp trước, trước giờ chưa quên, nhưng ngay lúc bắt đầu ta là ai, ta lại không biết.

Ta trời sinh có thể nghe được ngôn ngữ cây cỏ muông thú, có thể gặp quỷ thần, có thể biết sinh tử của bản thân.

Lần này cũng không phải một hai lần gặp phải, tuy không kinh ngạc, nhưng cũng không biết phải nói gì.

Cho nên đối với ta như vậy, cha rất thích, ông ấy không biết được ta là kiểu người gì.

Chỉ cảm thấy ông ấy có một nữ nhi thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn nghe lời, từ khi ra đời đã không phải tốn bao nhiêu tinh lực chăm sóc. Trước giờ không khóc không náo loạn, ăn no liền đi ngủ.

Sau khi cai sữa, lại càng bớt lo.

Có đứa bé nhà nào tám tháng liền tự mình học đi? mười tháng đọc sách? một tuổi có thể viết chữ? Hai tuổi có thể làm thơ? Chứ đừng nói đến cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, so với thần đồng lại càng thông minh hơn.

Vì thế, cha vẫn luôn cảm thấy, mình có một đứa con thông minh hiểu chuyện, quả là phúc khí tám đời tu thành,đáng tự hào!

Từ Quế huyện đến thành Trường An, ban ngày đi đường đến đêm lại nghỉ ngơi, đi suốt ba ngày.

Khoảng chừng buổi trưa ngày thứ tư, hai chiếc xe ngựa mới chầm chậm xuất hiện ở cổng thành Trường An.

Dưới cổng thành sáng sớm đã có người chờ, thấy xe ngựa, tiến lên chắp tay cười: "Có phải là Trương ngự sử Trương đại nhân mới nhậm chức?"

Cha chắp tay đáp lễ: " Đúng vậy, có phải Thủy Thiên Thăng Thủy đại nhân?"

"Ai nha, tại hạ chính là Thủy Thiên Thăng, Trương đại nhân, khiến ngươi chờ đợi rồi, tới tới tới, trước tiên đưa các ngươi đi phủ đệ."

Thủy Thiên Thăng cười haha một tiếng, nói, nói liền lên ngựa cùng cha đi, chậm rãi tiến vào thành Trường An.

Ca ca tò mò hỏi: "Nương, Thủy đại nhân đó là ai?"

Nương xoa đầu ca, cười nói: "Thủy đại nhân là lại bộ ngoại lang, cùng cha ngươi quan phẩm như nhau."

Lại bộ ngoại lang từ tam phẩm quan văn, chuyên quản chế bổ nhiệm và bãi nhiệm, khảo hạch, thăng hạ quan lại,

Cho nên, cha thoáng cái liền tăng sáu cấp, thoáng cái tăng sáu cấp, không khỏi quá mức đường đột, không thực tế.

Nhưng cuối cùng cũng phát sinh rồi, cái này do trung Nguyên, nghĩ lại ngoài quan viên đảm nhiệm thăng chức biết nguyên nhân ra, người nào còn có thể đoán được nữa.

Xe ngựa cũng không biết đi qua mấy con phố mấy khúc ngoặt, sau đó mới chịu dừng lại, Hồng Nhi bên ngoài kéo rèm xe ra: " Phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, đến rồi."

Lúc xuống xe ngựa, Cha cùng Thủy đại nhân đó đi vào phòng, Hồng Nhi và Lục Nhi đi lấy đồ.

Lần đầu thăng chức đến thành Trường An, trong nhà ngoài bốn người, thì chỉ có hai tỷ nữ bán thân.

Ca ca hoan hô một tiếng, đã chạy vào cửa, ta nhìn cửa lớn màu son đỏ thẫm, bước vào trong.

Bên trong là sân ba tiến*, rất lớn, ở giữa là vườn hoa cùng ao sen, con đường nhỏ của vườn hoa trồng một hàng hoa đào.

*Tiến: Tục gọi chỗ chia giới hạn nhà trong nhà ngoài là tiến.

Lại vào trong nội viện, ca ca đã chọn một căn phòng lớn bên trái cho Lục Nhi quét dọn.

Ta lại không vội đi chọn phòng, nhìn một chút, phát hiện bên trái phòng ngoài còn có một cái cửa, đẩy cửa ra chính là một con đường mòn.

Hai bên đường mòn trồng rất nhiều trúc cảnh, bên trong, chính là một cây hoa Quế to lớn, nhìn số tuổi ít nhất cũng được hai mươi mấy năm rồi.

Bên cạnh cây, lại xây một phòng trúc, hành lang đường nhỏ trước cửa lại trồng rất nhiều sao năm cánh, đem hành lang phủ đầy màu xanh, phía trên nở đầy đóa hoa hình ngôi sao năm cánh màu đỏ.

Đây là viện tử tốt, tĩnh mịch, ta rất thích.

Bên trong phòng trúc dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng bày biện rất ít, chỉ có một cái bàn trúc và bốn cái ghế trúc ở giữa.

Ta càng nhìn càng thấy thích, suy nghĩ từ giờ trở đi đều ở nơi này, thật tốt! thật tốt!

Đang suy nghĩ, nương đi tìm ta đã tìm tới chỗ này, nhìn ta đứng ở trong phòng, yên lòng chút.

"Đi chọn phòng đi, ta giúp con dọn dẹp một chút."

Ta nói: "Nương, con liền muốn cái phòng trúc này."

Nương sững sờ một chút, dường như cảm thấy cảnh sắc hậu viện nhỏ này thực không tệ, nhưng nương cho rằng, ta cũng không thể ở chánh phòng mà không có lấy một gian phòng, liền để cho Hồng Nhi sửa sang lại cho ta một chút.

Ta gật đầu: "Vâng, nương xem rồi tiện làm, đồ đạc thì đều chuyển hết đến phòng trúc."

Phòng trúc không cần sắp xếp thêm gì, đồ đạc của ta cũng không nhiều, mấy bộ y phục, thêm thư tịch thẻ tre nữa thôi.

Sách trong hai rương lớn, nhưng phòng trúc không có gì để bày biện, cũng chỉ có thể để trong rương trước.

Hồng nhi đến bên giường trúc trải chăn nệm, rồi lại sắm thêm trà cụ, sau liền không còn việc gì.

Phòng trúc còn rất lớn, ba gian, một phòng sách, một phòng ngủ, giữa là sảnh.

Sắc trời hôm nay đã tối, không tiện để sắp xếp.

Thủy đại nhân và cha ở trung đình hàn huyên hồi lâu mới cáo từ, ăn qua loa cơm tối xong, trở về phòng trúc đọc sách, nhìn thấy giờ tuất hai khắc mơi đi ngủ, một giấc trời đã sáng.

Lúc ăn cơm nương hỏi ta: "Nhược Nhi, phòng cảu còn cần đưa thêm gì không?"

"Tủ quần áo, kệ sách, bàn đọc sách, sạp mềm, đồ trúc."

Ca ca nháy mắt mấy cái, nói với nương: "Nương, con cũng cần sạp mềm"

"Được, con cũng cần có"

Ta thầm nghĩ, ở Quế huyện đổi bán đồ dùng trong nhà, tiền trong tay vẫn đủ đưa thêm.

Huống chi, mấy thứ đồ kia của ta đều bằng trúc, rẻ hơn so với đồ mộc.

Hiệu suất làm việc của nương rất nhanh, đến buổi chiều, liền có mấy người mang đồ tới.

Ta đang bày sách lên, sắp xếp xong, tìm một quyển ngồi dưới hành lang đọc.

Ca ca có đợc sạp mềm, liền chạy đến phòng trúc chơi. Ngồi trên cây hoa quế, lắc lư lải nhải: "Tiểu muội, đừng suốt ngày đọc sách nữa, đống rác này, muội xem một lần lại một lần, còn là caí gì mà sách kinh thiện nữa, cha nương cũng không sợ muội sau này thật sự xuất gia làm ni cô sao?"

Hắn tất nhiên không nhìn ra ta cả ngày giống như một đứa con nít tượng gỗ bưng một quyển vừa xem liền hết một ngày.

Ta cũng không ngẩng đầu lên: " Đại Trăn dã sử." Nói, tất nhiên là quyển sách trong tay.

"Dã sử? nói về cái gì?" Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, tiến tới bên cạnh.

" Sự tích Đại trăn lập đế"

Bỗng nhiên, quyẻn sách trong tay bị ca ca đoạt lấy, hắn bĩu mỗi nói: "Đừng xem nữa, tiểu muội, cùng ca ca đi ra ngoài được không?"

Ta lười lấy lại, cũng không ngẩn đầu nhìn hắn, chỉ nói: "Không đi".

"Tại sao thế?" Hắn hỏi

Ta trả lời: "Không muốn"

Hắn cau mày, hiểu được ta trước sau như một là cái đáp án này, chớp mắt cái, liền kéo ta ra ngoài, vừa nói: "Đi thôi, cả ngày đọc sách có gì tốt chứ?"

Bị kéo đi, ta khẽ thời dài, cuối cùng cũng không thể mặc kệ cái người này.

Người sống quá lâu, luân hồi quá nhiều lần, thì không còn cảm giác chân trọng tình thân, nhưng cuối cùng, cũng là sống hai mươi năm.

Ngày thường tuy lãnh đạm, nhưng vẫn cảm thấy, có người nhà, cũng tốt hơn là không có người nhà, hay là lúc còn người nhà, liền cần phải để ý.

Có một ca ca mừoi hai tuổi, lại là một chủ chân không an phận, cuối cùng là đi theo một chút.

Huống hồ một mình hắn, xảo trá nghịch ngợm còn rất cố chấp, nhận thức đúng một chuyện, thì đến mười con trâu cũng khó kéo trở về.

Đi xem xem một chút cũng được, Trường An hoàng đô của Đại Trăn này, cũng không biết náo nhiệt đến mức nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro