Chương 2: Đánh chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong chiếu ngục đèn đuốc u ám, Thẩm Trạch Xuyên lạnh cả người, dần thở không ra hơi. Dây thừng kia trói chặt, y không ngừng động hai cổ tay, nhưng vô ích chẳng thấm vào đâu.

Túi đất chèn ép trước ngực, y như bị quăng vào đầm nước sâu, bên tai ong ong, hơi thở gấp loạn, không cách nào tiếp tục hít thở như bị chết chìm.

Thẩm Trạch Xuyên đảo mắt nhìn chằm chằm ánh nến bên ngoài thanh chắn.

Trong công đường mấy tên Cẩm y vệ đang uống rượu, khua nắm đấm hô quát, không ai rảnh quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Trạch Xuyên bị túi đất đóng trên cói chiếu thô ráp, cảm giác buồn nôn nghẹn thở như nước lũ cùi dập y rồi.

Đôi mắt đã hơi mờ, Thẩm Trạch Xuyên ngẩng cao đầu, cắn răng cử động chân. Hai chân bị gậy ngục đánh gần như tê dại, giờ khắc này nâng lên càng như không có cảm giác. Y dẫm lên góc trái của ván giường gỗ, nơi đó đã bị sâu mọt cắn vữa rồi, ngày đầu tiên còn bị y ngồi càng nát thêm.

Hít thở càng lúc càng khó khăn.

Thẩm Trạch Xuyên đạp vào một góc kia, tận lực giẫm xuống, nhưng cái giẫm của y vô lực, thậm chí dẫm không thành tiếng, ván giường vẫn không nhúc nhích. Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, sau lưng áo đã ướt đẫm.

Y muốn sống.

Cổ họng Thẩm Trạch Xuyên điên cuồng lạc ra tiếng u u, y cắn nát đầu lưỡi, tiếp tục dùng chân đạp ván giường.

Thi thể không còn hình người của Kỷ Mộ trở thành roi ngửa rút ra dục vọng muốn sống của y, bên tai y tựa hồ vẫn còn quanh quẩn âm thanh của Kỷ Mộ.

Y phải sống !

Thẩm Trạch Xuyên quyết tâm va vào ván gỗ kia, cuối xùng cũng nghe "rầm" một tiếng. Ván giường bị dẫm sụp mất nửa, thân thể nghiêng đi, túi đất lăn xuống. Y như vọt lên khỏi mặt nước, ngã xuống đất há miệng thở dốc.

Trên đất lạnh lẽo, chân bị thương của Thẩm Trạch Xuyên không thuận sai kiến, y lấy cùi chỏ chống thân, mồ hôi nhỏ giọt theo sống mũi. Trong ngục lạnh lẽo, y cảm thấy cả người mình như bị thiêu đốt, nóng đến lục phủ ngũ tạng y cuộn trào, cuối cũng không nhịn được cúi đầu nôn khan.

Thẩm Vệ đáng chết.

Trung Bác có mười hai vạn binh mã, phân chia bố trí phòng vệ sáu châu. Sau khi sồng Trà Thạch binh bại kỵ binh BIên Sa xâm lấn tuyền tuyến Đôn Châu. Chính như tên thẩm vấn nói, lúc đó còn có hội cứu vãn, Thẩm Vệ không chỉ có binh cường mã  tráng, lương thảo phong phú, còn có thủ bị quân ba thành  Đoan Châu có thể  cùn ứng điều phối. Nhưng hắn lại làm chuyện ngoài dự đoán của mọi người, bỏ rơi Đoan Châu, sợ sệt trốn về vương phủ Đôn Châu.

Lần này trốn chạy là khởi đầu cho Trung Bác thất thủ, ba thành Đoan Châu bị kỵ binh Biên Sa đồ thành, sĩ khí thủ của quân sa sút, hoảng loạn rút về phía nam. Tất cả cho là Thẩm Vệ ở Đôn Châu liều chết một phen cùng mười hai bộ Biên Sa, thế nhưng hắn lại lần nữa vừa nghe đã chạy.

Quân Trung Bác liên tục bại lui,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro