Chương 2 : Cháy nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu mùa hè, vào khoảng hai, ba giờ sáng hơn, vẫn có ngôi nhà để đèn. Ánh đèn không sáng đến mức gây ảnh hưởng nhưng tạo cho người ta cảm giác ma quái. Bên trong, Hàm Lâm đang mệt mỏi ngồi trong chiếc ghế gỗ. Có thể nói, cậu đã không được ngủ đủ giấc. Ôi chao! Sao công việc này khiến cậu như muốn chìm sâu vào giấc ngủ vậy? Cậu biết cậu muốn ngủ bù cho số thờ gian mà cậu đã thức. Những công việc luôn ập đến, một cách bất ngờ.
Bởi bố cậu không còn nên cái thứ nghề đặc biệt ấy được giao lại cho cậu. Trước đó, khi mẹ còn sống, bà sẽ luôn giúp đỡ đứa con vừa mất cha, vừa phải tiếp súc, vừa làm quen với những thứ bên dưới Âm phủ. Bà hướng dẫn cho Lâm những điều cơ bản để sử dụng chiếc máy ảnh thần kì.  Có thể nói, bà vừa là người mẹ luôn bên cạnh con, vừa là trợ lý đắc lực nhất.
Cậu không biết nghề này có từ đời nào ,nhưng kèm theo đó sức mạnh nhìn thấy những thứ kì lạ. Công việc của cậu chỉ là giúp họ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, và chụp cho họ một bức ảnh. Đó chính là hành trang giúp những linh hồn có thể thoải mái để đến cõi vĩnh hằng hay bắt đầu một kiếp khác. Nghe trông vẻ rất đơn giản, nhưng thật ra lại rất khó. Để làm những tâm nguyện của linh hồn, ta nên cầu mong nó là một điều giản đơn hay không khó khăn.
Cậu bùng tỉnh vì một tiếng động lớn trong căn phòng bên cạnh. Lâm vội qua phòng kiểm tra, liền thấy một mảng của căn nhà như bị thứ gì đấy làm sập, cậu bàng hoàng nhìn quanh. Mọi thứ trong căn phòng tan hoang, thậm chí mảng tường lớn trong căn phòng chuyên dùng để chụp ảnh cũng bị lủng một lỗ lớn. Bụi đen bám xung quanh. Rồi cậu thấy một linh hồn đang đứng bên cạnh phần tường bị thủng kia. Trông hắn ta rất tức giận.
Linh hồn kia ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy cậu. Tên linh hồn đến bên Lâm lúc nào chẳng hay, cứ vậy, cậu trai chưa kịp kịp hiểu gì đã bị cơn khó thở ập đến. Ánh mắt chứa đầy phẫn uất.
Cậu nhận ra một khuân mặt này...
Hình như Lâm từng thấy đâu đó rồi.
Là Hoàng Thế Duy, một vị cảnh sát hình sự mất cách đây vài tháng? ...
- Bình tĩnh... - Lâm cố trấn an linh hồn đang phát điên này, cậu cũng đang dần không thể thở được.
Cậu bắt đầu mất ý thức. Trong sâu thẳm tâm can của linh hồn ấy. Lâm thấy một người, một người rất nguy hiểm. Tên giết người cướp của Trần Đăng Vinh kia cầm một con dao bếp. Hắn ở trong ngõ. Lúc này cảnh sát đến, vây cả đằng sau lẫn đằng trước của gã điên. Nhưng gã không sợ. Thế Duy, đội trưởng đội cảnh sát hình sự bấy giờ lao vào tên cướp. Anh tuy tay không nhưng kinh nghiệm những năm tháng truy bắt tội phạm đã cho anh bản lĩnh. Anh đánh bật con dao, rồi khống chế hắn. Tên tội phạm được bắt lại. Nhưng rồi, gã canh lúc mọi người không để ý, vùng vẫy thoát ra. Gã thoát được, lấy ra một con dao dấu trong người. Gã đem theo oán hận mà lao vào anh. Vì không phòng bị cho tình huống này, lúc anh quay người lại, anh nhận được một con dao vào bụng. Tên điên kia bắt đầu cười. Gã ta cười không kiểm soát, trong đôi mắt thiếu ánh sáng kia hiện lên một cảm giác khoái chí. Những cảnh sát xung quanh ngay lập tức bắt tên Vinh. Cho hắn một còng số tám.
Vết thương ở bụng rất sâu, có lẽ nó đã đâm vào một trong những tạng đặc (là gồm gan, lách, tuyh, thận.) Anh đang bị mất máu nhiều. Xung quanh các đồng nghiệp liên tục giúp Duy cầm máu.
- Hùng à... anh tin chú sẽ là đội trưởng tốt. Các chú khác cũng phải thật cố gắng... nhớ nói với vợ anh rằng.. : "anh yêu cô ấy nhiều... lắm, cũng muốn được nhìn thấy con gái mình lớn lên từng ngày ", những có lẽ đấy là điều không thể... - tất cả đều im lặng, ai cũng nghe vị đội trưởng của mình nói. Họ đang cố kìm lòng và đưa gã tội phạm đáng chết kia về để hắn có thể bị xét xử. Sau cùng,anh cứ như vậy mà nhắm mắt.
Anh đã hi sinh trong lúc thi hành công vụ. Một anh hùng cứ vậy mà rời đi khỏi cõi nhân gian.
Lâm đừng từ xa quan sát hết. Cậu biết... đây là ký ức trước lúc chết của linh hồn này.
Nhưng có phải việc chứng kiến nhiều điều như vậy đã khiến cậu khó mà mà cảm thấy nó quá đỗi bình thường? Sinh li tử biệt. Đó là luật của cuộc sống.
Lúc này, mọi thứ xung quanh bắt đầu bị bóng tối nuốt chửng. Kể cả cậu. Mọi thứ cứ vậy mà đen ngòm. Còn cậu thì rơi vào vực sâu đen thẳm.

***

Cậu bật dậy, vội nhìn xung quanh. Mùi sát trùng bắt đầu xộc vào mũi của Lâm. Cậu nheo mắt, cố làm quen với ánh sáng, khi nhìn thấy những bóng điện trắng xóa đang loa lóa. Quanh cậu đa phần là màu trắng, có thêm bảy cái giường bệnh trong phòng. Có lẽ đây là bệnh viện. Cậu bất giác đưa tay lên cổ. Nhưng một cánh tay trông của một người đàn ông trưởng thành cầm tay cậu, ngăn cho cậu để tay lên cổ.
- Tôi... xin lỗi. - Linh hồn vị cảnh sát tránh ánh mắt cậu, nói.
Cậu nhận ra ngay kẻ đã khiến cậu vào nơi này. Nhưng cậu không oán trách. Bởi đó cũng bình thường thôi. Linh hồn cũng từng là con người mà. Họ cũng biết hoảng loạn, cũng biết lạ lẫm hay tức giận, thậm chí oán hận...
Cậu trầm tư. Chỗ giường bệnh của cậu ngay bên cạnh cửa sổ nên có thể nhìn ra ngoài. Nên Lâm nhìn những chiếc lá trên cây..., tự hỏi mình ở đây bao lâu rồi? Bên ngoài trường bắt đầu hửng sáng và trong thoáng chốc cậu có một ý tưởng táo bạo. Cậu nhìn về phía người đàn ông đã chết kia, đưa ra một lời đề nghị nhỏ.
- Tôi có ý này... anh sẽ làm bảo vệ cho tiêm ảnh của tôi.., còn tôi sẽ giúp anh làm một điều gì đó. Được không? - cậu biết nó có thể sẽ phải đánh đổi điều gì đó lớn lao nhưng cậu vẫn làm.
Vì tiệm ảnh thỉnh thoảng gặp những con ma "thích phá hoại" nên căn nhà của cậu đã được xây lại rất nhiều lần ( đập đi đập lại chắc cũng kha khá lần -))). Nên chúng ta cần một bảo vệ để dẹp loạn những tên gây rối này. Một "cựu" cảnh sát là một lựa trọn không tồi.
Lúc này, cách cửa phòng bệnh mở ra, vốn chỉ có cậu một mình cùng một con ma trong căn phòng đầy mùi khử trùng này. Cũng chỉ vốn có tiếng nói của cậu vang lại.
Từ cử một người phụ nữ trung niên bước vào. Là bác Thư! Trên tay bác cầm một cái hộp thức ăn. Nhìn thấy đứa cháu yêu quý tỉnh dậy khiến cảm xúc lo lắng đang hiện trên mặt bác dần phai đi.
- Bác...
Bác không nói gì, để hộp thức anh nên đầu tủ. Thế Duy biết ý, lùi lại chừa cho bác một chỗ để ngồi bên giường bệnh.
- Cháu không sao là tốt rồi. Đêm qua, tụe dưng nhà cháu cháy lên. May mà phát hiện mà cứu cháy kịp thời kịp. Bác sĩ bảo bị hôn mê, sẽ tỉnh lại. Tuy vậy bác vẫn lo...
Cậu bất giác nhìn anh cảnh sát. Cái quái gì cơ? Nhà cậu tưởng chỉ lủng một lỗ thôi? Sao thành cháy nhà rồi? Duy tránh ánh mắt tra hỏi của cậu thiếu niên.
Cậu thự sự không nói lên lời. Nhận thấy Lâm đang sốc, bác Thư cũng cố an ủi cậu:
- Cháu có thể qua nhà bác ở tạm cũng được... nhà bác luôn chào đón cháu.
- ...Cháu... cháu sẽ suy nghĩ ạ.
Như chợt nhớ ra hộp thức ăn ( tác giả cũng mới nhớ ra chi tiết này-/) mà mình mang đến. Bác dặn dò Lâm
- đây là hộp cháo bác đem cho cháu, nhớ ăn đấy. Nếu giờ cháu dậy rồi thì chắc chiều mới có thể xuất viện. - nói rồi bác chào tạm biệt cậu rồi rời đi. Cũng sáng rồi, bác còn phải mở cửa hàng chứ.
- Dạ vâng...
Thế Duy lén liếc qua Lâm, muốn xem biểu cảm của cậu bây giờ như nào.
- Chúng ta... có kha khá câu chuyện để nói với nhau đấy, anh cảnh sát ạ.

***

Trong đêm tối, Lâm Nhiên lái chiếc xe Toyota Wigo của mình đến đèo Viễn Xuyên. Đang trên đường thì bầu trời nhẹ nhàng đổ một cơn mưa mùa hè. Điều đó muốn nói rằng y phải nhanh lên. Khi trời mưa, có thể những chứng cứ quan trọng của một vụ án có thể cứ thế mà trôi mất. Cậu cố phóng đến đèo. May sao vì trời đêm và lại mưa nên đường chẳng thấy "ma" nào.
Đến nơi, từ xa, cậu có thể thấy những cái đèn màu đỏ liên tục nhấp nháy. Xung quang hiện trường đã được quấn dải ngăn cách (thứ được dùng để bảo vệ hiện trường vụ án ý -,)), thật ra mình không biết có nên để dải phân cách ở đây không vì nơi đây vắng người, thậm chí là không có ai. Nên việc quấn dải ngăn cách có hợp lí không ạ?).
Cậu đỡ xe gần hiện trường, mặc tạm cái áo mưa,  rồi đi vào hiện trường. Y ngay lập tức nhận ra vị đội trưởng nóng tính của mình, y lại gần anh ta.
- Em đến rồi.
Quốc Anh nhìn cậu trai mới vào nghề, thở dài, song cũng tóm tắt lại mọi thứ. Bắt đầu từ vụ tai nạn giao thông đầy bất ngờ kia. Khi phía công an giao thông đang giúp đưa tài xế của chiếc xe tải bị lật kia ra thì vô tình một người trong bọn họ bị trượt chân xuống, không biết anh này rơi kiểu gì lại rơi ngau bên cạnh một cái túi rác đen, từ cái túi đó tỏa ra mùi hương thối đến kinh hồn, đã vậy..., từ chiếc túi đó còn chảy ra chất lỏng màu đỏ thẫm. Đó chính là nạn nhân thứ hai. Cũng cách đây mấy hôm mà họ cũng được trình báo về một cái túi đượng xác người.
Bỗng cậu nhớ đến ác mộng mà cậu thấy ( có nói ở chương một rồi hay sao ý). Nó lại đúng rồi. Nhưng làm sao... có thể?
_________________

Từ: 1895

Chúc mọi người đọc vui vẻ!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro