Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Tiệc Trụy Hoàn_


Sau khi Mikey đi khỏi. Rindou lật chăn lên, phía dưới là một thân thể ngọc ngà lấm tấm vết cắn mút đang ửng hồng.

"Mikey đi rồi." - Cậu thì thầm vào tai Ran

Ran không trả lời. Hơi thở đã trở nên đều hơn.

Bỗng, anh bật dậy, bóp chặt cổ Rindou.

"THẰNG KHỐN! Tao đã bảo là nhẹ thôi cơ mà!" - Ran thét lên trong căm tức. Người em trai anh chăm sóc tận tình bao năm giờ dám đè anh xuống mà tự nhiên phóng đi hết thú tính của bản thân. Mặc anh cầu xin, mặc anh khóc lóc, cậu không quan tâm đến cảm nhận của anh.

"MIKEY THẤY RỒI! MÀY NGHĨ XEM HẮN SẼ NGHĨ GÌ VỀ TAO HẢ?" - Bao nhiêu tủi nhục nhấn chìm đi lý trí của Ran. Ngay bây giờ, anh muốn giết cậu.

Dù thế nhưng anh biết rằng, cậu mạnh hơn anh.

Rindou nhẹ nhàng bóp chặt cổ tay Ran, nhấc ra khỏi cổ mình. Túm tóc của anh, đè anh xuống giường, mặc cho anh gào thét mắng chửi. Cậu hôn Ran, mút mạnh lên đôi môi ấy, một đôi môi căng mọng luôn tỏa ra mùi rượu Brandy mà cậu chưa từng ngừng ham muốn.

"Anh phải là của em." - Rindou cười man dại. Cậu muốn giữ anh lại cho mình.

Ran phải là CỦA CẬU.

Bịt chặt mồm Ran để tránh tiếng rên của anh phát ra bên ngoài. Rindou dùng tay còn lại giơ một chân Ran lên đặt lên vai mình. Anh ra sức đạp mạnh vào người cậu nhưng hoàn toàn không hề hấn gì.

Cạ gậy thịt to lớn vào hậu huyệt nhễu dịch từ lần dduj trước, Rindou nhìn thẳng vào mắt Ran. Cặp mắt ấy giờ đang trợn trừng, tròng mắt đỏ ngầu, mạch máu bên hai thái dương cũng nổi cộm lên. Nứng thật đó ~

Cậu liếm môi, nhét từ từ thứ đó vào cúc hoa của anh, cảm nhận được Ran đang há miệng thở dốc, hơi nóng phả vào bàn tay thon dài của cậu.

Anh quơ hai bàn tay, đẩy người cậu ra trong vô vọng. Rindou bắt đầu nhấp, tiếng nhóp nhép đều đều mê dị.

"Ư...! Ư...!" - Ran nắm chặt mắt, cong bàn chân. Miệng đang bị bịt chặt, âm thanh mà anh có thể để thoát ra chỉ là tiếng nghẹn ứ. Chân anh bất giác quàng tay lên eo cậu, tay phải nắm chặt ga giường, tay trái cố gỡ tay em trai ra khỏi miệng mình trong bất lực cùng cực.

"Anh gỡ tay ra làm gì? Muốn để tiếng rên thoát ra ngoài nữa hả?" - Cậu thả tay ra khỏi miệng anh, mỉm cười. Nắm lấy eo Ran, cậu thúc nhẹ vào trong anh.

"Hư-ức...!" - Ran cắn chặt môi, cơn đau tê dại từ phía dưới khiến anh bất giác rên rỉ.

"Sướng quá nhỉ, anh trai?!" - Cậu thúc từng hồi lút cán vào sâu bên trong.

"Không! A...! Tao... không thích...ư!" - Anh trợn trừng hai mắt. Thật sự quá là đau, gậy lớn đâm vào như muốn chọc thủng bụng anh vậy.

Rindou nghiêng đầu: "Thật là anh không thích không?"

"TẤT NHIÊN LÀ TAO ĐÉO THÍCH RỒI THẰNG CHÓ!" - Anh gầm lên.

Rindou nghe xong, mỉm cười. Một tia sắc lẹm vụt qua trong mắt cậu. Dang rộng hai chân Ran ra, cậu dập mạnh.

"Ức!!!" - Ran giật nảy người - "Hức... Ứm..."

Sâu quá, thực sự quá sâu rồi.

"MÀY RÚT RA!! TAO KHÔNG THÍCH!!" - Ran gào to hết cỡ.

Rindou không đáp lại, nhưng cậu rút ra khỏi Ran, bước xuống giường. Ran chưa kịp lấy lại nhịp thở như bình thường, Rindou lại tiến tới gần anh. Trên tay cậu cầm một cuốn sổ nhỏ.

                            . . .

RAN BOTTOM NEVER DIE=)))))))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro