(P1- Trái tim tan vỡ, tình thuộc về nơi đâu? )- Tiết Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Ba mươi sáu kiếp lôi hỏa thiên cương rơi vào thân ta lúc này, rất đau rất đau! giống như lột da gọt cốt, đau đến mức không còn muốn sống nữa.

    Ta nhìn Ngự Hoành, hắn một thân bạch y trắng hơn cả tuyết, mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng phiêu dật, chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc vén lên, dáng vẻ đó đẹp đến mức khiến cho tất cả mọi người đều thất sắc.

   Chỉ là người này luôn lạnh nhạt, cho dù là thấy ta bị lôi hỏa dày vò đến thương tích đầy mình, vẻ mặt hắn cũng chưa từng thay đổi.

   Đây chính là người mà ta từng yêu!

   Ta toàn tâm toàn ý yêu hắn, luôn nghĩ rằng, hắn sẽ là phu quân của ta, là thiên hạ của ta, hắn sẽ chăm sóc ta, bảo vệ ta...

  A....

   Kết quả! Đổi lấy chính là kết cục này đây, bị cột trên hình đài bên ngoài Nam Thiên môn, chịu hình phạt lôi hỏa mà ta vốn dĩ không nên chịu!

   Ta sở dĩ phải chịu cái tai họa không đâu này, nói đến cùng cũng chẳng thể trách ai, chỉ có thể nói là do ta quá ngu xuẩn.

   Buổi chiều ba ngày trước, ta đang ngủ trưa thì tỉnh giấc, Thất Thất lặng lẽ đẩy cửa tiến vào, thấy ta tỉnh lại, liền nói: " Nương nương, Linh Tuyết Công chúa của Lăng Nguyệt cung phái người đưa thiệp tới, mời người tới Dao Trì thưởng hoa dùng trà."

   Ta vén chăn lên, mang giày, ngẩn ngơ lắc đầu: " Ta có chút buồn bực, không đi được, ngươi hãy nói rõ cho người kia biết."

   Thất Thất theo lời đi ra, ta sờ sờ ngực, thật là khó chịu.

   Ta vốn tưởng rằng, lấy lí do như vậy, Linh Tuyết công chúa đó thân là công chúa, ắt hẳn cũng là người hiểu lí lẽ.

   Nhưng lúc chờ ta đi ra khỏi Đông cực cung, lại thấy một nữ tử một thân phấn y chầm chậm bước tới, nhìn mặt cũng yêu kiều.

   Ta còn chưa biết nàng là ai, nàng đã liền tới kéo tay ta, vô cùng thân thiết kêu: "Lạc muội muội"

   Ta ở cửu trùng thiên này, nói trắng ra là nửa tháng này, ngoài Trường Sinh đế quân và Ti mệnh tinh quân ra, ta cũng không quen biết được mấy người.

   Nàng gọi ta muội muội thân thiết như vậy, ta thấy rất kỳ quái, lúng túng muốn rút tay về, nàng ta lại càng kéo chặt. Khuôn mặt lành lạnh nhìn ta nói: "Muội muội đừng sợ, ta là Linh Tuyết công chúa, đợi sau khi ta và Ngự Hoành thành thân, chúng ta liền thành tỷ muội rồi."

   Lời nàng nói ra làm ta chấn động đến ba hồn không thấy bảy phách.

   Ta sững sờ hỏi nàng: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Ngự Hoành cưới ngươi? Nhưng chàng đã nói, Người chàng muốn cưới là ta."

   Nàng ta lạnh lùng cười: "Đương nhiên, chàng cũng sẽ cưới ngươi, Nhưng ta là lớn còn người là bé...."

   Ta đã không nghe được lời Linh Tuyết nói, đời này ta chỉ yêu một mình Ngự Hoành, hắn cũng từng nói, chỉ yêu mình ta, hôm nay lại cưới nàng ta làm thê.

   Ta kêu lên: "Không, sẽ không, sẽ không phải..."

   Nàng ta nhếch môi cười, đột nhiên đau sót, khom người lộ ra con mắt không dám tin mà nhìn ta.

   Ta nhìn thấy trên ngực nàng ta, chói lọi cắm một cái chủy thủ huyết san hô. Máu tươi nhỏ giọt nhuộm đỏ một mảng lớn trên y phục.

   Ta kinh ngạc nghi hoặc nhìn nàng ta, không hiểu tại sao nàng ta lại phải tự làm mình bị thương, sau đó thấy thân ảnh bạch y thoáng qua trước mắt, ta liền hiểu ra được.

   Linh Tuyết tay đẫm máu chỉ vào ta bi thống nói: "Tại sao? Tại sao? Lạc muội muội..."

   Ta nhìn nàng ta, nghe thấy xung quanh tiếng tố cáo ngày càng nhiều, lúc này mới hiểu ra, ta bị hãm hại rồi.

   Ánh mắt Ngự Hoành băng lãnh nhìn ta, ta đưa tay bắt lấy tay hắn, không ngừng giải thích: "Không phải không phải ta, thực sự không phải ta, Ngự Hoành, chàng phải tin ta, tin ta!"

  "Không phải ngươi, chẵng lẽ nàng ta lại tự đâm bị thương mình, Lạc Lạc, ngươi thực quá đáng rồi đó."

   Chàng không tin ta,

   Ôm Linh Tuyết công chúa vội vã rời đi, mà ta đang trong nỗi sợ hãi cùng thất vọng, bị Thiên tướng bắt đi, nhốt trong thiên lao.

   Đến bây giờ, ba ngày không gặp Ngự Hoành. Đợi sau ba ngày, đợi đến lại một đạo thánh chỉ của Thiên quân ban xuống , xử ta ba mươi sáu kiếp lôi hỏa Thiên Cương.

   Ta hiểu được bản lĩnh của mình, mặc dù là thượng tiên, nhưng đến cùng phải chịu lôi hỏa kiếp này là tuyệt đối không thể nào, lần này, không chết thì cũng tàn phế!

   Ta rất tự giễu , nếu như không đến cửu trùng thiên, Đông cực cung này, có lẽ ta vẫn là một con cá Lăng vô lo vô nghĩ, thậm chí là tốt hơn, ta chưa từng quen biết Ngự Hoành.

   Ta nghĩ, ta có thể bình tĩnh chờ đợi đến lúc hồn phi phách tán, nhưng trước mắt, một thân ảnh lục sắc, là Thất Thất, nàng hèn mọn quỳ xuống trước mặt Ngự Hoành, đang.... cầu xin hắn.

   Khóc đến nước mắt đầy mặt, một lần lại một lần dập đầu xuống đất, thanh âm đùng đùng đùng đánh thẳng vào ngực ta.

   Nàng không ngừng van xin Ngự Hoành: " Thượng thần, thượng thần, Thất Thất van xin ngài tha cho nương nương, van xin ngài thượng thần, thượng thần, tha cho nương nương đi, không phải nương nương, không phải lỗi của nương nương, nương nương không có đâm Linh Tuyết công chúa bị thương, thượng thần, van cầu ngài tha cho nương nương, Thất Thất cầu xin ngài, van cầu ngài, van cầu ngài, van cầu ngài đấy..."

   Ta nhìn Thất Thất, lại nhìn Ngự Hoành, mặt của hắn.... Vẫn lạnh lùng vô tình như vậy!

   Lúc này, ta hiểu ra một chuyện, đây là kiếp nạn của ta, quen biết Ngự Hoành, rồi đến cửu trùng thiên, tất cả đều là kiếp nạn của ta.

   Ta vốn không hợp, thượng tiên cái gì cũng đều không phải, ở cái nơi thần thánh cửu trùng thiên này, chính là vấy bẩn thánh địa của họ, nhưng thực ra bọn họ không thể nói ra được như vậy, liền nghĩ cách hành hạ ta, lấy ta để mua vui.

   Chung quy ta với bọn họ mà nói, chẳng qua là sau khi kìm nén nhiều năm,thì tìm được một trò tiêu khiển nho nhỏ mà thôi.

   "Thất Thất, đừng cầu xin chàng nữa, không cần cầu xin ai cả." Ta chậm rãi mở miệng, cố nén nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

   Cười nhìn Thất Thất, ta nói: " Thất Thất, chúng ta không cầu xin người khác, không cần cầu xin ai cả, đứng dậy..."

   Nước mắt rơi lã chã nhìn ta, không ngừng lắc đầu: " Nương nương, nương nương, người giải thích một chút đi, người cầu xin thượng thần...."

   "Thất thất nghe lời... đứng dậy"

   Thất Thất vẫn cứ lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống: " Nương nương, đừng mà, Thất Thất không muốn, nương nương không làm sai, tại sao phải phạt nương nương? Thượng thần, van cầu ngài tha cho nương nương..."

   Từng lần từng lần cầu xin ấy, thấp hèn như vậy, ta cảm thấy con mắt như bị kim châm, càng đau nhói hơn, chính là trái tim!

   Ngự Hoành chẳng để ý Thất Thất, chỉ lạnh lùng nhìn ta.

   Ngự Hoành à Ngự Hoành, lòng của ngươi sao lại lạnh giá như vậy, nghĩ tới lúc đầu, ta quả thực nghĩ rằng ngươi yêu ta, bởi vì người nói ngươi sẽ cưới ta, nhưng bây giờ thì sao?

   Bỏ đi! Bỏ đi! Thực ra mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là vọng niệm!

   Ta dùng pháp lực cuối cùng, cố nén thân thể sắp bị tan biến, phóng ta thủy tinh ly huyễn cảnh, thi triển pháp lực, huyễn cảnh chiếu ngược vào dáng điệu của ta.

   Ta nghĩ có mấy lời cho dù là chết, ta cũng phải nói cho rõ ràng, nhưng ta không muốn trước mặt một đám thần tiên đang xem náo nhiệt này nói , cũng chỉ có thể dùng ly huyễn cảnh làm dùm.

   Ta rất muốn khóc, nhưng thực tế ta lại cười, ta nhìn vào ly huyễn cảnh, giống như đang nhìn Ngự Hoành,

   Ta nói: "Ngự Hoành, có mấy lời ta chôn sâu trong lòng rất lâu rồi, còn nhớ lần đầu nhìn thấy ngươi, ngươi hỏi ta Khiên Mộng thảo, ta lại đang ngẩn người. Ta chỉ là cảm thấy ngươi rất đẹp, ngươi thực sự rất đẹp, trên trời dưới đất này dù ta người ta gặp không nhiều, nhưng từ lời nói của người khác, cũng hiểu được, ngươi xuất sắc như thế nào. Những người đó nói đúng, ta không hợp với ngươi, cho dù ta có sống hơn ba vạn năm, là một thượng tiên, nhưng ai cũng chỉ coi ta là mộ kẻ cô độc, ta trước giờ đều một thân một mình, không có cha mẹ tỷ muội, cũng không có họ hàng huynh đệ, không có bối cảnh lớn đến như thế, làm sao có thể so được với Linh Tuyết công chúa đây?"

   Nói những lời như vậy, lòng ta có chút bế tắc, nhớ đến lúc Linh Tuyết công chúa tự đâm chủy thủ vào ngực mình, ta thấy buồn cười giống như thằng hề vượt xà.

   Nhớ tới mọi chuyện đã phát sinh giống như mộng ảo, lại đau tận tâm can.

   Ta nghĩ mà đau nhói, thở ra hai cái cười nói: " Ta nói ta không đâm nàng ta, ngươi nhất định không tin, phải rồi, ngươi nhất định sẽ nói, chả có ai ngu đến mức đâm dao vào tim mình như thế, trừ phi đầu nàng ta bị lừa đá."

   Nói đến đây, ta ngừng một lát, giờ này phút này, lại chẳng biết nói gì nữa.

   Ta nói: " Ngự Hoành, ta chết rồi, cũng coi như một loại giải thoát, ngươi cũng nghĩ rằng ta là đang tự mình gánh chịu, thực ra ta cảm thấy, nếu như đời người có thể làm lại, ta không muốn quen biết ngươi... cuối cùng thực xin lỗi...Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ!"

   Ta cảm nhận thanh âm của mình càng lúc càng nhỏ lại, Thất Thất kêu gào đến tê tâm phế liệt càng lúc càng xa, mắt nhìn qua, đều trở nên mơ hồ...

   "Ngự Hoành, ngươi xin lỗi ta."

   Cuối cùng......hồn phi phách tán!

   Một khắc đó, trong lòng bỗng nhiên vô duyên vô cớ nghĩ đến rất nhiều thứ!

   Ta vốn nghĩ rằng ta chỉ là một con cá Lăng chín đuôi ở sông Lạc Thủy núi Bạch Ô, nhưng một khắc hồn phi phách tán kia, biết được thân thế của chính mình.

   Trong bóng tối vô tận đó, vô số ký ức cứ lũ lượt kéo đến

   Ta......thế mà lại là Thiên Mặc con gái của Thương Khung chiến thần , đích tử của Phụ thần và Hành Diên Thủy thần đời thứ nhất.

     Phải rồi, ta tên là Thiên Mặc, không phải là Lạc Thủy.

     Trước kia, ta đã nghĩ ra rất nhiều khả năng, ta là ai?

   Từng đoạn kí ức trong đầu, rất rõ ràng.

   Đang lúc hoảng hốt, ta cảm thấy mình đang ở trong một không gian ấm áp, bên trong một mảnh đen như mực, nhưng lại khiến cho người ta không có chút nào cảm thấy sợ hãi.

   Ta muốn đưa tay ra sờ xem thế giới tối tăm này lớn đến mức nào, lại đúng trúng một tấm màn mềm mại. Sau đó, có một bài tay rất lớn cũng chạm bên trên tấm màn, dán vào bàn tay ta.

   Thanh âm nữ tử mừng rỡ yêu thương: " Nhìn kìa, nàng cử động rồi."

   Giọng nam nói: " Nữ nhi, mau tới, để cho cha sờ một cái."

   Cha mẹ.

   Mặc dù ta không thấy, nhưng lại biết, bọn họ là cha mẹ ta

   Sau đó, lại nghe thấy rất nhiều tiếng hỗn loạn.

   "Quân thượng, đại quân Ma tộc đã bao vây bốn mặt thành, xin hãy hạ lệnh"

   "Quân Thượng, Thiên tộc vẫn chưa đến, hôm nay chúng ta có xuất binh hay không?

   "Quân thượng, Thiên quân đến rồi."

   "Phu quân, cẩn thận, ta cùng Mặc Nhi đợi chàng trở lại."

   Trên tấm màn, truyền đến một nhiệt độ ấm áp.

   Cha nói: "Ở nhà đợi ta..."

   Ta không biết sau đại chiến sẽ như thế nào, nhưng nương nói với ta: "Mặc Nhi, nương rất yêu con, đáng tiếc, ta lại không thể để con bình an ra đời, con nhất định phải tha thứ cho nương. Ta không thể nhìn phụ thân con mạo hiểm, ta phải đi cứu chàng, con cũng đồng ý, có đúng không...."

   Đúng, con đồng ý, con thực sự đồng ý, cho dù không thể sinh ra, cho dù cứ như thế này mà chết đi, con cũng đồng ý, con không trách người.

   Thế nhưng, tưởng đại nạn sắp tới, một khắc đó, ta lại có thể nhìn thấy thân ảnh màu lam thủy của nương, cùng với Vương Ma tộc rơi xuống biến mất trong Hạo Thiên tháp. Mà ta, lại được thần lực của Nương bảo hộ, đưa vào trong Hải Liên Liệt Diệm, trước khi chìm vào giấc ngủ, chỉ nghe thấy nương nói: " Mặc Nhi..... chờ nương trở về."

   Thời gian thoáng cái đã qua, lúc tỉnh lại, ta bị một tiếng đàn ưu mỹ đánh thức, âm điệu huyễn hoặc, linh hoạt kỳ ảo cực hạn như vậy, ta rất thích.

   Nhưng mà, ta còn chưa nhìn rõ thân ảnh màu trắng chiếu trên nước kia, thì liền bị một lực hấp dẫn rút ra khỏi Hải liên Liệt Diệm.

   Mở mắt ra, ta là cá Lăng chín đuôi ở sông Lạc Thủy, Bạch Ô sơn, năm ngàn năm, có có thể hóa thành người, hai vạn năm, ta thành thượng tiên.

   Bạch Ô sơn  không có sinh linh linh trưởng khác, ta rất là cô đơn, thế là liền quen với Thất Thất.

   Nàng ấy chính là một cây cỏ Trường Sinh thanh túy ở bờ sông, xanh óng ánh, ta rất thích, nên liền giúp nàng hóa thành hình người.

   Sau đó...sau đó...

   Ta quen được Ngự Hoành...

   Ngự Hoành, chàng là đích tử duy nhất của Thanh Huyễn Thượng Đế , Vì Thanh Huyễn thượng đế chính là một đại tướng thủ hạ của Phụ thần đầu tiên, địa vị tôn quý, nên địa vị của Ngự Hoành cũng rất tôn quý, cho dù là Thiên Quân cũng phải lễ nhượng ba phần.

  Lúc ta quen biết Ngự Hoành, là từ trên trời đáp xuống, đẹp đến mức khiến ta ngây dại.

   Khi đó, chàng cười yếu ớt, vô cùng ôn hòa hỏi ta: "Ta tên là Ngự Hoành, cô nương có biết trong sông Lạc Thủy này, có Khiên Mộng thảo hay không."

  Khiên Mộng thảo chẳng phải cái gì quý giá, chỉ là một loại thảo dược có thể khiến người ta nhớ ra ký ức của kiếp trước. Mặc dù không quý giá, nhưng trong tứ hải bát hoang, duy chỉ có dưới sông Lạc Thủy mới có, cũng chỉ có mình động phủ của ta mới có.

  Thứ này vốn cũng không phải quá quý giá, ta liền tự mình xuống nước hái cho chàng hai cây, từ dó về sau, chàng thường hay đến Bạch Ô sơn, cũng vì vậy, hai người chúng ta đã quen thuộc.

  Lúc đó ta không biết được chàng là nhi tử của Thanh Huyễn thượng đế, địa vị còn cao hơn thiên quân, mà ta chỉ là một con cá Lăng sống trong sông Lạc Thủy, hai chúng ta không hợp. Nhưng khi đó ta không hiểu, mới có kết quả thê lương như hôm nay,

   Hắn nói: "A Lạc, ta cưới nàng có được không?"

  Chàng nói: " A Lạc, chúng ta thành hôn, ta đồng ý cưới nàng."

   Chàng nói: " A lạc, thích loại vải nào, để ta sai người làm giá y..."

   Nhưng mà hết thảy những thứ này đều không thể thực hiện!

   Trong lòng không có bất kì điều gì không cam lòng, lại chẳng còn dư lại điều gì.

   Hoảng hoảng hốt hốt, trong bóng tối, trước mắt xuất hiện một đoạn ánh sáng màu u lam, ta muốn nỗ lực mở mắt ra xem, sau đó liền mở mắt, nhìn thấy, lại là phòng trúc bên bờ sông ở Bạch Ô sơn.

    Ta không tan thành mây khói, ta.......... trở lại rồi!

   Ta sờ sờ mặt, lại sờ sờ tay, ta thực sự quay về rồi, hơn nữa, ta lúc này không phải thượng tiên, mà lại là phẩm cấp của thượng thần!

   Chẳng lẽ!

   A A.......

   Ta sờ sờ mặt, cười tự giễu, hóa ra, chàng cuối cùng.....cũng chỉ là kiếp của ta.

   Khuôn mặt phản chiếu bởi mặt sông, Dung nhan vốn là cùng ta có mấy phần tương tự, chỉ là đẹp hơn!

   Thất Thất vẫn còn ở cửu trùng thiên, nơi đó không thuộc đẳng cấp của ta, ta không hi vọng Thất Thất ở cửu trùng thiên, thế nên, ta muốn tìm nàng ấy về,

   Vậy mà không còn chờ ta đi tìm, nàng ấy đã tự mình trở lại, nhìn thấy ta vậy mà vẫn còn sống, vừa vui vừa đau lòng, khóc đến ruột gan đứt từng khúc một.

   Nàng bi thương nói: " Chờ nương nương hồn tiêu phách tán rồi, Trường Sinh đế quân mới nói, nói nương nương người oan uổng, nương nương, chúng ta quay về cửu trùng thiên chứ? đòi lại công đạo"

   Công đạo, ta thịnh nộ cười một tiếng, không ngừng giễu cợt: "Công đạo này, chỉ nói cho người có quyền thế nghe, đẳng cấp này của chúng ta.....đòi cái công đạo này để làm cái gì? Bỏ đi!"

   Thất Thất cắn răng nói: " Nhưng Ngự Hoành thượng thần không biết chuyện người bị chấp pháp, trường Sinh đế quân nói Ngự hoành thượng thần đến chấp pháp đó không phải Ngự Hoành thượng thần, đây tất thảy đều chỉ là âm mưu của tam công chúa, nương nương, Ngự Hoành thượng thần bây giờ vẫn còn ở....."

   "Thất Thất, đừng nói nữa, Ngự Hoành chàng là ai? Ai có thể giả trang thành chàng được...."

   Thất Thất ngơ ngác ngừng nói, cũng không có cách nào, chỉ có thể nghe lời ta.

   Hôm nay ta đã trở thành thượng thần tôn quý người người kính sợ, nhưng lại chẳng vui vẻ bao nhiêu, quá trình này quả thực rất thống khổ.

  Ta đột nhiên muốn đến nhân giới, đi trải qua nạn sầu khổ biệt ly sinh tử của nhân giới, ngày đó rời đi, Thất Thất khóc đứt từng khúc ruột.

  Ta cười an ủi nàng nói: "Ta đâu có phải là không về, đến thời gian, ta tự nhiên sẽ quay trở về."

  Ta đem thân xác phong ấn trong động phủ, lâm vào giấc ngủ dài, trong lòng chỉ nghĩ, đợi đến lúc trở về, ta có thể hoàn toàn quên được Ngự Hoành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro