chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hàn Sương, ta thích ngươi" Hàn Sương hai chữ tựa như một đốm lửa nhỏ truyền vào tai Lăng Tịch tiền vào nàng vốn lạnh lẽo tâm. Giây lát, Lăng tịch nhớ tới hôm đó tình huống, hắn một thân hồng bào đứng trước mắt nàng. Tóc trắng từng sợi bay theo gió, đằng sau còn loáng thoáng thấy được dải lụa đỏ tươi. Một đôi mắt hồ ly phát ra thâm tình chi sắc, sống mui cao thẳng. Môi mỏng quyến rũ, nhẹ nhàng nói với nàng :

"Tịch nhi, ta ái ngươi."

 Thanh âm kia kiên định mà chắc chắn như núi sông ngàn năm không chuyển vạn năm không mòn. Hắn đứng đó nhìn nàng, không có bất luật ngôn tư hoa mĩ không có lãng mạn phương thức. Đơn giản một câu lại là xuất phát từ tâm, thắng qua hết thảy làm tim nàng dập lỡ một nhịp. Lăng Tịch có thể cảm nhận được, mặt một chút nhiệt lên. Nàng hạ thấp mặt cố che đi gương mặt đã ửng đỏ. Trong lòng không khỏi âm thầm mắng Nguyệt Dạ mấy trăm lần, hảo một cái Nguyệt Dạ dám bán đứng nàng. Nói rõ xem trứng trứng, nào biết đến liền chẳng thấy mặt mũi đâu. 

Ngược lại thấy được Hàn Sương gia hỏa này. Nghe được câu nói kia, chuông cảnh báo trong lòng nàng liền kêu vang. Tức khắc nàng liền nghĩ đến một chữ "chạy." Hàn Sương nhận thấy chân Lăng Tịch nhỏ điểm động, đáy mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ: Hắn Tịch Nhi lại muốn chạy. Bất quá lần này, nàng định chung chạy trời không khỏi nắng. Khoe môi câu lên nhàn nhạt độ cung. Chỉ thấy Hàn Sương tay phải một vung, dưới mặt đất liền nhanh chóng hiện lên ba con cưu vĩ hồ xoay quanh Lăng Tịch. Bên ngoài còn có rườm rà đồ án lấy cực nhanh tốc độ hình thành. Lăng tịch đốn giác nguy cơ cảm, nàng cũng quản hắn Hàn Sương mặt mũi chân khẽ động lại nhận ra từ khi nàng thân hình nàng bị khốn trụ lại.

 Hoảng hốt chi gian, Lăng tịch cảm thấy một bàn thay mang theo nhiệt lưu nóng bỏng đặt tại nàng trên mặt. Nguyên lai, Hàn Sương đã đến gần nàng từ bao giờ. Tay hắn trên mặt nàng động, lấy ôn nhu tâm vuốt ve nàng mặt. Phảng phất đang vuốt ve quý giá nhất trân bảo .

"Tịch nhi, đừng chạy. Dựa ngươi thông minh, hẳn phải biết ta tâm. Mấy năm nay ngươi chạy ta truy.. có hay không mệt. Ngươi liền nghỉ một chút.. đồng thời.."

Trong thanh âm mang theo vài tia thỉnh cầu. Mới đầu, Lăng Tịch cảm thấy rất ngạc nhiên vì có lẽ đây là lần đầu tiên Hàn Sương nghiêm túc nói với nàng vấn đề này. Tuy nhiên, ngay sau đó Lăng Tịch chua chát cười. Hắn tâm, nàng sao lại không biết, nàng bổn không vô tâm. Những năm nay mọi việc hắn làm cho nàng, nàng điều biết cũng rất cảm động. Đây chẳng qua chỉ là một thế giới ảo, việc nàng chơi game là do lời dặn dò của cha nuôi. Vốn tưởng rằng chỉ là để hoàn thành nguyện vọng của cha nuôi mới vào game.

 Nhưng thật ra không ngờ, nơi đây có điều mà Lăng Tịch tham luyến. Hàn Sương là người đầu tiên ngoài Nguyệt gia quan tâm tới nàng, để ý nàng, chăm sóc nàng. Nhưng cũng chính sự tham luyến ấy khiến vốn rất mạnh mẽ Lăng Tịch sinh ra loại cảm giác thật sợ hãi. Chính cái gọi là một lần bị rắn cắn ngàn năm sợ dây thừng, đối với người bị vứt bỏ quá một lần như nàng, sau bao lần đợi chờ lại thất bại rồi chờ đợi lại thất bại. Sớm dã đối cảm tình nhiều hơn người khác vài tia lãnh đạm cùng hoài nghi. 

Nguyên bản một đoạn tình hữu nghị hảo bằng hữu đã cực kì hiếm có, Lăng Tịch không muốn chỉ vì một đoạn tình cảm giả dối hư ảo nhất thời làm rạn nứt thậm chí biến mất nó. Hàn Sương trước kia nhiều lần muốn phá bỏ, thi thoảng hắn có những cử chi ái muội, thi thoảng lại nói "ái nàng". Những lần như vậy Lăng Tịch không trả lời, hắn tỏ ra không sao cả. Hôm sau liền cười cười nói nói như chưa từng có truyện gì trải qua. Lăng Tịch cũng không để trong lòng, mà hôm nay hắn lại..

Lăng Tịch ngẩng đầu lên, đối chọi với ánh mắt Hàn Sương. Nàng giật mình "Từ khi nào.. hắn.""Tịch mhi, ta ái ngươi. Đây là câu thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín. Ta đã từng thề nói đến câu này khi, cũng là ta thổ lộ rõ cõi lòng mình là lúc. Ta nghe Nguyệt Dạ nói ngươi mồ côi từ nhỏ, Tịch Nhi ta hiểu nàng. Ta có thể cảm nhận được sau vỏ bọc mạnh mẽ lạnh lùng kia là sự mong manh nhạy cảm đến cỡ nào. Tịch nhi ta biết, ta biết nàng sợ ta chỉ là nhất thời ý loạn tình mê. Ta lúc đầu cũng cho là vậy, nhưng dù đã nói chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần câu nói" ái ngươi "ta đều cảm thấy vẫn chưa đủ. Ta muốn bảo vệ nàng, muốn cho nàng cảm giác an toàn muốn mỗi ngày đều có thể nói ái nàng." Hàn Sương ngữ khí ôn nhu như có ma lực dẫn dắt nàng từng bước:

"Tịch nhi, cho ta một cơ hội. Ta tuyệt đối sẽ không buông tay."

Lăng Tịch nghe xong, mặt càng nhiệt. Cũng không biết có phải do hiểm cảnh nên não bộ hoạt động nhanh hay không. Nàng liền nghĩ đến biện pháp chạy trốn: "Thoát game."Hiện tại nghĩ đến, Lăng Tịch không cấm tò mò: Hàn Sương lúc đó hắn sẽ có biểu tình gì. Ta bị làm sao vậy, quản hắn lúc đó ra sao hắn biểu tình. Gặp quỷ.. ân nhất định là gặp quỷ.Một bên Nguyệt Dạ thấy Lăng Tịch nghe một câu "Hàn Sương ta thích ngươi" liền đứng lại. Mặt lúc hồng lúc nhíu chặt, thú vị cực kì. Trong đầu khẽ chuyển, đột nhiên Nguyệt Dạ nhớ tới mấy hôm trước Hàn Sương nam thần nhờ nàng dẫn dụ Lăng Tịch lên Hồ Ly núi. Còn vì thế hối lộ nàng không ít đồ tốt. Không lẽ thành rồi, Nguyệt Dạ nội tâm bây giờ có thể nói là mua xuân hoa nở. Chuẩn em rể sắp về tới nha, đại ô dù nha. Nguyệt Dạ vẻ mặt nhà có hỉ vui cười, thấu đi lên nắm tay Lăng Tịch hớn hở nói:

"Thật sự. Tiểu Tịch ngươi lộng được chuẩn em rể đến tay rồi."

Cảm giác được tay bị lôi kéo, lại nghe được kia hảo chị em không đứng đắn lời nói. Lăng Tịch âm thầm trợn tròn mắt, cái gì gọi là lộng tới tay chuẩn em rể. Còn có vẻ mặt nhà có hỉ sư kia là sao, nàng và Hàn Sương trong sạch a, biết không là trong sạch liền nửa mao tiền quan hệ đều không có.

Bên kia, Nguyệt Dạ thấy Lăng Tịch không phản ứng nàng đại não tự giải mã hành động. Không phủ nhận, kia chính là thừa nhận. Nàng mặt, cười càng thêm nở rộ

"Thật sự là chuyện lạ đâu đâu cũng có a."Lăng Tịch vô ngữ, nàng không có nói. Logic Nguyệt Dạ liền thay nàng thừa nhận rồi."Ta và hắn nửa mao tiền đều không dính."Nghĩ nghĩ Lăng Tịch lại bồi thêm một câu:"Về sau không được thông đồng hắn lừa ta. Nếu không cho ngươi đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro