P2- Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Ao sen đầy hoa kia chiếu rọi xuống, hắn nói hắn tên là Ngự Hoành,

Ngự Hoành người này, ta từng nghe nói qua, hắn là nhi tử duy nhất của Thanh Huyền thượng đế, kỳ tài ngút trời, chưa tới năm vạn tuổi đã tu đến phẩm cấp vô cùng cao thượng thần, pháp lực cao cấp chí tư, địa vị tôn quý, thần tiên trên trời dưới đất này cũng phải kính hắn ba phần.

Nhưng hắn là người rất kỳ lạ, nghe nói mười mấy vạn năm qua, rất cô độc lãnh đạm, đối với chuyện của tứ hải bát hoang trước nay chẳng hề quan tâm, lúc không có ai, các thần tiên đều nói hắn không có tim, là thần tiên cự tuyệt thất tình lục dục nhất.

Cho nên, hơn một vạn năm trước, chuyện tam công chúa thiên tộc bị đâm, thượng tiên cô nương đâm bị thương tam công chúa đó, lại là người mà Ngự Hoành yêu, tứ hải bát hoang này đều kinh hãi, chỉ đáng tiếc, duyên hai người đã cạn, không thể ở bên nhau. Mấy vị khai minh thú thủ vệ trên gò Côn Luân rảnh rỗi lúc không có ai sẽ đem chuyện này ra nói, còn nói Lạc Thủy tiên tử bị ba mưới sau kiếp lôi hỏa Thiên Cương đánh cuối cùng đã hồn bay phách tán.

Rất đáng tiếc, Đông cực cung thậm chí còn trên cửu trùng thiên, cũng chưa từng lưu lại bức họa của Lạc Thủy tiên tử này, nghe nói, còn là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, lại ít đi một tuyệt sắc nữa.

Người người đều nói Lạc Thủy tiên tử này chính là tự mình gây tội đáng phải chịu, nhưng cũng có người nói, Lạc Thủy tiên tử không phải đâm bị thương tam công chúa.

Ta không khỏi sụt sùi xúc động, cửu trọng thiên này, cũng là một nơi không tốt, không thể sống yên ổn, vào nơi này, nếu như bị người chán ghét mà vứt bỏ, liền rất khó có thể bảo đảm an toàn.

Ta đưa tay phất bông sen này một cái, cười nói: "Ngự Hoành thượng thần, sắc trời hôm nay cũng không còn sớm, quấy rầy đã lâu, ta nên rời đi rồi, đến đây từ biệt."

Ta triệu tường vân đến, đang định bước lên, tay liền bị hắn kéo về, sắc mặt vốn lạnh lùng từ đầu đến cuối đã biến thành hoảng hốt chút ít.

Ta rất buồn bực hỏi hắn: "Ngự Hoành thượng thần, còn có chuyện gì sao?"

Hắn ngẩn người, chầm chậm buông lỏng tay, sắc mặt có chút buồn rầu: "Không có gì, Thiên mặc thượng thần, đi cẩn thận."

Đi cẩn thận...

Đương nhiên là đi cẩn thận rồi, không ra bằng Đông Cực cung của hắn ta liền nhảy lên tường vân, vù vù rời đi, nhìn về ráng mây bích hải, tình này cảnh này, lại có chút thương cảm dâng lên.

Ta lau mặt, cố gắng dậy lên tinh thần, một đường trở về gò Côn Luân.

Lúc hạ mây xuống, ta vẫn nhớ tới một chuyện, một vạn năm qua, ta luôn ở dưới phàm trần trải qua luân hồi kiếp kiếp, nhưng vì sao? Vì sao ta phải trải qua cái luân hồi kiếp kiếp này.

Cho nên, ta nó điều nghi hoặc này với Thất Thất, Thất Thất rõ ràng sửng sốt một cái, lẩm bẩm hồi lâu, mới nói với ta: "Nương nương chuyện hơn một vạn năm này, đã quên rồi sao? Người lúc đầu phải hạ phàm, chính là vì người muốn biết tâm tính của phàm nhân cho nên để mình em trông nhà... một mình đi, chính là hơn một vạn năm mới trở về.

Nàng rất xúc động, trên mặt có chút ưu thương, ta nghĩ, có lẽ là ta để nàng trông nhà vạn năm, quá bí bách rồi, cho nên rất u oán!

Ta đưa tay vỗ vỗ vai nàng, vô cùng trịnh trọng nói: "Là sai sót của ta, nghĩ đến lúc đầu đi hạ phàm, nên mang ngươi cùng đi một thể."

"Nương nương" Nàng kinh ngạc, sắc mặt u oán biến thành vui mừng.

Cuộc sống ở gò Cô Luân lại thái bình như trước, tam ca và Trường Sinh, Thanh Hoa hai vị đế quân đi Tiền Lai sơn nửa tháng sau mới trở về, lúc trở về, mang về một người, người này nói ra thì ta cũng không quen biết, nhưng chủng tộc mà nói, ta ngược lại vô cùng quen thuộc.

Người này là nhị hoàng tử của nhĩ thử nhất tộc, nhắc tới, cũng chính là cùng tộc với Thuần Nhi, còn rốt cuộc có phải là ca ca của Thuần Nhi hay không, thì còn phải đợi hai bên nói.

Lúc ta từ phàm trần mang Thuần Nhi trở về, nhưng ta lại không thể tẫn trách, sau khi tự mình đưa nó về, liền nuôi dưỡng ở liên hoa cảnh nội mười dặm, cũng không để nó đi tìm người nhà của nó, ngược lại nói với tam ca mấy lần, chưa từng nghĩ hắn lại để ý...

Thất Thất đi tìm Thuần Nhi, ta thì tiếp đãi để bọn họ ngồi xuống.

Nam tiên nhĩ thử đó ngược lại rất biết lễ nghi, quy quy củ củ hướng ta hành lễ: "Tiểu tiên Yến Thù, bái kiến thượng thần."

Hắn không một miệng gọi ta là cô cô, chỉ gọi tôn xưng phẩm cấp của ta, ta rất hưởng thụ.

Cho nên nụ cười trên mặt khá tốt, tỏ ý để hắn ngồi xuống.

Hắn trung quy trung củ ngồi xuống, ánh mắt như có như không liếc ta, lại không dám nhìn lâu.

Ta vuốt vuốt tay áo, hỏi hắn: "Người là nhị hoàng tử nhĩ thử nhất tộc, nghĩ đến lần này, chính là đến tìm Thuần Nhi đi?"

Hắn vội vàng nói, nghĩ nghĩ một chút, lại nói với ta: "Thượng Thần đã cứu Thuần Nhi, Nhĩ thử nhất tộc của ta bày tỏ cảm kích, nên để ta mang thứ này đến."

Trong tay trái của hắn, xuất hiện một chiếc ngọc bội tỉnh xảo hình vẽ giống phượng hoàng, trong đó hồng quang lóe lên, óng ánh rực rỡ, rất lộng lẫy, kích cỡ không hơn một quả trứng gà.

"Đây là phượng hỏa ngọc, đeo trên người , có thể ôn thân nhuận thể, nếu là treo ở trong phòng, có thể khiến trong phòng ấm áp thư thái."

Dứt lời, trong tay trái lại hiện rõ ra một hũ ngọc: "Đây là Túy Tiên Lâm của nhĩ thử nhất tộc của ta, lễ mọn nho nhỏ, không đáng để ý đến, vẫn mong thượng thần vui vẻ nhận."

Ta nhìn hũ ngọc trong tay trái của hắn, sắc mặt ngược lại lộ ra chút mừng rỡ hiễm thấy, nhắc tới, từ khi tới trần gian vạn năm, ta ngược lại có một thói quen, thỉnh thoảng, rượu ngon.

Tuy ngon, cũng phải xem rượu có thể vào mắt ta hay không, hiển nhiên túy tiên lâm này rất vừa mắt ta.

Yến Thù vừa lấy ra, mùi rượu liền nhẹ nhàng tản ra, chỉ ngửi đã cực kỳ thơm, có chút say lòng người.

Ta nhẹ nhàng ý động, hũ ngọc liền thi triển đến tay ta, nhẹ nhàng ngửi một chút, quả thực không tệ, đương nhiên không khách khí nhận lấy.

Lúc này Thuần nhi đã theo Thất Thất đi tới trước phòng chính, thấy Yến Thù, rất vui mừng đi qua ôm bắp đùi hắn, ánh mắt ủy khuất lên án: "Nhị ca ca, huynh sao lại bỏ lại Thuần Nhi?"

Hơn một trăm năm, Thuần Nhi lớn hơn không ít, sơ với lúc đầu lớn hơn chút, nhưng tính cách vẫn là đứa bé như vậy!

Yến Thù ôm nó lên, áy náy cười xòa nói': " Thuần Nhi, Nhị ca cũng không muốn lạc mất đệ, sau đó đi tìm rất nhiều lần không có kết quả, tính toán mới biết được đệ không ở phàm trần nữa, để lạc mất đệ. Là nhị ca không tốt, nhị ca quay về sẽ bồi thường cho đệ, được không?"

Trẻ cỏn rất dễ dỗ dành, càng không nói đến Thuần Nhi đã sớm nhớ nhà đến khẩn trương, cho nên không ngừng gật đầu.

Nhìn nó vui mừng, trong lòng ta cũng buông lỏng không ít, nhớ đến sau khi ta cứu người, nuôi dưỡng nó lại chưa từng để tâm tìm người nhà cho nó, thật có chút áy náy, lần này nhìn nó rời đi, lại có chút không nỡ.

Thoáng cái, trên đầu gối lại nhiều hơn một người, Thuần Nhi thân người nho nhỏ mềm mại nằm trên chân ta, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, nhị ca ca đến tìm Thuần Nhi rồi, Thuần Nhi phải trở về thăm phụ vương và mẫu phi, đợi rảnh rỗi, Thuần Nhi lại tới tìm tỷ tỷ."

Ta đưa tay bóp bóp mặt nó, không nỡ nho nhỏ trong lòng tan thành mây khói, rất thỏa mãn.

"Thuần Nhi rảnh rỗi thì tới, liên hoa cảnh nội mười dặm ngươi thích lúc nào liền có thể tới lúc đó."

Nó cực kỳ hưng phấn hoan hô một tiếng, lại tới hỏi ta: "Tỷ tỷ có muốn đến nhà Thuần Nhi, phụ vương mẫu phi ta rất tốt rất tốt, các ca ca tỷ tỷ cũng rất tốt rất tốt.."

Ánh mắt kỳ vọng đó, nếu ta nói không, nó nhất định sẽ chuyển mắt ủ rũ, lòng không đành làm trái sự kỳ vọng của hắn: "Đương Nhiên, tỷ tỷ rảnh rỗi, ngươi đến mang tỷ tỷ đi chơi, được không?"

Nó lại hoan hô một tiếng: " ô yeah, tỷ tỷ cứ quyết định vậy đi, đợi ta trở về sắp xếp sương phòng cho tỷ tỷ, liền đến đón tỷ tỷ được không?"

"Được."

Nó lại hoan hô thêm tiếng nữa: " Tốt quá, còn đợi gì nữa? Nhị ca ca, chúng ta mau về thôi, ngày mai rốt cuộc cũng có thể đến đón tỷ tỷ rồi."

Tính tình sôi động như vậy, ta vẫy vẫy tay với nó, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.



 Ngay sau đó liền hướng về phía tam ca luôn yên lặng uống trà, cười như không cười nhìn hắn: "Tam ca, hôm nay, huynh nên nói với ta một chút, trên bàn đào yến, bỏ lại mình muội chạy mất, còn chạy đến nửa tháng mới về, nói, đã đi làm gì? nói ra mà không hài lòng, muội sẽ cho huynh chờ coi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro