Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ quỷ ôm đứa nhỏ, uể oải không có tinh thần.

Quỷ soa lo lắng liếc mắt nhìn nữ quỷ.

“Đại nhân, nàng không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.”

Xác thực là không có việc gì, hồn thể của nữ quỷ không có chịu một chút thương tổn nào, nhưng vấn đề lại nằm ở trong tâm hồn.

Quỷ soa thở dài, lại nhìn sang lái xe.

Lái xe vẻ mặt sợ hãi nhìn quỷ soa, không dám nói câu nào.

Đồng Thất rốt cuộc bày xong dụng cụ -- một chậu nước.

Đồng Thất lấy ra một tờ giấy vàng “Viết ngày sinh tháng đẻ của con ngươi lên đây.”

Lái xe sửng sốt, vội la lên: “Tiên sinh ngài đây là muốn làm gì?”

Đồng Thất không để ý cười cười.

“Báo mộng. Nơi này của ta âm khí có thể áp chế dương khí trên người hắn, chỉ cần hắn đến đây, ngươi có thể gặp hắn.”

Lái xe tự biết là mình đã hiểu lầm ý Đồng Thất rồi, lắp bắp nói: “Thật xin lỗi……”

Đồng Thất ôn hòa cười: “Không sao.”

Lái xe viết giấy vàng xong rồi đưa cho Đồng Thất, Đồng Thất để tờ giấy vào trong bình đặt vào trong nước. Chỉ chốc lát sau, giấy vàng liền tan ra.

Đối với Hạ Minh mà nói, hai tháng này vô cùng thống khổ.

Gia đình cậu hoàn cảnh không được tốt, mẹ cậu từ khi cậu còn nhỏ đã bỏ đi cùng với người khác, cha cậu không được học hành gì, chỉ là một người lái xe taxi, bà nội lại có bệnh nặng.

Nhà cậu rất nghèo, nhưng cậu rất yêu gia đình của mình. Nguyện vọng lớn nhất của cậu chính là sau này có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền để hiếu kính cha mình, để trị bệnh cho bà.

Tiếc là, tất cả những điều này đã bị phá hủy.

Hạ Minh nhớ rõ ngày đó cậu vừa mới điền xong nguyện vọng – cậu quyết định học y, để có thể chiếu cố bà nội thật tốt. Buổi tối hôm đó, cậu đi ra ngoài ăn mừng cùng cha một chút. Tất cả đều có vẻ tốt đẹp như vậy, ngay cả bác sĩ chủ trì chữa bệnh của bà nội cũng nói cho bọn họ biết bệnh tình của bà có chuyển biến tốt. Cha cậu sau khi đưa cậu về nhà lại lái taxi đi, cha cười nói với cậu, buổi tối luôn kiếm được nhiều hơn một chút, hai tháng này nhất định phải kiếm cho đủ học phí của cậu.

Nhưng vào nửa đêm, cậu nhận được điện thoại từ đồng sự của cha, cuộc điện thoại ấy mang đến một tin dữ. Cậu vội vội vàng vàng đi đến, nhưng ngay cả một lần gặp cha cuối cùng cũng không gặp được.

Thật giống như một câu chuyện theo khuôn sáo cũ, cha gặp phải bọn cướp có dao, chỉ vì chút tiền có thể kiếm thêm vào buổi tối này, mà xui xẻo mất đi tính mạng.

Rất nhanh, có người nhiệt tâm quyên tiền cho bọn họ, giúp đỡ cậu đến trường, chiếu cố bà nội, tựa hồ như muốn an ủi nỗi đau xót của cậu. Nhưng tất cả những điều phát sinh này đối với một đứa nhỏ mới trưởng thành vẫn là rất tàn khốc.

Hạ Minh nằm ở trên giường thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ, ngay khi cậu nửa mê nửa tỉnh, giống như là nghe được tiếng của cha...

Lão Hạ -- cũng chính là lái xe ở trong tiệm quan tài bồi hồi cả đêm, ngay cả đến tận sáng hắn cũng không ngủ được.

Tối hôm qua hắn gặp được con của mình, hơn nữa còn nói chuyện với nó. Bởi vì thời gian có hạn, hắn chỉ có thể nói chung chung, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình thật tốt của hắn. Bây giờ hắn chỉ hy vọng con của mình có thể nhớ kỹ được giấc mộng kia, tìm được tiệm quan tài của Đồng tiên sinh.

Đồng Thất vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy lão Hạ đang vò đầu bứt tai, không khỏi cười nói: “Kỳ thật ngươi không cần nóng vội như vậy.” Lão Hạ xấu hổ cười. “Ta…ta thật sự kích động, cảm ơn tiên sinh.”

Đồng Thất mỉm cười lắc đầu.

Lão Hạ nhịn không được ham muốn nói ra “Nhóc con kia của nhà ta, từ nhỏ đã rất nghe lời, học hành cũng giỏi, cũng rất hiếu kính cha mẹ ông bà, thật sự là một đứa nhỏ rất tốt."

Đồng Thất gật đầu “Cậu ta đỗ vào một Học viện y học rất nổi tiếng, về sau sẽ có tiền đồ rất lớn.”

Lão Hạ lại kích động nói: “Đứa nhỏ kia thật là không dễ dàng. Từ nhỏ chuyện gì cũng đều tự mình làm, tiên sinh ngài có thể không hiểu, đứa nhỏ này không có mẹ thật sự rất cựcq khổ. ”

“Ta biết.” Đồng Thất không biết là nghĩ đến cái gì, gương mặt mang theo nét cười, lại có thêm một chút bi thương. “Ta chưa từng gặp mẹ của ta, cha ta khi ta được bốn tuổi thì đã qua đời.”

Lão Hạ ngẩn ra, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn thật không ngờ người không gì không làm được trước mặt này lại cũng có một thân thế bi thảm như vậy.

Nhưng thật ra Đồng Thất lại không hề để ý cười cười. “Không sao. Cha mẹ ta đều là… ừm… anh hùng. Từ nhỏ ta đã được ông nội chăm sóc rồi.”

Lão Hạ thở dài, an ủi nói: “Có người thân bên cạnh luôn tốt.”

Đồng Thất gật gật đầu, mở tiệm.

Việc làm ăn của tiệm quan tài không có người hỏi đến, Thẩm Trạch rời nhà trốn đi cũng chưa có trở về.

Đến giữa trưa là khi mặt trời mạnh nhất, lão Hạ đợi từ sáng sớm rốt cuộc lưu luyến không rời vừa lo lắng vừa quay lại trong ngôi sao, hắn không biết được, con hắn có phải đã quên giấc mộng kia rồi.

Hạ Minh đương nhiên là không quên giấc mộng kia, nhưng cậu chỉ là đang do dự là có nên đi đến ‘chỗ hẹn’ kia không.

Cậu sợ rằng đây là một thủ đoạn lừa bịp, sợ hãi tất cả những điều này đều là giả, sợ hãi cha mình cũng không phải là ‘còn sống’ ở thế giới kia.

Cứ như vậy, mãi đến hai giờ chiều, cậu quyết định đến ‘chỗ hẹn’.

Hẻm Thanh Mộc rất dễ tìm, tiệm quan tài của Đồng Thất cũng rất dễ thấy, cậu gần như là ngay giây đầu tiên vào ngõ nhỏ đã thấy được năm chữ thật to ‘Tiệm quan tài số 7’.

Cậu đứng ở cửa tiệm quan tài do dự một chút, cuối cùng cắn răng đẩy cửa vào.

“Kẽo kẹt –“ một tiếng.

Đồng Thất buông quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười nói: “Xin chào, xin hỏi cần mua thứ gì?” Bên cạnh quầy ở gian ngoài của tiệm quan tài chỉ có một ô cửa sổ rất cũ, cũng may là Đồng Thất không hề keo kiệt tiền điện, toàn bộ căn phòng đều rất sáng, cũng không có vẻ u ám kinh khủng.

Tiếc rằng, Hạ Minh vẫn rùng mình một cái.

Hạ Minh mang theo ánh mắt không tin tưởng nhìn quét một lượt trong tiệm quan tài, trên gương mặt tràn ngập ánh mặt trời chứa đầy sự chần chừ.

Cậu không nói lời nào, Đồng Thất tất nhiên cũng không nói gì.

“Tôi…” Hạ Minh kiên trì nói “Tôi là tới tìm cha tôi.”

Đồng Thất gật đầu, ôn hòa nói: “Xin chờ -- hãy nhớ rằng đối với bọn họ mà nói thì bây giờ là buổi tối.”

Hạ Minh khẽ gật đầu.

Đồng Thất che đi ô cửa sổ vốn không quá sáng kia, sau đó quay người với Hạ Minh nói: “Phiền cậu đóng cửa lại, được chứ?”

Hạ Minh do dự, đóng cửa lại.

Đồng Thất lấy ra một ngôi sao màu vàng, đưa cho Hạ Minh. Hạ Minh cẩn thận nhận lấy, không hiểu cho lắm.

Ngôi sao màu vàng biến thành màu trắng, lão Hạ xuất hiện ở trong tiệm quan tài.

Hạ Minh không tin nổi nhìn lão Hạ, không kìm được chảy xuống hai hàng lệ.

Đồng Thất mỉm cười nói: “Ta đi vào trong trước, các người cứ tự nhiên.” Nói xong, y xoay người về phòng ngủ.

.

Thẩm Trạch lười biếng xắt bít tết trên bàn, bên cạnh là một mỹ nhân đang tươi cười thản nhiên.

Mỹ nhân mở miệng “Bít tết này hình như không thích hợp với khẩu vị của Thẩm thiếu gia nhỉ?”

Thẩm Trạch hơi mỉm cười, tràn ngập tà khí nói: “Có mỹ nhân làm bạn, đồ ăn có ngon thế nào cũng trở nên không ngon nữa.”

Mỹ nhân che miệng, nhỏ giọng cười duyên.

Thẩm Trạch dứt khoát buông dao nĩa, đặt khuỷu tay lên bàn, hai tay giao nhau chống cằm.

Mỹ nhân ôn nhu nói: “Thẩm thiếu gia vẫn nên ăn thêm một chút đi, nghe Hoàng tiên sinh nói Thẩm thiếu gia sáng nay vẫn chưa ăn cái gì.” Thẩm Trạch cười hì hì nói: “Được dùng bữa với Vệ tiểu thư là vinh hạnh của tôi.” Vệ tiểu thư cười nói: “Thẩm thiếu gia gọi tôi Uyển Uyển là được rồi.” Thẩm Trạch gật đầu, tiếp tục dùng cơm trưa với Vệ Uyển Uyển.

Xong cơm trưa rồi, Thẩm Trạch rất có phong độ đưa Vệ Uyển Uyển về khách sạn, sau đó đi thẳng về phía tóc vàng nóng nảy hỏi: “Cô ta là ai?” Tóc vàng bấy giờ đang  lau mồ hôi trên trán: “Cô ấy là Vệ Uyển Uyển, Vệ tiểu thư, cha của cô ấy là công ty Hoàn Vũ…” Thẩm Trạch khoát tay, tóc vàng liền tự giác câm miệng ngay lập lức.

Thẩm Trạch day day cái trán đâu nhức của mình. “Vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây?” Tóc vàng nói: “Tôi cũng không biết.”

Thẩm Trạch phất tay. “Về sau nếu thấy, nói tôi đang làm việc.” Tóc vàng nghiêm mặt nói: “Nhưng mà rõ ràng anh không có.” Thẩm Trạch nổi giận đùng đùng nói: “Nếu cô ta hỏi anh hãy nói, tôi đi làm ở tiệm quan tài! Về phần tôi, bây giờ phải đi tìm Đồng Thất!” Nói xong, nổi giận đùng đùng chạy đi mất.

Tóc vàng nhún vai, lấy điện thoại ra.

“Xin chào, là Vệ tiểu thư sao? Tôi là Hoàng Bính Tường, cảm ơn hôm nay cô đã theo Thẩm thiếu gia dùng cơm giúp chúng tôi…”

Thẩm Trạch đẩy cửa tiệm quan tài ra liền nhìn thấy Đồng Thất đang ôm bả vai một cậu bé nói cái gì đó, cậu bé giống như ánh mặt trời kia hai mắt đỏ bừng.

Thẩm Trạch sửng sốt, trong lòng nhất thời nổi lên một ngọn lửa vô danh, hung tợn đạp một cước lên cánh cửa.

Cửa phát ra thanh âm bén nhọn, cậu bé kia bị sợ hãi nên co rúm lại, sợ sệt mà nhìn Thẩm Trạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy