Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Trạch đương nhiên không có về tiệm quan tài, Đồng Thất cũng không để ý chút nào.

So với Thẩm Trạch, khiến cho Đồng Thất càng thêm nhọc lòng là Chung Ly Hi.

Đồng Thất nhìn quỷ soa, rất có lỗi mà nói: "Thật xin lỗi, ta không biết Tiểu Hi ở nơi nào."

Quỷ soa gãi gãi đầu: "Không có việc gì, ta ở lại đây chờ điện hạ, đại nhân cứ đi làm chuyện của mình đi."

Đồng Thất gật đầu, cũng không khách khí nữa.

Nữ quỷ ôm đứa nhỏ của mình bỗng nhiên xuất hiện trong tiệm quan tài, Đồng Thất đột nhiên có chút đau đầu, xem ra một lần nhận hai mối làm ăn quả thật rất phiền phức.

Quỷ soa thực tự giác ẩn thân, nữ quỷ bối rối nhìn Đồng Thất.

Đồng Thất ôn hòa cười cười: "Thật có lỗi, hai ngày trước thật sự nhiều việc..."

Nữ quỷ ngại ngùng lắc đầu "Không sao, tiên sinh, ta không vội."

Đồng Thất trầm tư một chút, sau đó nói: "Hôm nay chúng ta phải tìm được tên của ngươi nhé? Ngươi muốn dẫn theo con của ngươi sao?"

Nữ quỷ do dự nhìn Đồng Thất "Ta có thể mang theo bảo bối không?"

Đồng Thất cười cười "Đương nhiên có thể."

Nữ quỷ gật gật đầu, ôm chặt lấy đứa nhỏ trong lòng nàng.

"Ngươi có ấn tượng với những việc trước kia chút nào không?" Đồng Thất trước khi làm việc tất nhiên phải điều tra.

Nữ quỷ khẽ gật đầu "Ta còn nhớ rõ Ngữ Úy và bảo bối."

Đồng Thất gõ gõ ngón tay lên mặt quầy "Còn những cái khác?"

Nữ quỷ lắc lắc đầu "Không nhớ rõ lắm."

Đồng Thất vẻ mặt ôn hòa mà nói: "Không sao, kể những thứ ngươi có ấn tượng ra là được rồi."

Nữ quỷ cau mày, cố gắng nghĩ về lúc trước.
"Đu...xích đu..." Đứa nhỏ trong lòng nữ quỷ đột nhiên lên tiếng.

Nữ quỷ kinh hỉ nhìn đứa nhỏ trong lòng.

"Bảo bối... bảo bối con vừa mới nói cái gì?" Đứa nhỏ không nói chuyện nữa, hai mắt mở to mê man nhìn nữ quỷ.

Nữ quỷ sửng sốt một chút, sau đó miễn cưỡng cười cười: "Ta...ta nhớ lại một chút." Đồng Thất cổ vũ nói: "Ngươi nói đi, không sao đâu." Nữ quỷ cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng. "Con ta... là một đứa trẻ nhược trí."

Đồng Thất sửng sốt, y chỉ nghĩ đến đứa nhỏ này là quá nhỏ cho nên căn bản là không ý thức được việc sống chết, không nghĩ tới đứa nhỏ nhìn qua rất dễ thương này lại nhược trí.

"Bảo bối chưa bao giờ mở miệng nói chuyện nhiều." Nữ quỷ cúi đầu nói ra. "Ta và Ngữ Úy đều muốn chữa khỏi cho nó, nhưng vô dụng."

Đồng Thất trong đầu liền lóe lên một tia linh quang, sau đó nói: " Vậy đứa nhỏ vì cái gì lại bị như vậy?"

Nữ quỷ lắc đầu "Ta......quên."

Đồng Thất gật đầu. "Như vậy, theo ta đến một chỗ đi. Đến xem xem có thể nhớ được gì hay không."

Nữ quỷ nhu thuận gật đầu.

Đồng Thất đi đến đầu hẻm Thanh Mộc, đêm nay trời mờ mịt, giống như là sắp có mưa, người đi ra ngoài hóng mát cũng không nhiều, Đồng Thất mỉm cười thân thiện với tài xế, sau đó đi lên taxi.

Lái xe taxi chính là người ngày hôm qua, hắn nhìn thấy Đồng Thất lên xe, cười hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Đồng Thất nói địa chỉ.

Lái xe liếc mắt ra đằng sau.

"Đứa nhỏ này nhìn thật đáng yêu, cậu nhóc ngày hôm qua đâu rồi?" Có lẽ là giữa quỷ với quỷ có một mối liên hệ nào đó, giống như một người tuyệt đối có thể nhận ra đồng loại của hắn, nữ quỷ vừa lên xe liền nhận ta được lái xe này chính là 'Người trong một giới'.

Lái xe nhắc tới Thẩm Trạch, Đồng Thất không biết nghĩ đến cái gì, chỉ mỉm cười. "Ngươi dọa hắn sợ rồi."

Lái xe sửng sốt "Không phải chứ? Hôm qua ta còn chưa làm cái gì mà?"

Đồng Thất cười nói: "Ngày hôm qua ngươi trả tiền thừa cho hắn, sáng nay hắn cầm tiền kia đi mua bữa sáng." Lái xe lại là sửng sốt, sau đó ha hả cười.

"Kia thật có lỗi với cậu ta, ta quên mất việc này. Bây giờ cậu nhóc kia thế nào?"

Đồng Thất không thèm để ý mà nói: "Bỏ nhà đi rồi, ngày mai sẽ quay về."

"Cậu có thể giúp ta một việc không?" Lái xe mở miệng.

Đồng Thất cười khẽ "Việc gì?"

Lái xe chần chừ, mắt lại nhìn đứa nhỏ trong lòng nữ quỷ, cuối cùng hạ quyết tâm.

"Ta muốn gặp con ta một lần, nhưng tiểu tử kia dương khí quá vượng. Cậu là người tài ba, không biết có thể giúp được việc này không?"

Đồng Thất không nói gì.

Lái xe lại giống như có chút lo lắng.

"Ta chỉ liếc nhìn một cái, nhìn một cái là đủ rồi."

Đồng Thất thở dài "Ta họ Đồng."

Lần này đổi thành lái xe không nói lời nào.

Đồng gia ở dương thế hay U Minh giới đều là sự tồn tại đặc biệt, tựa như nhân loại đều biết những việc thấy quan không thể giải quyết được thì có thể tìm đến thám tử tư, từng con quỷ một đều biết nơi bọn họ có thể tìm đến chính là Đồng gia.

Đương nhiên, Đồng gia và thám tử tư cũng có chỗ khác nhau. Ví dụ, bọn họ bình thường rất khó mà tìm được. Ví dụ, những thứ họ cần khi buôn bán cho tới bây giờ đều không phải là tiền. Kẻ có tiền mới mời được thám tử tư, mà lái xe này chỉ là một con quỷ mới, thứ hắn có duy nhất ở bên người sợ là cũng chỉ có chiếc xe này. Trừ cái đó ra, hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Lái xe vẻ mặt ảm đạm, nhưng hắn vẫn muốn gặp lại con của mình, không khỏi nói: "Tiên sinh có cách nào không?

Không ngờ được, Đồng Thất thật sự trả lời vấn đề của hắn.

"Có hai cách, một là chờ, đợi cho đến sau khi năng lực của ngươi lớn mạnh thì đi gặp con của ngươi."

Lái xe thở dài, hiện giờ hắn có thể ở dương thế là vì hắn là lái xe, hắn có một phần là đang lúc 'làm việc', nhưng ai mà biết được có thể một ngày nào đó quỷ soa đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn dẫn hắn đi đâu?

"Còn một cách, là giao dịch với ta." Đồng Thất thản nhiên mở miệng.

Lái xe đầu tiên cứng đờ cả người, sau đó mới kích động nói: "Có thể sao? Ta có thể sao?"

"Đương nhiên, nhưng mà ngươi nhất định phải trả giá bằng một phần đại giới."

Lái xe sớm đã nghe qua 'Đại giới' là gì, cũng không phải là không biết gì về nó.

"Ta phải trả giá bằng gì?"

"Ta không biết." Đồng Thất vẻ mặt thản nhiên.

"Chỉ vào một khắc mà giao dịch được hoàn thành kia, ngươi mới có thể biết."

Lái xe hít sâu một hơi. "Tiên sinh, ta đồng ý."

Đồng Thất cúi đầu xuống, sợi tóc che đi đôi mắt của y.

"Như vậy, giao dịch được thành lập. Nếu thuận lợi, trong vòng ba ngày ngươi có thể gặp được con của ngươi."

Đồng Thất mang theo nữ quỷ đi tới tiểu khu Cảnh Ngữ Úy ở, trong vườn hoa của tiểu khu có treo một cái xích đu nhỏ.

Nữ quỷ nhìn xung quanh, trên mặt tràn đầy vẻ mê mang.

Đồng Thất không lên tiếng, chỉ đứng ở phía sau nữ quỷ, như đợi nàng nhớ ra điều gì.

Nữ quỷ đi đến trước xích đu, ngồi xuống.

Một cô gái ngồi ở trên xích đu, hai tay cô ấy nắm lấy dây ở hai bên ghế đu, trước ngực có một cái bọc lớn, bên trong đặt một đứa trẻ con.

Người đàn ông ở phía sau người cô cố gắng đẩy chiếc xích đu, tuy rằng mồ hôi đầm đìa, nhưng nụ cười trên mặt không giảm bớt chút nào.

Cô gái cũng cười rất vui vẻ, đôi mắt long lanh sáng ngời, đứa nhỏ ở trong bọc vung cánh tay nhỏ bé, cười khanh khách vui sướng.

Nữ quỷ đứng dậy, trên mặt xuất hiện chút nét cười. "Ta nhớ ra được một chút."

Đồng Thất gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục.

Nữ quỷ đi tới bên một cây bàng nhỏ, một tay ôm lấy đứa nhỏ, một tay chạm vào cái cây đó.

Một người đàn ông đang đào hố, trong hố đặt một gốc cây nho nhỏ.

"Hôm nay bảo bối đầy tháng, anh trồng một cái cây cho nó lớn lên với bảo bối. Đợi cho bảo bối trưởng thành, cây cũng lớn lên, sau đó hai ta có thể ngồi dưới tàng cây hóng gió ngắm sao trời."

Cô gái cười tủm tỉm, cố ý nói: "Nếu cây này không sống được thì làm sao bây giờ?"

"Như thế nào lại thế." Người đàn ông tiếp tục đào đất.

"Từ hôm nay trở đi cái cây này là một phần của con chúng ta, anh sẽ ngày ngày dốc lòng chăm sóc nó, chắc chắn sẽ chăm nó thật tốt."

Cô gái lẳng lặng nhìn người đàn ông trồng được cây rồi, sau đó đón lấy đứa nhỏ. "Đến đây, bảo bối ngoan, đến bón phân cho em của con."

Nữ quỷ quay đầu nhìn Đồng Thất.

"Ta lại nhớ ra được một chút, nhưng vẫn như trước không nhớ ra tên của ta."

Đồng Thất an ủi nói: "Không vội, lại nhìn tiếp. Nói không chừng lần sau lại nghĩ ra được." Đúng lúc này, trời 'Ầm' một tiếng nổi sấm, nữ quỷ sửng sốt, sau đó hoảng sợ nhìn lên trời cao.

Đồng Thất cũng nhìn về phía bầu trời, không biết nghĩ đến cái gì rồi nhíu mày.

Rào một tiếng, một cơn mưa rào có sấm chớp trút xuống.

Mưa rơi xuống, hạt mưa khi đến gần Đồng Thất thì rõ ràng tránh y, trên người Đồng Thất như bao phủ một lớp áo mưa không nhìn thấy.

Nữ quỷ đột nhiên mở to hai mắt.

"Giai Giai, Giai Giai em mau dẫn con chạy đi trước đi, đừng chạy dưới tàng cây, sẽ có sấm sét!"

"Anh, anh!"

"Anh không sao, anh dương khí mạnh, không sợ! Em mang con chạy đi trước đi!" Đã xảy ra chuyện gì? Sau đó ở đây, đã xảy ra chuyện gì?" Nữ quỷ liều mạng nghĩ, nhưng mà như thế nào cũng nghĩ không ra.

Nữ quỷ bất lực nhìn Đồng Thất.

"Tiên sinh, ta giống như là biết chính mình tên là gì. Nhưng mà ta nghĩ không ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy