chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Tịch, mau dậy thầy đến rồi." Một bàn tay tinh tế đáp hạ lên vài thiếu nữ nhẹ nhàng lay vài cái rồi lại lấy cực nhanh tốc độ rụt trở về. Chỉ thấy nàng bên cạnh, ngủ đến hăng say thiếu nữ bỗng mở bừng mắt. Cái lưng nguyên bản cong hạ đột nhiên dựng thẳng, cái đầu nhỏ cũng nâng đi lên. Một thân tóc dài tuẫn hiện ra trước mắt, bên má rủ xuống hai lọn tóc đen óng ả sấn với bạch ngọc mặt phảng phất có thể búng ra sữa tới. Thiếu nữ có một đôi lông mày thanh tú rõ nét, xứng với một đôi mắt mị hoặc nhân tâm. Kia con ngươi xích hồng sắc lấp lánh sáng ngời, giờ phút này lại mang mịt mờ sương mù. Hiển nhiên còn chưa có từ mộng cảnh thanh tỉnh lại đây. Tuy nhiên làm người líu lưỡi chính là khung cảnh mỹ lệ này chỉ duy trì được ba giây lên bị thiếu nữ một cái bật người dậy phá hỏng. Thiếu nữ mịt mờ tròng mắt nhìn thẳng phía trước. Phía trước nào thấy bóng hình, nàng lại liếc nhìn xung quanh. Xung quanh liền ma còn không có. Ngay lúc não nàng còn chưa kịp nghĩ đền điều gì đã nghe đến bên cạnh một tiếng cưới yếu nhẹ vang lên rồi từ từ khuếch tán khai, tựa như thủy triều giống nhau tràn khai. Theo đầu thiếu nữ xoay chuyển, đập vào mắt chính là hình ảnh hảo chị em thật không hình tượng mà cười ầm ra tới. Kia trên khuôn mặt xinh xắn đầy đủ các loại biểu tình, tựa cười lại tựa khóc trông rất đắc sắc.Thiếu nữ mới hiểu, nàng ngượng ngùng ngồi xuống thu dọn đồ đạc trên bàn đeo bao lô lên. Một lần nữa liếc xéo hảo tỷ muội chính cười đến nghiêng ngả, giọng u oán nói:"Buồn cười lắm sao." Kia ngữ khí, người thông minh điều có hiểu ra tới. Nói thẳng ra chính là: "Nhạt nhẽo vô vị thực, ngươi còn cười nổi tới."

Cố tình nàng hảo tỷ muội của nàng đối với ánh mắt sắc lạnh kia đã sớm sinh ra hệ miễn dịch căn bản không chút chịu điểm sát thương nào. Hơn nữa nàng còn giả bộ ngây ngô thanh thuần cố nhịn một bụng cười đáp lại:"Rất.. rất buồn cười.. ha ha ha."Nghe thấy lại một điệu vang dội tiếng cười, thiếu nữ liền hắc mặt giả giận dỗi mà đi về phía cửa lớp chỉ để lại một thanh âm thúc dục mang vài tia hời giận vang lại:"Nguyệt Dạ còn không mau về, trời đều phải tối."Lúc này nàng hảo tỷ muội mới thu dọn đồ đạc đuổi theo ra tới. Nguyệt Dạ nhìn Lăng Tịch xụ mặt, âm thầm nói: "Quá đáng yêu. Ân vẫn là bộ dáng này hảo chút. Ân so với sáng nay tốt hơn nhiều." Nghĩ đến đây Nguyệt Dạ hơi thu liễm ý cười nơi khóe mắt, trong lòng không khỏi thở dài, Tiểu Tịch nhà mình cái gì cũng tốt chính là hơi trưởng thành điểm, cái gì cảm xúc đều nhất nhất giấu kĩ trong lòng. Ngay cả lúc bị thương khi cũng là mặt mang mỉm cười, nàng luôn là khiến người khác đoán không ra nàng trong lòng nghĩ gì cũng không hiểu trong lòng nàng cảm thụ. Ngay cả hững người gần gũi nhất với nàng tỷ như vợ chồng Nguyệt Gia cũng không biết đến. Nhắc đến cha mẹ, Nguyệt Dạ không khỏi nhớ đến kia vô lương cha mẹ Lăng Tịch. Lại nhớ đến hôm nay là hai ba, quá mấy tiếng nữa liền đến sinh nhật Tiểu Tịch lòng có chút bất an lên. Hơn ai hết, nàng hiểu rõ Tiểu Tịch. Tiểu Tịch ngoại trừ lúc nhỏ thường hay đi theo cha mẹ nàng khóc lóc ỉ ôi đòi cha mẹ của mình ra tựa hồ lớn lên chưa bao giờ nhắc đến quá. Tiểu Tịch quá mức an tĩnh cơ hồ là quên đi, đến nỗi Nguyệt Dạ đã từng lầm tường Tiểu Tịch đối với việc bọn họ không đến tìm nàng là ôm tâm thái đến cũng được không đến cũng chẳng sao thái độ. Tựa hồ tất cả mọi người bảo gồm cha mẹ của Nguyệt Dạ đều cho rằng như vậy. Tuy nhiên Nguyệt Dạ biết Lăng Tịch nhớ cha mẹ nhưng nàng cũng thống hận bọn họ. Cái loại này vừa yêu vừa hận tra tấn Tiểu Tịch mười tám năm.Nguyệt Dạ thấy cũng đau lòng, nàng không hiểu nổi, rốt cuộc bọn họ có hay không lương tâm. Mười tám năm cũng chưa xem quá Tiểu Tịch một lần. Sinh nhật nào cũng chỉ gửi một đoạn ghi âm cùng một đống tiền. Tiền càng nhiều, tâm Tiểu Tịch càng đau. Mỗi đêm sinh nhật nàng đều mơ hồ có thể nghe được tiếng nín khóc. Kia âm thanh tuy nhỏ nhưng hảo đau a. Nguyệt Dạ không biết nếu.. nếu lần này đều thất hứa nàng cũng không biết Tịch sẽ là bộ dáng gì. Sẽ như trước nén đi nước mắt vui cười an ủi mọi người sao. Nàng bất giác liếc nhìn Lăng Tịch bên cạnh, sâu thẳm trong đáy mắt Tiểu Tịch nàng liền nhìn thấy trong đó có hạnh phúc mong chờ, nhưng nhiều hơn vẫn là bát an cùng lo lắng.Không, nàng sẽ không để Tiểu Tịch nhớ đến lời hứa đó, một giây cũng không được. Nàng Tiểu Tịch, xinh đẹp lương thiện, ngoan ngoãn lại rất thông minh. Nàng xứng đáng luôn hạnh phúc chứ không phải cái dạng này lo lắng cùng sợ hãi đan xen. Trong đầu khẽ chuyển, nàng liền nghĩ ra điều gì ánh mắt sáng lên lấp lánh. Tay Nguyệt Dạ bắt lấy tay Lăng Tịch, giữ lại Lăng Tịch bước chân. Bát quái mà nhẹ giọng nói:"Tiểu Tịch, nãy ngươi ngủ nướng đâu?"Lăng Tịch chỉ đáp"Ân."Chân Lăng Tịch vẫn tiếp bước đến cổng trường, tài xế liền ở đó. Nàng muốn về nhà, hôm nay là sinh nhật nàng, sinh nhật mười tám tuổi. Bọn họ đã nói, sinh nhật thứ mười tám của nàng bọn họ sẽ đến mang nàng đi. Nghĩ đến cha mẹ, lòng nàng liền trầm xuống có hạnh phúc cùng vui sướng nhưng nhiều hơn là sợ hãi. Nàng sợ, nếu lần này cha mẹ nàng thất hứa. Nàng từ nay nên lấy cái gì để tiếp tục chờ đợi, nàng liền vĩnh viễn sẽ không được gặp họ. Nàng vĩnh viễn sẽ không biết được tại sao cha mẹ nàng có thể nhẫn tâm đến vậy liền đứa con gái chưa tròn 1 tháng tuổi cũng có thể vứt bỏ.Thấy Lăng Tịch dễ dàng thừa nhận, người như mất hồn dường như đi về phía trước. Nguyệt Dạ liền vôi theo đi lên:"Còn nói mớ nữa."Lăng Tịch trong hồi ức vẫn không phản ứng Nguyệt Dạ, liên tục hướng phía cổng trường đi.Chỉ nghe thấy bên cạnh, âm thanh nhu mi dịu dàng mang vài phần phong tình như gió nhẹ lướt qua tai, lại như một chuông thanh tỉnh đánh thức Lăng Tịch khỏi suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro