Chương 2: Thiên Đình bối oa hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan tài phô lão bản - Vĩnh Tuế Phiêu Linh

Dịch: Mèo Mun Mập Mạp

Thiên Đình bối oa hiệp

( bối oa: cõng nồi = mang tiếng oan)

Triệu Huyên không phải người bình thường. Không đúng, nghiêm khắc mà nói tiếp, nàng liền người cũng không phải.

Lời này giống như có chỗ nào không đúng!

Triệu Huyên không phải người, nàng là tiên nhân! Nếu như không phải bị người tính toán, nàng cũng sẽ không rơi xuống phàm trần, mở cửa tiệm quan tài mà sống.

Mấy trăm năm trước, Lưu Bá Ôn trảm long mạch, nàng bị Thiên Đế phái hạ phàm tra việc này, kết quả lại là có đến mà không có về.

Chỉ vì thang trời đã đứt nàng không có biện pháp hồi Thiên Đình.

Nhưng mà, lời này nói ra liền chính nàng cũng hoài nghi thật giả.

Triệu Huyên nhớ lại một chút nàng làm thần tiên bao năm tháng đột nhiên cảm thấy thần tiên này, chính nàng làm được quá nghẹn khuất.

Triệu Huyên ở Thiên Đình lúc trước đứng hàng Tinh Quân chi vị, chuyên quản thế gian vận rủi nàng có một cái danh hào đặc biệt vang dội Tảo Bả Tinh Quân ( Sao Chổi Tinh Quân)

Kỳ thực loại chuyện đắc tội với người Triệu Huyên thực sự không muốn làm. Ai bảo nàng lại là Tảo Bả Tinh Quân, nàng không làm ai làm.

Có thể do oán hận chất chứa quá sâu. Triệu Huyên bế quan mấy trăm năm, công lực đại tăng. Vừa xuất quan, trong cơ thể nàng hồng hoang chi lực bỗng nhiên bùng nổ, thể chất quỷ dị dẫn đến Ngọc Đế lão đại đều chống không được.

Vừa xuất quan thiên đình liền gà bay chó chạy!

Rõ ràng nhất, thỉnh xem trong truyền thuyết "Thất Tiên Nữ" cùng "Tây Du Ký" hoặc "Nhị Lang Thần" một nhà.

Trong Tây Du Ký, Thạch Hầu đại náo Thiên Cung đều bị Ngọc Đế tính toán đến trên đầu triệu Huyên. Cũng bởi vì nàng xuất quan, Thiên Đình mới suýt nữa bị cái con Hầu Tử kia lật nhào.

Triệu Huyên cảm thấy cái nồi này cõng cũng thật oan uổng.

Rõ ràng là các thượng tiên tự cho là thanh cao, nhận vị cao hầu nhất đẳng, khinh bỉ Thạch Hầu xuất thân, khuyến khích Ngọc Đế an bài cái chức Bật Mã Ôn cho hắn, cái này còn chưa tính. Sau đó, bởi vì người ta tự phong thánh, lại không phục gọi về an bài người ta trông vườn đào.

Thế nhưng, ngươi gọi một cái Hầu Tử đi trông vườn đào. Cái này không phải tự chui đầu vào rọ sao.

Bày kế, không bẫy được Hầu Tử lại đem bản thân đưa vào. Vì cái gì lại bắt nàng cõng cái nồi này?

Ngọc Đế không phúc hậu, đem tất cả tai họa đều đổ lên trên người nàng, nói nàng khí xấu trùng thiên, cho nên mới kiến Thiên Đình gà bay chó chạy.

Đều nói thần tiên tốt, thần tiên hay, thần tiên thoát tục lại tiêu dao, Triệu Huyên

Cảm thấy được nàng làm thần tiên so vớ làm phàm nhân còn thê thảm hơn, cả ngày cõng nồi thay cho người khác.

Cuối cùng Hầu Tử đại náo Thiên Cung, càng không thể vãn hồi, Thiên Đình các vị Tiên Quân cơ hồ đều gặp tai ương, Ngọc Đế lại cho nàng cõng nồi, ngay cả thượng tiên xui xẻo kia cũng đem toàn bộ nồi đẩy lên người nàng!

Tất cả các Tiên Quân đều tránh nàng ba thước, hận không thể cùng nàng cả đời không gặp, cuối cùng lão quân giảo hoạt cấp Ngọc Đế chủ ý, để nàng hạ phàm điều tra việc nhân gian long mạch bị đứt.

Kết quả, nàng vừa bước chân ra khỏi Thiên Môn, sau lưng thang trời liền bị chặt đứt!

Này, đây không phải trắng trợn chặt đứt đường lui của nàng, đuổi nàng ra khỏi Thiên Đình sao?

Tiên Quân rất gian trá, có bản lĩnh thì quang minh chính đại cùng nàng đấu một hồi, loại đâm sau lưng đùa giỡn thủ đoạn này thì tính cái gì bổn sự?

Hừ, đừung tưởng nàng không biết, không phải sợ nàng vận xấu ảnh hưởng đến bọn họ, cho nên lúc này mới đem nàng ra khỏi Thiên Đình.

Thang trời bị đứt không bao lâu, thời đại mạt pháp tự nhiên buông xuống, thế gian linh khí loãng, nàng không thể tu luyện. Hơn nữa, điểm ấy linh khí của thế gian, với tu vi kim tiên, còn chưa đủ cho nàng hấp hai năm.

Triệu Huyên trên thế gian hành tẩu một vòng, liền mất đi hứng thú.

Có thể liên quan tới thể chất của nàng, nàng đi đến đâu nơi ấy thường xuyên phát sinh sự cố!

Triệu Huyên cảm thấy không thể để tai họa này đổ lên phàm nhân vô tội, vì thế mang theo gia sản, chuẩn bị tìm cái non xanh nước biếc địa phương ngủ say.

Triệu Huyên tuy rằng chỉ là cái Thiên Đình tiểu tiên. Nhưng không thể phủ nhận nàng thực sự là tiên nhân! Ngủ loại này là đại sự, đương nhiên muốn tìm địa phương thích hợp thân phận của nàng mới được. Nàng tìm tớ tìm lui, cuối cùng tìm được long mạch cuối cùng trên thế gian còn lại, chính là Tần Hoàng Lăng!

Lưu Bá Ôn trảm long mạch, trảm chính là nhân gian đế vương long mạchm cũng không phải là Tần Hoàng Lăng long mạch. Tần Thủy Hoàng làm đế vương đầu tiên của nhân gian, long mjach hoàng lăng của hắn, không phải một cái đạo sĩ trần gian có thể chặt đứt.

Triệu Huyên ở đế vương lăng mộ ngủ một giấc chính là mấy trăm năm, thẳng đến khi nghe thấy một trận kỳ quái tiếng ong ong, nàng mới từ ngủ say thức tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, nàng đột nhiên phát hiện tư thế mình rời giường có điểm không đúng!

Ở bên giường nàng, đứng một cái nam nhân thức tỉnh sớm hơn nàng!

Đúng vậy, chính là nam nhân, nhưng lại là một cái khí thế rét lạnh, mặc đế phục nam nhân.

Triệu Huyên phun ra một ngụm trọc khí, mắt hạnh khẽ nhếch, tinh tế đánh giá nam nhân ngồi cạnh tháp duyên.

" Ngươi...là... ai..." Đôi mắt hẹp dài của nam nhân liếc nhìn nàng, quanh thân còn mang theo khí thế đế vương, ngạo thị thiên hạ, thanh âm thực tê ách, tựa hồ thật lâu không có mở miệng nói chuyện, có chút ngập ngừng.

Triệu Huyên nhìn hắn cân nhắc một chút mới nói: "Thủy Hoàng, Doanh Chính"

Ngữ khí khẳng định, không có một chút nghi ngờ.

Nam nhân này không phải Tần Thủy Hoàng Doanh Chính còn có thể là ai!

Mấy trăm năm trước, nàng chính là chọn mộ huyệt của hắn làm nơi ngủ say, khi đó nàng còn cảm khái xác Doanh Chính được bảo toàn đầy đủ, một chút dấu hiệu hư thối đều không có. Chưa nghĩ đến, mới ngủ dậy, người chết lại sống, không chỉ có như thế, còn biến đổi trẻ lại.

Hồi tưởng một chút tình huống ngay lúc đó, nàng hình như đem Doanh Chính thạch quan đá một cái, tựa hồ là đem đá đến cạnh thạch bích!

Cũng không biết hắn có phát hiện ra không.

"Ngươi...là...ai...Vì sao xuất hiện ở trên long tháp của trẫm." Doanh Chính mặt nghiêm nghị, cứng ngắc, hai mắt màu đỏ như bảo thạch, thân thể hắn cứng đờ, híp mắt cảnh giác nữ tử ở trên long tháp, vận sức chờ phát động.

Nữ tử này đột nhiên xuất hiện ở trên long tháp của mình quá sức quỷ dị, không thể không làm cho hắn phòng bị.

Triệu Huyên nhìn giường đá dưới thân, có chút ghét bỏ, nếu chính mình lúc ấy không có chuẩn bị nhuyễn tháp, làm sao phải ngủ ở giường đá cứng nhắc này của hắn a!

Người này nhân gian hoàng đế cũng thật kỳ quái, ở mộ huyệt của mình đặt một cái giường đá còn gọi long tháp.

Xem tại giường đá của hắn phân lượng, Triệu Huyên mày liễu nhẽ nhướng, cảm thấy hay là nên nhắc nhở hắn, hiện tại không phải lúc quản chuyện này.

Triệu Huyên chỉ vào bên ngoài mộ thất, hé miệng cười khẽ, tươi cười có thêm vài phần trêu ghẹo, "Ta là ai không trọng yếu, ngươi vẫn nên chạy nhanh đi nhìn một cái, nhà ngươi giống như bị người đào!"

Doanh Chính vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hiện lên giận dữ, bọn người đạo chích phương nào, cũng dám mơ ước lăng tẩm của trẫm? Hắn theo bản năng nhìn theo phương hướng ngọc thủ của nàng, cũng không biết có phải hay không bởi vì mặt lâu lắm không có cử động, vẻ mặt thủy chung không có chút thay đổi, lạnh lùng nghiêm nghị không thể phạm.

"Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Doanh chính nhíu mày, bất quá bộ mặt hắn quá mức cứng ngắc, cái cau mày này, dường như cả lông mày đều muốn nhảy ra!

"Không phải đã nói với ngươi, có người đào mộ của ngươi." Triệu huyên nhướng mày.

Nàng tuy rằng không thể tu luyện, nhưng kim tiên tu vi lại như trước tồn tại. Thế gian hết thảy, chỉ cần nàng muốn, sẽ không thể tránh được pháp nhãn của nàng.

Tính thời gian, cảm giác ngủ cũng thật lâu, ngủ qua một cái triều đại.

Triệu Huyên mắt hạnh khẽ đưa lên, ánh mắt nhìn về phía chân trời, nhìn chăm chú khắp mặt đất.

Sau đó thì thầm trong lòng, xem ra long mạch là bị Lưu Bá Ôn trảm ngoan độc, mấy trăm năm qua, chẳng những không có khôi phục lại, ngược lại ngay cả một chút long khí cuối cùng đều sắp tiêu tán.

Ai, đáng tiếc !

"Đào mộ..." Doanh chính trầm mặc một lát, sau đó thì thầm: "Trẫm đã chết, Từ Phúc chưa về?"

Đúng rồi, hắn đã chết!

Trước khi chết, không đợi Từ Phúc tìm tiên đan về cho hắn?

"Không đợi người đến thì sao, ngươi hiện giờ cũng không toại nguyện, bất quá ta đề nghị ngươi vẫn là trông nom nhà của ngươi trước rồi nói sau." Triệu Huyên trong mắt mang theo vài phần ý trào phúng.

Phàm nhân đều muốn trường sinh bất lão, nhưng bọn họ há lại biết gió tanh mưa máu sau trường sinh.

Triệu Huyên híp mắt, tinh tế quan sát nam tử dáng người cao lớn, lạnh như băng, cao ngạo, lập tức liền hiểu được vì hắn phục sinh. Nghiêm khắc mà nói, hắn không phải chết rồi phục sinh, mà là trực tiếp biến thành cương thi, nhưng hắn lại cùng cương thi khác có điều bất đồng.

Bình thường cương thi vô hồn vô phách, nhưng hắn lại ba hồn bảy vía đều đủ, trên người còn mang theo tử khí hoàng đế rất mạnh, lại từng bị chính mình tiên khí dựng dưỡng mấy trăm năm, mới đưa đến hắn biến dị thành một cái độc đáo cương thi.

Một con cương thi mới, liền thoát ly hắc cương, thăng giai thẳng thành hoàng đế cương.

Doanh Chính trầm mặc thật lâu, bên ngoài thanh âm ồn ào càng lúc càng lớn, một cỗ gió nhẹ không biết từ nơi này thổi vào huyệt, hắn hai mắt đột nhiên rét lạnh, miệng hé ra, bốn khỏa bén nhọn răng nanh trong miệng hắn kéo dài ra.

Trong gió có khí tức nhân loại, gợi lên Doanh Chính dục vọng muốn hút máu.

Trước mặt chỉ có một cái sinh vật sống, yết hầu doanh chính quay cuồng, hắn ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, cánh tay tìm kiếm, móng tay đen dài sắc bén hướng người phía trước bắt lấy.

Ánh mắt Triệu Huyên phát ra vẻ lạnh lẽo, cổ hơi nghiêng, tay áo khẽ phất, đem người kia kéo về chỗ nàng.

"Định!" ngọc chỉ khẽ điểm, Doanh Chính đang phát cuồng nháy mắt bất động.

Hắn phẫn nộ gào thét, hai mắt phát ra vẻ đói khát, Triệu Huyên than nhẹ một tiếng, một giọt tiên huyết theo ngón tay nàng bay ra, nháy mắt bay vào cổ họng đế vương đang phát cuồng!

Tính sai, lần này ngủ say, lại làm cho chính mình xuất hiện một cái đại nhân quả!

Bỏ đi! Xem như có duyên, nàng trợ giúp hắn một lần.

Nàng ở mộ huyệt của hắn ngủ mấy trăm năm, đế vương chi thế lại dung hợp vào trong vận thế của nàng, làm cho thể chất quỷ dị của nàng có tiến hóa, nàng nợ hắn một phần nhân quả!

Tuy rằng vận xấu của nàng vẫn mạnh như trước nhưng trước mắt có thể hơi khống chế, thậm chí có thể điều khiển đơn giản.

Triệu Huyên cảm thấy có vài phần cảm khái, vận xấu Ngọc Đế Thiên Đình cũng đau đầu vạn phần lại bị hoàng đế nhân gian khu trừ, cũng thật là vận mệnh trêu ngươi, nếu nàng có thể sớm tiến hóa sẽ không bị đám Tiên Quân cao ngạo trên Thiên Đình kia quăng nồi cho cõng mấy vạn năm.

Triệu Huyên có trút gian trá nghĩ, trước kia nếu nàng có thể khống chế vận thế của mình như vậy, đảm bảo mỗi ngày đều xoanh quanh Ngọc Đế, cho hắn biết chân chính xui xẻo là cái dạng gì.

Sau khi nuốt tiên huyết, cảm giác khát máu của Doanh Chính biến mất, trạng thái phát cuồng dần dần trở lại bình tĩnh.

"Trẫm vì sao lại có xúc động muốn hút máu?" Mặt Doanh Chính lãnh tĩnh, không chút thay đổi, mày kiếm hơi nhíu.

Suy cho cùng cũng là đế vương một đời, tuy rằng khiếp sợ chính mình khác thường, nhưng đáy lòng không nhấc lên gợn sóng quá lớn.

Triệu Huyên mày liễu khẽ nhích, giải thích nghi hoặc cho \ư\ưcxhắn: "Ngươi hiện giờ không phải là người, là cương thi, hút máu là cương thi bản năng, ngươi tự nhiên cũng không ngoại lệ, bất quá. . ."

Nàng tạm dừng một chút, hạnh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc: "Ngươi trước kia có phải hay không đắc tội kỳ nhân dị sĩ, hồn phách của ngươi bị nhốt trong thân thể, không được siêu sinh."

Doanh Chính hoàng đế chi thế mãnh liệt như vậy, nguyên nhân là hồn phách của hắn đều còn lại ở thế gian, lại táng thân long mạch, đế khí tự nhiên rất mạnh, so với hắn khi vẫn còn là hoàng đế còn nồng đậm hơn.

Doanh Chính trầm mặc, tựa hồ đang suy xét lời nói Triệu Huyên.

Bất quá, bộ mặt hắn quá mức cứng ngắc, tâm tư lại trọng, Triệu Huyên không thể từ sắc mặt tra ra tâm tư của hắn.

"Ngươi vừa thành cương thi, tạm thời không nên rời khỏi nơi đây, ngươi liền tại mộ địa tiếp tục tu luyện đi! Còn có, tốt nhất là đừng hút máu người, máu người hút nhiều đối với ngươi vô lợi còn hại, mỗi mười năm, ta sẽ đưa ngươi một giọt tiên huyết. Tiên huyết của ta, so với máu người hữu ích hơn cho ngươi." Triệu Huyên cắt đứt hắn trầm tư.

Doanh Chính vừa tỉnh, đế thế quá nặng, trú lại nơi đây, vận khí hai ngừoi chỉ sợ cuốn lấy càng thêm chặt chẽ.

Hoàng lăng không phải nơi nàng dừng lại lâu, sau khi giao đãi xong sự tình, Triệu Huyên liền tính toán rời khỏi. Đã tỉnh lại, như thế nào cũng phải đi nhân giới một vòng.

"Ngươi là người phương nào?" Doanh Chính chợt hỏi khi nàng chuẩn bị rời đi.

"Ta là người ai a. . . Chờ lần sau gặp mặt nói ta cho ngươi biết!" Triệu Huyên vân tụ khinh vũ, thân hình nhất thời biến mất ở mộ thất.

Doanh Chính nhìn phương hướng nàng biến mất, huyết mâu xẹt qua sáng tỏ, từng làm một đời hoàng đế, há lại là kẻ ngu ngốc.

Tiên huyết...

Xem ra, nàng nhất định là tiên nhân trong truyền thuyết.

Thôi, tiên nhân đã bảo hắn ở đây tu luyện, hắn liền an tâm tu luyện đi!

Về phần hoàng đồ bá nghiệp... Doanh Chính huyết mâu lạnh lẽo, chờ trẫm đi ra rồi quyết định.

Triệu Huyên sau khi rời khỏi hoàng lăng, lại ở bên ngoài phiêu đãng vài năm, nhìn hiện tại thế gian bách thái, cuối cùng kết luận, long mạch sớm đã nên chém.

Tuy rằng long mạch chặt đứt, hoàng triều không được thay thế, nhưng phàm nhân sinh hoạt cũng thật sự được đề cao.

Về phần không có hoàng triều, không có tín ngưỡng, trên trời đám tiên nhân kia phải sống thế nào, không liên quan gì đến nàng, nàng cũng không phải dựa vào tín ngưỡng để duy trì tu hành.

Không có vừa đúng lúc, bây giờ thời đại mặt pháp, Thiên Đình không biết còn có thể duy trì hoạt động hay không, đám tiên nhân trước kia ghét nàng, bây giờ sợ là tự thân khó bảo toàn, có tồn tại hay không đều là vấn đề.

Bất quá, đây đều là bọn họ tự chuốc lấy!

Cũng không biết bọn họ sau có hối hận đem nàng đá xuống Thiên Đình không, bây giờ toàn bộ Thiên Đình , còn có thể kiên trì vui vẻ khả năng chỉ có nàng. Không có linh khí chống đỡ Thiên Đình, thang trời lại bị bọn họ tự tay chém đứt, muốn chạy trốn đều trốn không thoát, những tiên nhân kia cuối cùng sợ rằng tiên nguyên đều không bảo đảm, sớm muộn gì sẽ bị Thiên Đình hấp đến không còn một mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro