(P2- Yêu người, đến chết cũng không thay đổi) Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

[Một trăm năm sau]

   Ba ngày trước, thiên hậu nương nương trên cửu trùng thiên muốn mở hội bàn đào, cho nên thiệp mời tới mời một nhà cô cô, cô phụ tới dự tiệc, không nghĩ tới, liên hoa cảnh nội mười dặm ta ở cũng được gửi tới một phần.

   Ta nghĩ, vì là bối phận ta cao một chút, cho dù là thiên quân thiên hậu hôm nay, bàn về bối phận cũng phải thấp hơn ta một bậc, cho nên vì cấp bậc lễ nghĩa, cũng phải cho ta một phần.

   Cô cô cô phụ một trăm năm trước đi tây hoang du ngoạn đến nay vẫn chưa về, đại ca, nhị ca lại vì đại tẩu nhị tẩu hai người đồng thời mang thai sắp sinh, đương nhiên là không thể đi, vậy nên, đến dự bàn đào yến đó chỉ có ta và tam ca.

    Ta cầm thiệp trong tay ước chừng chờ đợi mấy lần, tam ca lúc này mới rề rà đi tới, ta nhảy lên tường vân, cùng tam ca đến thẳng cửu trùng thiên.

    Vì là đi dự yến tiệc, nên không mang theo Thất Thất đi cùng.

   Đợi đến được cửu tùng thiên, cửu trùng thiên chín chín tám mốt ngày ta đường nhiên không biết nên đi thế nào, may mắn là tam ca rất quen thuộc cửu trùng thiên, cho nên, cho nên hạ thấp tường vân, một đường mang ta thẳng tới Dao Trì.

   Thời gian tới trước bấm tay tính toán rất đúng, chúng ta vừa tới, ngồi xuống, bên kia kêu to một tiếng khai yến, vậy liền bắt đầu.

   Ngồi trên đầu kia, đương nhiên là hai phu thê thiên quân và thiên hậu, lúc này vẻ mặt tươi cười,một long bào sắc vàng, một tiên y phượng hoàng, vô cùng trang trọng.

   Nhìn những người này yến tiệc linh đình, hai bên trò truyện đến vui vẻ, ta nâng chén rượu lắc một cái, lại lắc một cái.

   Trong lòng buồn chán cuối cùng vui vẻ, trong một ngàn tám trăm đại tiểu thần tiên này, có thể coi như khiến ta nhìn thấy một người quen biết rồi.

   Cái người ngồi cạnh cái tên mũi to mặt thô, đầu mọc hai cái sừng đằng kia, chính là Nam Cực Tiên Ông, danh xưng Nam Cực Trường Sinh đại đế.

   Nghe cô cô nói, Trường Sinh thiên quân trước đây cũng cùng ở gò Côn Luân, trong một gian lều cỏ dưới gò Cô Luân, sau này mới lên Thiên giới giữ chức thọ tinh, địa vị ở cửu trùng thiên mà nói, cũng coi như tôn sùng.

   Trường Sinh đế quân hai trăm năm nay, cũng tới gò Côn Luân mấy lần, ta gặp qua hai lần, cảm thấy nhân phẩm người này rất được, chỉ là mỗi lần gặp, ta đều không chịu nổi một tiếng" Cô cô" cung cung kính kính này của hắn.

    Hiển nhiên, hắn cũng đã nhìn thấy ta, nâng chén rượu lên, đi tới cười nói: "Cô cô, Trường Sinh kính người một chén."

   Một tiếng cô cô này, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn tới, những ánh mắt này rất kỳ lạ, nhưng lại không có một ai gây ra chút xíu tiếng động nào.

   Da đầu ta tê dại một hồi, cười khan uống chén này cùng hắn.

   Một tiếng cô cô này của hắn kêu lên, liền rất quen thuộc nói với ta: "Ta vốn tưởng tằng cô cô luôn lãnh đạm, không thích chén tạc chén thù như yến tịch này..."

    Ta liếc mắt nhìn thiên quân thiên hậu một cái, rất hòa nhãn cười nói: " Bàn đào yến của thiên hậu nương nương làm sao có thể không đến..."

    Vừa nói, liền haha hai tiếng, khua tay tỏ ý bảo hắn trở về chỗ ngồi của mình.

    Chén tạc chén thù trên yến tịch này giống như Trường Sinh đế quân nói, ta quả thực không thích, sau khi kính rượu ta, ta tuy có thể bày ra nét mặt tươi cười, nhưng cũng là một câu nói liền có thể thế này mang tới.

    Thần tiên trên trời này, đa phần đều sống đã thành tinh, cho nên ta tính tình như thế nào, bọn họ nhìn như vậy, cũng có thể nhìn ra đại khái rồi.

   Vì vậy sau đó, liền rất ít người đến chuyện trò, thỉnh thoảng mấy người không lớn sẽ nhìn sắc mặt mà đến kính một chén rượu, đợi đến lúc yến hội kết thúc, ta đã uống đến say mèm, trong đầu mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy người trên đại điện đã rời đi.

    Ta xoa xoa trán, giùng giằng muốn đứng lên, một bàn tay rất đúng lúc đưa tới đỡ ta, ta chỉ nói là tam ca.

   Lảo đảo lắc lư đi được hồi lâu, liền nhảy lên mây mà đi, lại an ổn đáp xuống đất, cảm thấy là vào trong phòng nằm xuống.

   Ta chỉ cảm thấy đầu óc xoay tròn một trận, sau đó liền nôn mửa một trận, nôn xong rồi, thoải mái, trước khi ngủ say, tựa hồ nghe thấy một tiếng than nhẹ, mang theo ưu thương vô hạn, tựa hồ bao vây lấy ta: "nàng quả thực quên ta rồi, đoạn tuyệt như vậy!"

   ...

   Lúc ta tỉnh lại, bên ngoài truyền đến từng tiếng chim hót, thanh thúy sâu thẳm rất dễ nghe.

   Ngoài cửa, truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng mở cửa, gió nhẹ phẩy qua, màn trướng lụa trắng bồng bềnh đón ánh sáng, phản chiếu một bóng dáng, rất cao.

   Tấm màn màu trắng được vén lên, khuôn mặt đó, không phải là tam ca Bạch Vu như trong dự liệu của ta, mà là một thần quân xa lạ.

   Ta cảm thấy, đây là thần tiên đẹp nhất ta từng gặp từ khi sinh ra, hắn có một khuôn mặt băng lãnh, cặp mắt thâm thúy, thân mặc bạch y, đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng đang bưng chậu nước rửa mặt đi vào.

   Ta sững sờ nhìn, cho đến khi hắn thuần thục vắt khô chiếc khăn, muốn đến giúp ta lau mặt.

Ta nhất thời kinh sợ, vội vàng lùi về phía sau, lại rơi xuống giường, đầu óc mơ màng lúc đó mới thanh tỉnh một trận, nhìn cảnh vật xa lạ, ta lại.... lại ở đây cả một đêm...

   Ta.. Trong sạch của ta?!

   Hắn vòng qua chiếc giường rộng lớn, nửa cúi người tới, im lặng giúp ta lau mặt, rồi lại lau tay.

   "Nàng hôm qua uống nhiều, một mình ở trong điện không đi, ta liền mang nàng trở về."

   Thanh âm,cũng vô cùng dễ nghe!

   Lời nói này rất nhẹ nhàng, không có phép ta có nửa điểm ý niệm tà ác, tựa như hắn mang ta trở về tẩm cung của hắn qua đêm, chẳng qua là như mang một con mèo hoang đáng thương, thần trí không rõ ràng mà thôi.

   Ta sững sờ một cái: "Còn tam ca ta đâu?"

   Trên yến hội, hai người chúng ta là cùng nhau tới, lại còn ngồi cùng nhau, nghĩ như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không bỏ ta ở lại, mà một mình tời đi.

    Ta nhéo mi, từng lần một muốn nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, chỉ nhớ rằng, Bạch Vu quả thực bị Trường Sinh đế quân mời đi, sau đó...

   Hắn nói: "Tam ca của nàng cùng Trường Sinh, Thanh Hoa đi Tiền Lai Sơn, tam ca nàng liền nhờ ta chăm sóc nàng."

   Ta thầm cắn răng, trong lòng không tức giận tam ca thế mà lại không để ý ta như vậy, giao một hoàng hoa đại khuê nữ như ta cho một người hoàn toàn không quen biết, này...này hoàn toàn là không thích hợp...

   Hắn dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn ta, trong tay vẫn còn cầm chiếc khăn ướt, da đầu ta hơi tê dại: "Thực vậy, tối qua đã phiền các hạ hao tâm tổn sức chăm sóc, đại ân đại đức này, Thiên Mặc trong lòng rất cảm kích."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro