Chương 1: Quan tài của nàng ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan tài phô lão bản - Vĩnh Tuế Phiêu Linh

Dịch: Mèo Mun Mập Mạp

Long Ngâm trấn, tọa lạc tại bốn phía núi vây quanh, nơi đây phong cảnh tú lệ, sơn thủy như hoạ.

Ở Long Ngâm trấn trong hẻm nhỏ, có tiệm quan tài giản dị, đừng nhìn tiệm quan tài này ở chỗ hẻo lánh, nó ở trong trấn cũng thập phần nổi danh.

Phía sau tiệm quan tài là khoảng sân nhỏ, bốn phương tường đỏ, tiểu viện phong cách cổ xưa, đơn giản, phong cách độc đáo.

Tiểu viện được trang trí cây xanh, giữa sân đặt một chiếc quan tài chưa hoàn thành. Chiếc quan tài này làm cho tiểu viện yên tĩnh thêm sắc thái thần bí.

Một nữ tử ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đẹp linh động, mang theo khinh linh chi khí đang bưng một cái hộp sơn nhỏ bằng gỗ, hết sức chăm chú sơn quan tài.

Những ngón tay đẹp đẽ, trắng nõn đang cầm bàn chải, du long tẩu phượng, hành động lại trầm lại ổn.

Người này chính là lão bản tiệm quan tài - Triệu Huyên.

Chiếc quan tài này tiêu tốn của Triệu Huyên rất nhiều tinh lực, từ lựa chọn vật liệu đến chế tạo, tất cả mọi việc đều là một tay nàng hoàn thành.

Đây là nàng cấp cho hiệu trưởng cũ trường tiểu học trong trấn. Lão hiệu trưởng là người duy nhất nàng gặp được trăm năm tam kiếp dục nhân, công đức đáng giá cho nàng phí này tâm tư.

"Triệu lão bản, có ở nhà không?" Một giọng nói khàn khàn truyền tới từ phía trước cửa tiệm.

Tay cầm bàn chải của Triệu Huyên hơi ngừng một chút, trong mắt lóe lên một chút buồn bực, nàng nghiêng đầu ra bên ngoài tức giận liếc mắt một cái, buông dụng cụ trong tay, sải bước đi tới cửa tiệm.

Do trời mưa nên trên đường chỉ có vài người vội vã trong mưa. Một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đứng trước cửa tiệm, lo lắng vươn cổ nhìn vào trong xem.

"Đến đây!" Triệu Huyên từ cửa sau bước vào trong tiệm.

Thanh niên nhìn thấy lão bản nương xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt có chút hoảng hốt, đây là trong trấn đồn đại rất quái dị Triệu lão bản?

Trẻ quá!

Thanh niên có chút nghi hoặc, làm thế nào mà cô gái xinh đẹp như vậy lại mở cửa tiệm quan tài?

"Hàng hóa đều ở trong này, tự ngươi chọn đi!" Triệu Huyên ánh mắt lộ ra vể không kiên nhẫn.

Thanh niên lấy lại tinh thần, trên mặt lại nổi lên bi thương: "Lão bản cấp cho một cái đề cử!"

"Trong điếm chỉ có hai loại hàng, một loại sam mộc, một loại bách mộc, hai loại giá không sai biệt lắm, chất lượng cũng không kém nhau nhiều. Có điều sam mộc tương đối chống mục rữa, giá cả so với bách mộc đắt hơn một hai trăm, tự ngươi xem xem muốn lấy loại nào!"

Triệu Huyên thấy hắn nói như vậy, nét buồn bực trên mặt biến mất, nàng mắt hạnh khẽ vểnh, thái độ lập tức chuyển hoán, cực lực đẩy mạnh tiêu thụ quan tài trong cửa hàng.

"Sam mộc đi!" Thanh niên không suy xét nhiều liền lựa chọn chống mục rữa sam mộc.

Người bình thường đến cửa tiệm mua quan tài, sau khi nghe giới thiệu, chín phần mười đều sẽ chọn sam mộc.

"Được, lúc nào muốn lấy?". Sau khi xác nhận mua bán, Triệu Huyên mắt đẹp vui vẻ, gương gặt tươi cười nhất thời linh động.

"Liền ngày mai đi"

Triệu Huyên đi tới sau quầy, uốn eo nhỏ, đặt mông ngồi lên ghế cao, sau đó lấy trong ngăn kéo dưới quầy một cây bút và một cuốn sổ đưa cho hắn, "Đem địa chỉ lưu lại, ngày mai ta mang tới cho ngươi."

Bây giờ, kinh doanh càng ngày càng không tốt, phục vụ hậu mãi ắt không thể thiếu được giao hàng tận nơi, bán quan tài cũng không ngoại lệ.

Thanh niên tiếp nhận bút, viết lại số điện thoại và địa chỉ nhà.

Lưu lại địa chỉ, hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, có chút do dự nói. " Triệu lão bản, ngày mai ngươi hỗ trợ chọn mảnh đất đi, giá cả thương lượng!"

Thanh niên biết mình có chút đường đột, nhưng không thể không mời nàng hỗ trợ.

Người dân trong trấn nói Triệu lão bản này là người có bản lĩnh, đừng nhìn nàng ở thị trấn mở tiệm mới hai năm, danh tiếng của nàng lại đặc biệt vang dội.

Chuyện này nói đến có chút dài, trường tiểu học Long Ngâm trấn trước là pháp trường, sau khi cải cách và mở cửa khu vực này liên tiếp phát sinh bất trắc, người dân trong trấn rất lo sợ. Sau lại không biết ai đề nghị, ở khu vực từng là pháp trường ấy xây dựng một trường học, nói là để trấn áp những thứ bên trong. Sau khi trường được xây dựng, quả thật an ổn được vài năm. Tuy nhiên, mới hai năm gần đây, nơi đó lại bắt đầu không yên ổn, có xu hướng ngày càng nghiêm trọng. Đôi khi, học sinh trong giờ nghỉ chơi đùa hơi va đập một chút cũng có thể gây tổn thương thân thể, trong vòng ba tháng xảy ra bảy sự cố.

Loại sự tình này, trường học cũng không có biện pháp giải quyết, sau lại không biết như thế nào liền liên hệ đến Triệu lão bản.

Thật không ngờ lão bản nương này quả thật có bản lĩnh. Cũng không thấy nàng khai đàn làm phép, sau khi vào trường học đi vòng quanh trường hai vòng, đạo cụ gì cũng chưa dùng, tay không làm ra vài cử chỉ, liền nói với mọi người sự việc đã xong.

Từ đó về sau, trường học cũng không xảy ra việc lạ. Sau việc này Triệu lão bản ở lại Long Ngâm trấn, mở tiệm quan tài.

Việc này được lan truyền trong trấn một thời gian, quả thực nhà nhà đều biết, chậm rãi, trong trấn nhà ai có chuyện đều tới tìm nàng hỗ trợ.

"Thành giao!" Triệu Huyên thu thâp giấy bút, cảm thấy thập phần cao hứng, lại thu được một khoản.

Hai năm này quan tài sinh ý không tốt lắm, một tháng đều không nhất thiết có thể bán đi một bộ, bởi vì chính phủ tuyên truyền hỏa táng dẫn đến người mua quan tài càng ngày càng ít, Triệu Huyên cũng đang xem xét đổi nghề bán hũ tro cốt.

Hài lòng đã có thu nhập, Triệu Huyên lúc này mới cẩn thận quan sát thanh niên đối diện. Liếc một cái, Triệu Huyên đã biết người mất trong nhà là cha hắn, nhưng lại là tráng niên mất sớm hẳn là do tai nạn giao thông.

Bất quá, cha hắn đời này coi như là nhân quả báo ứng, đời trước thiếu nợ truy tới đời này.

Thời bây giờ, nhiều người không tin nhân quả nghiệt báo, một chút lòng kính sợ đều không có, lại không biết, có một số việc không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới thôi.

Hài lòng thanh niên mua quan tài rất dứt khoát, sòng phẳng, trước lúc hắn rời đi, nàng như có như không chỉ điểm một câu: "Nén bi thương, vô nợ một thân nhẹ, cha ngươi nợ đã trả, kiếp sau sẽ thoải mái!"

Thanh niên rời đi bước chân ngừng một chút, quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Triệu Huyên, sau đó run run nói: "Xin nhận của ngươi cát ngôn, hy vọng kiếp sau ông ấy thât sự có thể thoải mái đi!"

Nói xong, liền vội vàng ra khỏi tiệm quan tài.

Xem ra trong trấn đồn đãi không sai, Triệu lão bản trẻ tuổi này thật đúng là có bản lĩnh, hắn sau khi vào trong tiệm, cũng chưa nói người qua đời trong nhà là ai, lại không ngờ nàng một câu lại chỉ được ra.

Người chết nợ tiêu, mặc kệ cha hắn đã từng làm qua cái gì nghiệt, bây giờ lão bản nói kiếp sau ông ấy sẽ thoải mái, vậy nó nên thực sự kết thúc!

Thanh niên trong lòng nghĩ đến lời nói của Triệu Huyên, mới vừa bước ra cửa hàng liền bất thình lình té trên mặt đất. Hắn từ trên mặt đất đứng lên, cúi đầu nhìn xuống đường dưới chân, cảm thấy nghi hoặc : rõ ràng đang đi bình thường, không đá phải cái gì, làm sao có thể ngã xuống?

Triệu Huyên nhìn thấy thanh niên ngã sấp trước cửa nhà mình, mặt hơi sững sờ, vô tội trừng mắt nhìn... Mới không thừa nhận là vấn đề do chính mình.

Thanh niên mua quan tài đã đi, Triệu Huyên nhướng mắt hạnh, khẽ hát ca khúc đang phổ biến hiện giờ đi vào hậu viện, tiếp tục sơn quan tài.

Vừa mới bưng lên hộp sơn, bên trong cửa tiệm liền vang lên một trận " Đinh linh linh" chuông điện thoại.

Lại bị quấy rầy, cái trán trắng nõn của nàng khẽ nhíu: còn không để người khác hảo hảo làm việc!

Triệu Huyên vẻ mặt cực độ không kiên nhẫn quay vào trong cửa tiệm.

"Này, ai vậy?" cầm lấy điện thoại, tức giận hướng đầu dây bên kia rống lên một câu.

"Triệu... Lão bản sao? Ngươi... Trong tiệm có nhận đặt làm quan tài sao?" Điện thoại bên kia, một đạo thanh âm chậm rãi, cứng ngắc truyền tới.

"Không nhận!"

Triệu Huyên nheo mắt, tay bỏ điện thoại xuống, muốn cúp điện thoại.

"Đừng cúp, Triệu lão bản, ta thành tâm muốn tìm ngài đặt quan tài, quan tài của ta bị hỏng, nhu cầu cấp bách đổi lại, ta dùng..." Giọng nói ở đầu bên kia vẫn chậm, nhưng ngữ khí lại thêm nhiều phần khẩn trương.

Triệu Huyên mày liễu khẽ nhíu, không đợi đối phương nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Xong rồi, tựa hồ còn chưa đủ, tháo đường dây điện thoại xuống.

Nhìn chằm chằm điện thoại, Triệu Huyên gương mặt tức giận, mắt bốc hỏa.

Cái gì yêu ma quỷ quái đều dám tìm nàng đặt quan tài, chán sống, nghĩ muốn chết thêm lần nữa!

Nàng làm quan tài không phải là ai cũng dám ngủ, không phải là người có phúc khí, vào quan tài của nàng cũng đừng mong sống yên ổn.

Còn có, là cái nào vương bát đản đem điện thoại trong tiệm nàng tiết lộ ra, trong khoảng thời gian này nàng đã tiếp mấy cái không phải người gọi tới, đừng để nàng biết được là ai hãm hại nàng, nếu để nàng bắt được, chắc chắn dùng chổi quét hắn vài cái, cho hắn biết được nàng lợi hạ.

Triệu Huyên căm giận hừ một tiếng, trở lại hậu viện, lại một lần cầm lấy bàn chải bắt đầu làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro