P1- Chương 12: Ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Ký ức

   Đúng vậy, gặp được liền biết là như thế nào thôi, bây giờ trong lòng ta đây thấp thỏm không yên, thực không giống như người đã sống được vô số đời!

   Vậy nên ta bình tâm lại đôi chút, theo Bạch Vu vào trong điện.

   Bước vào trong điện, còn chưa nhìn tỉ mỉ, hai tay liền bị một đôi tay ấm áp dịu dàng nắm lấy, trước mặt, là một phu nhân thân mặc phấn y thanh nhã, rất diễm lệ, dung mạo rất ôn nhu.

   Nàng nắm chặt tay ta, trong giọng nói có chút kích động nghẹn ngào: "Đứa nhỏ này, con trở về rồi, trở về được là tốt."

   Ta ngẩn người: "Là...Cô cô sao?"

  "Ôi, đúng....đúng là cô cô, Mặc nhi, ta là cô cô của con, ta tìm con mười mấy vạn năm trời, coi như là tìm được rồi." Nàng trả lời rất vui vẻ, ta cũng có thể từ biểu hiện của nàng nhìn ra sự quan tâm của nàng đối với ta.

   Ta nghĩ, điều ta muốn biết, là muốn biết thân thế của ta, cho nên, ta hỏi nàng: "Cô cô, người nói con...con là Thiên Mặc, nhưng mà, con không nhớ được con tên là Thiên Mặc, người chắc chắc con là cháu gái của người?"

   Vẻ mặt kích động của nàng dần dần trầm xuống, biến thành phiền muộn, giống như vẻ phiền muộn của Bạch Vu.

   Nàng kéo ta ngồi xuống một bên, chầm chậm nói: "Hơn ba trăm năm trước, tẩu tử báo mộng cho ta nói rằng, con ở dưới phàm trần, cho nên hơn ba trăm năm qua, ta để cho nhất nhị tam ca của con đến trần gian tìm con. Con có lẽ không tin, theo ta, ta giúp con tìm lại ký ức năm đó."

   Ta từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, khả năng ta là ai?

   Khả năng ta làm sao đến trên đời này.

   Cô cô đưa ta đến trên đỉnh núi gò Côn Luân, dùng Côn Luân Kính, đem ý thức của ta kích thích ra, để thức tỉnh chuyện cũ hai mươi vạn năm trước.

   Ta ngồi xếp bằng, Côn Luân Kính chiếu trên đỉnh đầu, ánh sáng màu trắng rọi xuống.

   Ngay sau đó, liền nhớ ra ta là ai, ta là...Thiên Mặc!

    Còn có tất cả ký ức đã qua, ta cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

    Ta hồi thần từ trong Côn luân Kính, nhìn cô cô một bên, còn có cô phụ, nhất nhị tam ca.

    Vốn ta nghĩ rằng, tâm tính ta quá mạnh, có thể chịu đựng được xung kích sau khi biết tất cả sự thật mang đến, lúc này chỉ cho rằng, kiên cường, bất quá cũng chỉ là chuyện cười.

    Ta ôm cô cô khóc, tê tâm liệt phế gào khóc, số tuổi tu nghê ta chẳng qua cũng chỉ qua năm vạn năm, nhưng ta lại cảm thấy ủy khuất vô hạn.

    Ta là nữ nhi của chiến thần Thương Khung và thủy thần Hành Diên, địa vị và thân phận vô cùng tôn quý, nhưng ta.... Cha nương ta đều không còn nữa.

    Cái ủy khuất này vừa ra tới, ta liền khóc thẳng một ngày một đêm, khóc đến hai mắt đều ngập nước.

    Sau khi rừng sụt sùi, liền ngồi bên cạnh tiên thể cha, không nói không rằng nhìn ông ấy, cha còn có tiên thể, nhưng nương, thì đã hồn phi phách tán rồi.

     Cô cô bọn họ khuyên ta không được, chỉ đành thở ngắn than dài ở bên cạnh luân phiên trông nom, bồi ta.

    Qua ba ngày sau, ta suy nghĩ rõ ràng rồi, ta thích là ta, ta là Thiên Mặc, nếu đã biết mình là ai, ta liền phải trở lại, Nương nói, ta đợi người trở về.

   Ta quay đầu nhìn tam ca: " Cùng muội đến núi Bạch Ô đi..."

   Hắn gật đầu, không hỏi ta nguyên nhân, trực tiếp đưa ta đến núi Bạch Ô. Ta để hắn mang ta trực tiếp xuống nước, con đường quen thuộc trở về động phủ, thi triển pháp thuật, trở về thân xác chính mình.

   Chuyện tu nghê phàm trần, cũng nên tìm hiểu rồi.

    Trở về thân xác của mình, với pháp lực thượng thần này của ta, không cần tam ca mang đi.

    Đợi lên được bờ sông, dưới tàng cây, Thất Thất vô cùng mừng rỡ lại vừa ủy khuất nhìn ta, nước mắt rơi lã chã, khóc rất đáng thương.

   Nàng nhào tới, nắm tay ta nói: "Nương Nương, người trở về rồi, người thực sự trở về rồi, ta biết, ta biết mà, người từng nói người sẽ trở về, nương nương, Thất Thất.... Thất Thất những năm này, luôn đợi người trở về, nương nương, Thất Thất rất nhớ người."

    Bộ dạng nước mắt nước mũi đó, ta lấy khăn tay ra, che trên mũi nàng ấy: "Thất Thất, ngươi vẫn không thay đổi, đã nhiều năm như vậy rồi, còn khóc đến độ một dòng nước mắt nước mũi lớn vậy."

    "Nương Nương..." Nàng mím miệng, lau nước mũi, rồi lại một lần một lần lau nước mắt: "Nương nương, người ta là đang vui."

    Ta xoa xoa đầu nàng: "Ta biết, hôm nay ta trở về rồi, sẽ không rời đi nữa."

   Cho đến hôm nay, ta coi như đã thực sự trở về nhà, không cần phải rời đi nữa, chỉ là, vết thương đó trong lòng, cũng là lúc nên lành rồi.

    Lúc đầu, ta từng nói, hai chúng ta từ nay về sau đừng gặp mặt nữa, vĩnh viễn cũng đừng gặp mặt, cho dù có gặp rồi, cũng coi như là người xa lạ.

    Bây giờ đã trải qua một vạn năm, ta lại vẫn nhớ hắn sâu sắc, vì không để thất hứa lời hứa ban đầu, ta nghĩ ta nên quên đi hắn, hoàn toàn triệt để, chôn tận đáy lòng mà quên đi hắn, không còn một chút.

   Cho nên, ta hỏi tam ca: "Tam ca, huynh có biết, trên đời này, có vật gì có thể khiến người ta quên đi một thứ gì đó không?"

    Hắn nhìn ta nghiên cứu một hồi lâu, không hỏi nguyên nhân, gật đầu nói: "Có, Khiếp tình lộ, chính là Diễm Hoa bên ngoài Đông Hải có, hơn trăm năm trước, nhị hoàng tử của Thiên tộc Ủng Vực yêu một nữ tử dưới phàm trần, tự cổ tiên phàm không thể yêu nhau, cho nên, thiên quân muốn ban chết cho nữ tử đó, Ủng Vực không muốn, liền đáp ứng cắt đứt ý niệm với nữ tử đó, vì vậy hắn phải mất đi trí nhớ về nữ tử , nên hắn đã đến phía đông của Đông Hải tìm Diễm Hoa thỉnh cầu khiếp tình lộ.

    Khiếp tình lộ, bởi vì khiếp sợ rồi, cho nên phải quên.

    "Ta nên làm thế nào mới cho thể khiến Diễm Hoa thượng thần kia cho ta khiếp tình lộ?"

   Ủng Vực thì dựa vào thân phận Nhị Hoàng Tử, nhất định cũng có chút giao tình với Diễm Hoa, nhưng ta thì không có.

    Tam ca nói: "Ta đưa muội đi. Diễm Hoa sẽ cho ta chút mặt mũi."

    Hóa ra hắn có quen biết với Diễm Hoa.

    Thất Thất muốn nói lại thôi nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể nhịn được: "Nương nương, đế quân hắn..."

   Ta biết nàng muốn nói Ngự Hoành, nhưng ta không muốn nghe: "Thất thất, bất quá hơn vạn năm nay, hắn rốt cuộc ôm tâm tư như thế nào đến gặp ngươi, ngươi gặp được hắn dáng vẻ như thế nào, đều không còn tác dụng nữa, đương nhiên, cuộc sống của hắn bây giờ rất tốt..."

    "Nhưng mà..." Nàng còn muốn nói gì đó.

   Ta lạnh mặt: "Được rồi, đừng nói nữa."

   Thất Thất chấn động, có chút khiếp sợ, nàng chưa từng thấy vẻ tức giận của ta như vậy, có chút giật mình.

    Ta xoa xoa mi tâm, có phần không biết phải làm sao: "Không sao rồi, tam ca, chúng ta đi thôi."

    Bách Hoa sơn ngoài Đông hải phía trước, chính là nơi ở của Diễm Hoa thượng thần, tam ca nói, hắn chính là bạch hổ thần thú mà phụ thần gia gia cưỡi năm đó, địa vị rất tôn sùng, chính là đế quân hôm nay đều phải lễ nhượng ba phần.

    Bất quá, trên trời dưới đất này, người có thể khiến Thiên quân lễ nhượng ba phần không nhiều, đều là những vị thần thời viễn cổ không chết còn lưu lại, như cô cô và cô phụ, Diễm Hoa thượng thần, cùng vớii Ngự Hoành thượng thần và phụ thân Thanh Huyền thượng đế, còn có cha nương ta, Bạch Chỉ đế quân Thanh Khâu, Phượng Thế nương nương của Phượng Hoàng nhất tộc ở Đan Huyệt sơn.

    Đang nghĩ đến xuất thần, ta ca đã đáp mây xuống, đáp xuống trước nhà gỗ dưới cây hoa quế trước Bách Hoa sơn

   Két, cửa được mở ra, một nam tử thân mặc trường sam màu xanh thẫm bước ra, khuôn mặt tinh tế hướng về phía tam ca cười đến lả lướt: "Ô, đây không phải là tiểu tam nhi sao?"

    "Diễm Hoa..Thúc phụ"

    Hóa ra, tam ca với Diễm Hoa thượng thần này không chỉ rất thân quen, mà còn là quan hệ chú cháu?

    Tam ca mang ta đi vào theo con đường quen thuộc, tìm một chỗ ngồi xuống, nói rõ ý đồ lần này đến.

    Diễm Hoa mặt chẳng hề kinh ngạc chút nào: "Không ngờ để ngươi tìm được đứa nhỏ này, đều đã lớn như vậy rồi, bất quá tướng mạo này, ngược lại quả thực sinh ra thật tốt, có nửa phần tướng mạo giống Thương Khung và Hành Diên, dáng dấp quả thực công bằng, công bằng"

"Diễm Hoa thượng thần..." Lời nói tỏ ra cung kính của ta còn chưa nói xong.

    Diễm Hoa liền dừng tay nói: "Gọi ta Diễm Hoa như tiểu tam nhi đi, ngươi muốn khiếp tình lộ, lúc uống vào, trong lòng ngươi nghĩ đến ai, liền có thể quên đi người đó."

    Ta đưa tay nhận lấy, nhìn về phía tam ca: "Cố gắng chăm sóc muội muội ngươi, cữu cữu ngươi có nữ nhi như vậy, nói với cha nương ngươi, qua hai ngày ta lại tới..."

   Tam ca gật đầu đáp lại, ta nắm lấy bình sứ bạch ngọc, Thất Thất tới kéo tay ta.

    Ta khẽ mỉm cười, ngửa đầu uống.

    Những năm tháng tu nghê và quen biết Ngự Hành kia, bất quá cũng chỉ là hoa trong gương , trăng trong nước, lần này, coi như là hoàn toàn giải thoát rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro