Tiên Đạo chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện do mình tự viết, có thấy giống truyện nào thì các bác đừng chém, cảm ơn trước

Chương 1: Khiếu Thiên

“ Ê chúng mày ơi, thằng nhóc Lâm Phi nhặt ve chai kìa, ra mà nhìn này. ”

“ Đâu đâu, a thấy rồi ra trêu nó đi chúng mày. ”

Một đám trẻ con khoảng 7, 8 tuổi túm năm tụm ba sau khi nhìn thấy một thằng nhóc mà bọn trẻ gọi là Lâm Phi thì chạy ra trước mặt Lâm Phi và giở giọng trêu chọc nó :

“ Ê thằng nhặt ve chai, nếu bây giờ mày để cho bọn tao đánh thì bọn tao sẽ đưa 20.000 đồng cho mày. Thế nào, mày đồng ý chứ, mày đi nhặt ve chai bán một ngày cùng lắm chỉ được 5.000 đồng thôi, bây giờ mày chỉ bị chịu đánh có 1 lúc mà được 20.000 đồng đủ để mày đủ ăn bánh mì trong bốn ngày đó. Sao, đồng ý chứ ? ”

Lâm Phi nghe vậy thì hừ một tiếng rồi nói :

“ Tao không cần tiền của chúng mày, chúng mày chưa bao giờ tự kiếm được một đồng tiền nào cả, tất cả tiền là của ba mẹ chúng mày chu cấp cho chúng mày, ta khinh không bao giờ thèm nói chuyện với lũ công tử bột chúng mày. ”

“ Văn công tử, nó dám nói với chúng ta như thế kìa, cậu xem chúng ta nên làm như thế nào đây. ”

Đứa trẻ được gọi là Văn công tử có vẻ đứa đứng đầu trong đám nhỏ này, nó mặc một bộ vest màu trắng tinh nhìn chất liệu vải có thể đoán là loại vải thưởng hạng.  Sau khi nghe Lâm Phi và một đứa bên cạnh hỏi, nó liền hừ lạnh một tiếng rồi nói :

“ Lâm Phi, mày nghe cho rõ đây, cho dù mày muốn hay là không thì mày cũng không tránh được đâu, bọn tao muốn có cái gì là phải có cái đó, loại sâu kiến như mày mà cũng dám có ý kiến với bọn tao sao. Mày nên nhớ lại thân phận của mày một chút. Mày chỉ thằng nhóc mồ côi mà thôi, còn tao, tao là con trai thứ hai của thị trưởng thành phố Dương An này, Vương A Văn, mày nghe rõ chưa. Chúng mày, không cần nhiều lời với nó. Đánh nó cho tao, nó không chết được đâu. Chết thì cũng không làm sao hết, cùng lắm tao chịu trách nhiệm. ”

Đám trẻ con nghe vậy thì một đứa có thân hình mập ú nói :

Chúng mày nghe Văn công tử nói chưa, đánh nó đi, tao đang muốn được thoải mái tay chân đây. ”

“ Rõ ”

“Bốp bốp, bụp…”

Đám trẻ nghe đứa béo nói vậy thì cả một lũ chạy lại tay đấm, chân đá đánh liên tục vào Lâm Phi. Lâm Phi cũng không nhịu nhún nhường cũng đánh lại bọn nó  nhưng nó chỉ có một mình không thể đánh lại cả một đám này được, cuối cùng rơi vào thế hạ phong và bị đánh cho bầm dập mặt mũi, chảy cả máu ra ngoài.

“ Ê, đám nhóc con kia, ai cho chúng mày đánh lộn ở đây, dừng tay và đi về nhà nhau. ”

Một ông lão tình cờ đi qua nhìn thấy Lâm Phi bị đánh liền chay lịch bịch ra ngăn cản không cho bọn trẻ đánh nhau. Vương A Văn nhìn thấy Lâm Phi đã bị đánh cho đến bầm dập mặt mũi, tím hết cả mặt thì cũng hét lên với đám trẻ con đi cùng nó :

“ Đủ rồi, đừng đánh nó nữa, đánh nữa nó chết thật đấy, chúng ta cần phải có trò tiêu khiển hoặc trút giận nên không thể để nó chết được, chúng ta chạy thôi. ”

Đám trẻ Vương A Văn nói vậy thì chạy thục mạng đi, còn Vương A Văn vẫn ở lại không chạy rồi nó thò tay vào túi rút 20.000 đồng ra và nói :

“ 20.000 đồng của mày đây, cầm mà khám bác sĩ, tao là người đã nói là làm đã bảo sẽ cho là cho, không nuốt lời đâu.”

Vứt 20.000 đồng lại,Vương A Văn cũng chạy theo đám trẻ kia bỏ Lâm Phi lại. Lâm Phi nghe được lời nói đó liền tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng nó cũng không thể làm gì được, bây giờ đến cả việc mở miệng còn khó chứ nói gì đến việc nói. Lâm Phi chỉ cảm thấy mắt của mình cứ thế mờ dần rồi nhắm lại hẳn mọi chuyện còn lại nó chẳng biết cái gì nữa.

-----o0o-----

Ngày hôm sau, Lâm phi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường của một căn phòng. Căn phòng này khá nhỏ, diện tích vào khoảng 30m2, tường thì làm bằng vôi nhưng đã bị vỡ thành các các mảnh nhỏ lộ cả hàng gạch bên trong, có vẻ ngôi nhà này đã cũ lắm rồi cứ như kiểu chỉ cần một trận bão là tất cả ngôi nhà này sẽ sập xuống vậy. Mải chú ý ngôi nhà chợt có một giọng đứa bé gái khoảng 6 tuổi non nớt nói :

“ Đại ca, anh tỉnh rồi à, để em đi gọi ông nhé. ”

“ Ông ơi ông ơi, cái anh hôm qua mà ông mang về tỉnh rồi nè ông ơi.”

Lâm Phi nhìn đứa bé gái chạy đi gọi ông thì hơi ngẩn ra, rồi vỗ đầu rồi nói :

“ A phải rồi, hôm qua mình có nghe thấy giọng của một ông lão kêu dừng lại, chắc là ông ta mang mình về nhà. ”

Lâm Phi còn đang trong dòng suy nghĩ thì đứa bé gái đã dẫn theo một ông lão khoảng hơn 60 tuổi vào rồi nói :

“ Ông ơi, anh ấy tỉnh rồi kìa. ”

Ông lão nghe đứa bé nói vậy thì mỉm cười rồi đi đến bên giường mà Lâm Phi đang nằm rồi hỏi bằng một giọng nói từ tốn khiến người ta có cảm giác ấm áp :

“ Cháu khỏe chưa, hôm qua ta thấy cháu bị một đám trẻ con đánh nên ta vội chạy lại để ngăn cản. Bọn chúng thấy ta đến thì bỏ chạy, a phải rồi. hôm qua có một thằng bé trong đám trẻ con đó ăn mặc có vẻ khá lịch sự vứt 20.000 đồng lại cho cháu này, cháu cầm lấy đi. ”

Ông lão vừa nói vừa rút 20.000 đồng đưa cho Lâm Phi. Lâm Phi nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ là hơi ngạc nhiên thôi rồi đưa tay cầm lấy số tiền mà ông lão đưa.

“ Cảm ơn ông, không có ông chắc cháu chết mất.”

“ Không có gì, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cháu có thù hằn gì với chúng nó à, sao chúng nó lại đánh cháu. ”

Lâm Phi nghe vậy thì thành thực nói lại chuyện hôm qua cho ông lão nghe. Ông lão nghe vậy thì rơi vào trầm mặc. Một lúc sau ông ta nói tiếp :

“ Thế này vậy, bây giờ cháu sẽ sống với ông cháu ta, ông cháu ta tuy không giàu có gì nhưng chắc vẫn đủ để nuôi them cháu, chỉ là thêm một miệng ăn thôi, không có gì khó cả, sao, cháu đồng ý không? ”

Lâm Phi nghe vậy thì thực sự không giấu được niềm hạnh phúc đang dâng trào trong lòng mình, ba mẹ nó đã bỏ nó mà đi, hằng ngày nó phải nhặt ve chai để kiếm tiền lót bụng qua ngày, nhưng chỗ tiền đó chỉ đủ để giảm được cái đói thôi không thể làm nó no bụng được, tối đến nó lại ra gầm cầu để ngủ. Nó khao khát có một gia đình, một gia đình sẽ xua tan đi sự lạnh lẽo và cô đơn trong lòng nó nên khi ông lão đề nghị nó không cần nghĩ ngợi liền gật đầu thật mạnh.

Ông lão thấy vậy thì nở nụ cười tươi như hoa rồi nói :

“ Ta tên Phương , cháu có thể gọi ta là lão Phương, còn đây là… ”

Chưa cần lão Phương giới thiệu, đứa bé đã nhanh nhanh ẩu ẩu tự giới thiệu :

“ Em tên là Tuyết Dao,năm nay 6 tuổi, anh có thể gọi em là Dao Nhi cũng được. ”

Ông lão nghe vậy lien mỉm cười rồi trách yêu một câu :

“ Cái con bé này, chỉ được cái nhanh nhanh ẩu đoảng là không ai bằng. ”

Nhìn hai ông cháu, Lâm Phi chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí trào dâng trong lòng, nó thầm tự nhủ : “ ta nhất định sẽ bảo vệ cái gia đình này, nhất định. ”

Lời nói thầm kiên quyết như chém đinh chặt sắt được một đứa bé 7, 8 tuổi thề thốt nghe có vẻ non nớt nhưng lại bao hàm tất cả tình yêu thương của nó. Lâm Phi tự nhủ xong thì nói :

“ Cháu tên là Lâm Phi, năm nay 8 tuổi. ”

“ Lâm Phi, từ bây giờ cháu đã là một thành viên của gia đình ta rồi, sau này dù có chuyện gì xảy ra thì hãy luôn yêu thương và bảo vệ Dao Nhi nhé. Hứa với ta có được không. ”

Lâm Phi nghe không hiểu ý tứ của lão Phương là có dụng ý gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý :

“ Được, cháu hứa. ”

Lão Phương nghe vậy thì liền vui mừng rồi nói :

“ Lâm Phi, cháu ngủ suốt đêm qua rồi, bây giờ chắc đói lắm nhỉ, cơm cũng sắp chín rồi, dậy ra đánh răng rửa mặt đi rồi ăn trưa với chúng ta.”

Lâm Phi nghe lời lão Phương đi ra dàn nước để rửa mặt. Nhìn những vết thương vẫn còn bầm tím trên khuôn mặt của mình, Lâm Phi cảm thấy tên Vương A Văn thật đáng ghét, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại cũng nhờ có hắn mà mình có một mái ấm gia đình nên lửa giận trong lòng Lâm Phi cũng tiêu tán bớt đi. Nó vốn là một đứa trẻ hiền lành, chăm chỉ, chỉ vì kiếm miếng ăn mà trở nên lì lợm, đặc biệt là những ánh mắt của những tên nhà giàu khi nhìn nó, nó càng cảm thấy khó chịu nó chỉ ước lũ nhà giàu đó bây giờ chết hết đi để không còn kiểu phân biệt đối xử đó nữa. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nó cũng là một người thực dụng, cuộc sống nghèo khổ và cô đơn đã dạy nó biết không thể cứ chỉ rủa là bọn nhà giàu đó chết được nên cũng không thèm rủa nữa, cái nó quan tâm nhất bây giờ chính là gia đình mới của nó này, cái gia đình chỉ có một ông lão và một đứa bé gái và bây giờ đã thêm cả nó nữa. Đang trong dòng suy nghĩ thì lão Phương gọi :

“ Lâm Phi, cháu xong chưa vào ăn cơm với chúng ta nào. ”

“ Đây, cháu vào đây. ”

Bữa cơm tuy đạm bạc nhưng lại tràn ngập niềm vui và tiếng cười, Lâm Phi chỉ muốn mãi mãi được sống như thế này, tuy nghèo khổ nhưng luôn có niềm vui, nụ cười mãi mãi ở trên môi.

1 tháng sau

Đã một tháng kể từ khi nó sống chung với lão Phương và Dao Nhi. Hằng ngày cứ 5h là cả ba người đều dậy. Lâm Phi thường vào rừng nhặt củi còn Dao Nhi với lão Phương thì ở nhà làm bánh bao để mang ra đường bán. Hôm nay hơi khác với mọi ngày, Lâm Phi dậy từ rất sớm 4h đã dậy rồi, nhìn lại thì không thấy lão Phương đâu, chỉ thấy có mỗi Dao Nhi đang ngủ. đang thắc mắc vì sao bỗng có tiếng nói ở sau nhà truyền lại. Lâm Phi cảm thấy khá lạ, nổi tính tò mò đi ra nghe xem là ai đang nói chuyện thì giọng nói lạ bên ngoài lại truyền vào.

“ Phương lão đầu, nhớ năm xưa ngươi cũng là cao thủ phi thăng từ hạ giới nổi danh trên tiên giới, cuối cùng ngươi lại từ bỏ tất cả để trở lại làm người thường, chuyện này là sao ? ”

Lâm Phi nghe mà cảm thấy khó có thể hiểu được, phi thăng, tiên giới cái này là cái gì, đầu óc nó không hiểu gì cả nhưng vẫn âm thầm nghe trộm cuộc đối thoại.

“ Khiếu Thiên, nhiều năm không gặp không ngờ ngươi vẫn nhớ đến ta. ”

Lão Phương nghe vậy thì cười khổ rồi nói với người được gọi là Khiếu Thiên kia :

“ Năm xưa ta từ bỏ tất cả là để giữ lại tánh mạng của Long Nhi, khi đó nó vượt thiên kiếp để tiến vào cảnh giới Thánh Nhân Vương đã bị thất bại, cả người bị thiên kiếp đánh đến cho suýt hình thần câu diệt. Ta đã dùng đại pháp lực để cứu giúp nó, tuy cứu được nó nhưng ta đã hao tận linh lực, lúc đó ta cũng vừa mới tiến giai cảnh giới Đại Thánh cửu trọng thiên có 50 năm, căn cơ chưa ổn định nên đã bị tụt cảnh giới. Sau đó ta lại gặp Tà lão tổ đang truy tìm nó nên ta đã đánh nó đi xa và đánh nhau với lão ta, ta vì cảnh giới đã giảm, pháp lực tiêu hao gần như không còn nên thua trận, cũng may còn có Long Tước, nó đã hi sinh cho ta để ta có đủ thời gian mở thông đạo để chạy xuống hạ giới. trong thông đạo ta lại bị thiên phạt liên tục đánh vào người nên đạo hạnh đã mất sạch và trở thành người bình thường. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì hơi giật mình vội nói :

“Có phải nó là huyết mạch cuối cùng của Long tộc không, không biết năm đó Long tộc đã làm gì mà để Tà lão tổ nổi giận giết sạch cả tộc. ”

Lão Phương nghe vậy thì cười thảm rồi nói :

“ Nguyên nhân ta gì thì ta không biết, ta chỉ biết Bạch Long là bạn thâm giao của ta, hậu duệ hắn bị như vậy sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được, ta không muốn Long tộc bị diệt sạch nên đã ra tay giúp nó. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì thở dài rồi nói :

“ Ta và ngươi là bạn thân đã vài ngàn năm, lúc đó ta và một số vị Đại Thánh khác bị giam trong Ngọc Thanh Điện đến khi ra được thì hay tin ngươi đã bị trọng thương và đã hạ giới. ”

Lão Phương nghe vậy thì ngạc nhiên nói :

“ Các ngươi điên à, Ngọc Thanh Điện là nơi tu hành trước kia của Thanh Đế. Cấm chế trùng trùng, hơi sơ xẩy một tý là mất mạng như chơi. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì nói : “ Vẫn biết nguy hiểm nhưng vì bảo vật ai chả động tâm, đặc biệt là bảo tàng này lại của Thanh Đế. Người duy nhất phá vỡ được cục diện sau vài vạn năm trở thành Đại Đế. ”

Lâm Phi nghe mà mồ hôi chạy tùm lum, giờ thì nó đã biết hai người này nói chuyện gì, bây giờ trong đầu nó hoàn toàn bị mê hoặc. Tiên giới, thần tiên, đó chả phải chỉ là truyền thuyết sao, không ngờ bây giờ nó lại được nghe cuộc nói chuyện của hai vị thần tiên. Lão phương nghe vậy thì thở dài rồi nói :

“ Vậy hôm nay sao ngươi lại hạ giới xuống đây. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì nói : “ Ta đã hạ giới được một thời gian rồi mục đích chính duy nhất là tìm ngươi để biết sự thật năm đó, có điều tìm ngươi quả thật giống như mò kim đáy bể vậy. Ta đã tìm thử ở mấy viên sinh mệnh cổ tinh vẫn không thấy ngươi, thế là ta đi đến đây để tìm ngươi, cũng may hiện giờ đã tìm được ngươi rồi. ”

Lão Phương nghe vậy thì trong lòng cảm động, tuy vậy lão vẫn nói : “ Ngươi đã bỏ một cái giá lớn như vậy chỉ để xuống đây gặp ta và hỏi lại chuyện đó thôi sao. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì nhìn lão Phương thật sâu rồi nói : “ Đáng lắm, ta còn sợ ngươi đã chết rồi cơ, có điều ở dưới này không thích tý nào cả, không khí bị ô nhiễm trầm trọng, linh khí quá mức thưa thớt, lại phải chịu thêm áp lực do hạ giới mang lại. thiệt là đau đầu mà. ”

Lão Phương chỉ cười rồi nói : “ Đúng vậy, áp lực do giới lực cách giới quả là ăn không tiêu. ”

Khiếu Thiên thấy vậy thì mỉm cười với Phương lão rồi nói : “ biết ngươi vẫn sống là được rồi, thôi đã đến giờ phải về rồi, thông đạo giữa tiên giới và nhân gian sắp đóng lại rồi, ta cũng phải trở về rồi. Đây là lần cuối cùng ta và ngươi nói chuyện, bảo trọng. ”

“ Ngươi cũng vây, bảo trọng ”

Lâm Phi nghe đến đây thì chạy vuột vào giường đắm chăn  giả vờ ngủ. Sau một lúc thì Phương lão đi vào nhìn thấy cả hai đứa cháu vẫn ngủ thì mỉm cười rồi lại đi ra ngoài ngồi trên nghế nghĩ ngợi đến xuất thần mà không hề biết Lâm Phi cũng đang nhìn lão mà suy nghĩ.Chương 1: Khiếu Thiên

“ Ê chúng mày ơi, thằng nhóc Lâm Phi nhặt ve chai kìa, ra mà nhìn này. ”

“ Đâu đâu, a thấy rồi ra trêu nó đi chúng mày. ”

Một đám trẻ con khoảng 7, 8 tuổi túm năm tụm ba sau khi nhìn thấy một thằng nhóc mà bọn trẻ gọi là Lâm Phi thì chạy ra trước mặt Lâm Phi và giở giọng trêu chọc nó :

“ Ê thằng nhặt ve chai, nếu bây giờ mày để cho bọn tao đánh thì bọn tao sẽ đưa 20.000 đồng cho mày. Thế nào, mày đồng ý chứ, mày đi nhặt ve chai bán một ngày cùng lắm chỉ được 5.000 đồng thôi, bây giờ mày chỉ bị chịu đánh có 1 lúc mà được 20.000 đồng đủ để mày đủ ăn bánh mì trong bốn ngày đó. Sao, đồng ý chứ ? ”

Lâm Phi nghe vậy thì hừ một tiếng rồi nói :

“ Tao không cần tiền của chúng mày, chúng mày chưa bao giờ tự kiếm được một đồng tiền nào cả, tất cả tiền là của ba mẹ chúng mày chu cấp cho chúng mày, ta khinh không bao giờ thèm nói chuyện với lũ công tử bột chúng mày. ”

“ Văn công tử, nó dám nói với chúng ta như thế kìa, cậu xem chúng ta nên làm như thế nào đây. ”

Đứa trẻ được gọi là Văn công tử có vẻ đứa đứng đầu trong đám nhỏ này, nó mặc một bộ vest màu trắng tinh nhìn chất liệu vải có thể đoán là loại vải thưởng hạng.  Sau khi nghe Lâm Phi và một đứa bên cạnh hỏi, nó liền hừ lạnh một tiếng rồi nói :

“ Lâm Phi, mày nghe cho rõ đây, cho dù mày muốn hay là không thì mày cũng không tránh được đâu, bọn tao muốn có cái gì là phải có cái đó, loại sâu kiến như mày mà cũng dám có ý kiến với bọn tao sao. Mày nên nhớ lại thân phận của mày một chút. Mày chỉ thằng nhóc mồ côi mà thôi, còn tao, tao là con trai thứ hai của thị trưởng thành phố Dương An này, Vương A Văn, mày nghe rõ chưa. Chúng mày, không cần nhiều lời với nó. Đánh nó cho tao, nó không chết được đâu. Chết thì cũng không làm sao hết, cùng lắm tao chịu trách nhiệm. ”

Đám trẻ con nghe vậy thì một đứa có thân hình mập ú nói :

Chúng mày nghe Văn công tử nói chưa, đánh nó đi, tao đang muốn được thoải mái tay chân đây. ”

“ Rõ ”

“Bốp bốp, bụp…”

Đám trẻ nghe đứa béo nói vậy thì cả một lũ chạy lại tay đấm, chân đá đánh liên tục vào Lâm Phi. Lâm Phi cũng không nhịu nhún nhường cũng đánh lại bọn nó  nhưng nó chỉ có một mình không thể đánh lại cả một đám này được, cuối cùng rơi vào thế hạ phong và bị đánh cho bầm dập mặt mũi, chảy cả máu ra ngoài.

“ Ê, đám nhóc con kia, ai cho chúng mày đánh lộn ở đây, dừng tay và đi về nhà nhau. ”

Một ông lão tình cờ đi qua nhìn thấy Lâm Phi bị đánh liền chay lịch bịch ra ngăn cản không cho bọn trẻ đánh nhau. Vương A Văn nhìn thấy Lâm Phi đã bị đánh cho đến bầm dập mặt mũi, tím hết cả mặt thì cũng hét lên với đám trẻ con đi cùng nó :

“ Đủ rồi, đừng đánh nó nữa, đánh nữa nó chết thật đấy, chúng ta cần phải có trò tiêu khiển hoặc trút giận nên không thể để nó chết được, chúng ta chạy thôi. ”

Đám trẻ Vương A Văn nói vậy thì chạy thục mạng đi, còn Vương A Văn vẫn ở lại không chạy rồi nó thò tay vào túi rút 20.000 đồng ra và nói :

“ 20.000 đồng của mày đây, cầm mà khám bác sĩ, tao là người đã nói là làm đã bảo sẽ cho là cho, không nuốt lời đâu.”

Vứt 20.000 đồng lại,Vương A Văn cũng chạy theo đám trẻ kia bỏ Lâm Phi lại. Lâm Phi nghe được lời nói đó liền tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng nó cũng không thể làm gì được, bây giờ đến cả việc mở miệng còn khó chứ nói gì đến việc nói. Lâm Phi chỉ cảm thấy mắt của mình cứ thế mờ dần rồi nhắm lại hẳn mọi chuyện còn lại nó chẳng biết cái gì nữa.

-----o0o-----

Ngày hôm sau, Lâm phi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường của một căn phòng. Căn phòng này khá nhỏ, diện tích vào khoảng 30m2, tường thì làm bằng vôi nhưng đã bị vỡ thành các các mảnh nhỏ lộ cả hàng gạch bên trong, có vẻ ngôi nhà này đã cũ lắm rồi cứ như kiểu chỉ cần một trận bão là tất cả ngôi nhà này sẽ sập xuống vậy. Mải chú ý ngôi nhà chợt có một giọng đứa bé gái khoảng 6 tuổi non nớt nói :

“ Đại ca, anh tỉnh rồi à, để em đi gọi ông nhé. ”

“ Ông ơi ông ơi, cái anh hôm qua mà ông mang về tỉnh rồi nè ông ơi.”

Lâm Phi nhìn đứa bé gái chạy đi gọi ông thì hơi ngẩn ra, rồi vỗ đầu rồi nói :

“ A phải rồi, hôm qua mình có nghe thấy giọng của một ông lão kêu dừng lại, chắc là ông ta mang mình về nhà. ”

Lâm Phi còn đang trong dòng suy nghĩ thì đứa bé gái đã dẫn theo một ông lão khoảng hơn 60 tuổi vào rồi nói :

“ Ông ơi, anh ấy tỉnh rồi kìa. ”

Ông lão nghe đứa bé nói vậy thì mỉm cười rồi đi đến bên giường mà Lâm Phi đang nằm rồi hỏi bằng một giọng nói từ tốn khiến người ta có cảm giác ấm áp :

“ Cháu khỏe chưa, hôm qua ta thấy cháu bị một đám trẻ con đánh nên ta vội chạy lại để ngăn cản. Bọn chúng thấy ta đến thì bỏ chạy, a phải rồi. hôm qua có một thằng bé trong đám trẻ con đó ăn mặc có vẻ khá lịch sự vứt 20.000 đồng lại cho cháu này, cháu cầm lấy đi. ”

Ông lão vừa nói vừa rút 20.000 đồng đưa cho Lâm Phi. Lâm Phi nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng chỉ là hơi ngạc nhiên thôi rồi đưa tay cầm lấy số tiền mà ông lão đưa.

“ Cảm ơn ông, không có ông chắc cháu chết mất.”

“ Không có gì, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Cháu có thù hằn gì với chúng nó à, sao chúng nó lại đánh cháu. ”

Lâm Phi nghe vậy thì thành thực nói lại chuyện hôm qua cho ông lão nghe. Ông lão nghe vậy thì rơi vào trầm mặc. Một lúc sau ông ta nói tiếp :

“ Thế này vậy, bây giờ cháu sẽ sống với ông cháu ta, ông cháu ta tuy không giàu có gì nhưng chắc vẫn đủ để nuôi them cháu, chỉ là thêm một miệng ăn thôi, không có gì khó cả, sao, cháu đồng ý không? ”

Lâm Phi nghe vậy thì thực sự không giấu được niềm hạnh phúc đang dâng trào trong lòng mình, ba mẹ nó đã bỏ nó mà đi, hằng ngày nó phải nhặt ve chai để kiếm tiền lót bụng qua ngày, nhưng chỗ tiền đó chỉ đủ để giảm được cái đói thôi không thể làm nó no bụng được, tối đến nó lại ra gầm cầu để ngủ. Nó khao khát có một gia đình, một gia đình sẽ xua tan đi sự lạnh lẽo và cô đơn trong lòng nó nên khi ông lão đề nghị nó không cần nghĩ ngợi liền gật đầu thật mạnh.

Ông lão thấy vậy thì nở nụ cười tươi như hoa rồi nói :

“ Ta tên Phương , cháu có thể gọi ta là lão Phương, còn đây là… ”

Chưa cần lão Phương giới thiệu, đứa bé đã nhanh nhanh ẩu ẩu tự giới thiệu :

“ Em tên là Tuyết Dao,năm nay 6 tuổi, anh có thể gọi em là Dao Nhi cũng được. ”

Ông lão nghe vậy lien mỉm cười rồi trách yêu một câu :

“ Cái con bé này, chỉ được cái nhanh nhanh ẩu đoảng là không ai bằng. ”

Nhìn hai ông cháu, Lâm Phi chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí trào dâng trong lòng, nó thầm tự nhủ : “ ta nhất định sẽ bảo vệ cái gia đình này, nhất định. ”

Lời nói thầm kiên quyết như chém đinh chặt sắt được một đứa bé 7, 8 tuổi thề thốt nghe có vẻ non nớt nhưng lại bao hàm tất cả tình yêu thương của nó. Lâm Phi tự nhủ xong thì nói :

“ Cháu tên là Lâm Phi, năm nay 8 tuổi. ”

“ Lâm Phi, từ bây giờ cháu đã là một thành viên của gia đình ta rồi, sau này dù có chuyện gì xảy ra thì hãy luôn yêu thương và bảo vệ Dao Nhi nhé. Hứa với ta có được không. ”

Lâm Phi nghe không hiểu ý tứ của lão Phương là có dụng ý gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý :

“ Được, cháu hứa. ”

Lão Phương nghe vậy thì liền vui mừng rồi nói :

“ Lâm Phi, cháu ngủ suốt đêm qua rồi, bây giờ chắc đói lắm nhỉ, cơm cũng sắp chín rồi, dậy ra đánh răng rửa mặt đi rồi ăn trưa với chúng ta.”

Lâm Phi nghe lời lão Phương đi ra dàn nước để rửa mặt. Nhìn những vết thương vẫn còn bầm tím trên khuôn mặt của mình, Lâm Phi cảm thấy tên Vương A Văn thật đáng ghét, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại cũng nhờ có hắn mà mình có một mái ấm gia đình nên lửa giận trong lòng Lâm Phi cũng tiêu tán bớt đi. Nó vốn là một đứa trẻ hiền lành, chăm chỉ, chỉ vì kiếm miếng ăn mà trở nên lì lợm, đặc biệt là những ánh mắt của những tên nhà giàu khi nhìn nó, nó càng cảm thấy khó chịu nó chỉ ước lũ nhà giàu đó bây giờ chết hết đi để không còn kiểu phân biệt đối xử đó nữa. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nó cũng là một người thực dụng, cuộc sống nghèo khổ và cô đơn đã dạy nó biết không thể cứ chỉ rủa là bọn nhà giàu đó chết được nên cũng không thèm rủa nữa, cái nó quan tâm nhất bây giờ chính là gia đình mới của nó này, cái gia đình chỉ có một ông lão và một đứa bé gái và bây giờ đã thêm cả nó nữa. Đang trong dòng suy nghĩ thì lão Phương gọi :

“ Lâm Phi, cháu xong chưa vào ăn cơm với chúng ta nào. ”

“ Đây, cháu vào đây. ”

Bữa cơm tuy đạm bạc nhưng lại tràn ngập niềm vui và tiếng cười, Lâm Phi chỉ muốn mãi mãi được sống như thế này, tuy nghèo khổ nhưng luôn có niềm vui, nụ cười mãi mãi ở trên môi.

1 tháng sau

Đã một tháng kể từ khi nó sống chung với lão Phương và Dao Nhi. Hằng ngày cứ 5h là cả ba người đều dậy. Lâm Phi thường vào rừng nhặt củi còn Dao Nhi với lão Phương thì ở nhà làm bánh bao để mang ra đường bán. Hôm nay hơi khác với mọi ngày, Lâm Phi dậy từ rất sớm 4h đã dậy rồi, nhìn lại thì không thấy lão Phương đâu, chỉ thấy có mỗi Dao Nhi đang ngủ. đang thắc mắc vì sao bỗng có tiếng nói ở sau nhà truyền lại. Lâm Phi cảm thấy khá lạ, nổi tính tò mò đi ra nghe xem là ai đang nói chuyện thì giọng nói lạ bên ngoài lại truyền vào.

“ Phương lão đầu, nhớ năm xưa ngươi cũng là cao thủ phi thăng từ hạ giới nổi danh trên tiên giới, cuối cùng ngươi lại từ bỏ tất cả để trở lại làm người thường, chuyện này là sao ? ”

Lâm Phi nghe mà cảm thấy khó có thể hiểu được, phi thăng, tiên giới cái này là cái gì, đầu óc nó không hiểu gì cả nhưng vẫn âm thầm nghe trộm cuộc đối thoại.

“ Khiếu Thiên, nhiều năm không gặp không ngờ ngươi vẫn nhớ đến ta. ”

Lão Phương nghe vậy thì cười khổ rồi nói với người được gọi là Khiếu Thiên kia :

“ Năm xưa ta từ bỏ tất cả là để giữ lại tánh mạng của Long Nhi, khi đó nó vượt thiên kiếp để tiến vào cảnh giới Thánh Nhân Vương đã bị thất bại, cả người bị thiên kiếp đánh đến cho suýt hình thần câu diệt. Ta đã dùng đại pháp lực để cứu giúp nó, tuy cứu được nó nhưng ta đã hao tận linh lực, lúc đó ta cũng vừa mới tiến giai cảnh giới Đại Thánh cửu trọng thiên có 50 năm, căn cơ chưa ổn định nên đã bị tụt cảnh giới. Sau đó ta lại gặp Tà lão tổ đang truy tìm nó nên ta đã đánh nó đi xa và đánh nhau với lão ta, ta vì cảnh giới đã giảm, pháp lực tiêu hao gần như không còn nên thua trận, cũng may còn có Long Tước, nó đã hi sinh cho ta để ta có đủ thời gian mở thông đạo để chạy xuống hạ giới. trong thông đạo ta lại bị thiên phạt liên tục đánh vào người nên đạo hạnh đã mất sạch và trở thành người bình thường. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì hơi giật mình vội nói :

“Có phải nó là huyết mạch cuối cùng của Long tộc không, không biết năm đó Long tộc đã làm gì mà để Tà lão tổ nổi giận giết sạch cả tộc. ”

Lão Phương nghe vậy thì cười thảm rồi nói :

“ Nguyên nhân ta gì thì ta không biết, ta chỉ biết Bạch Long là bạn thâm giao của ta, hậu duệ hắn bị như vậy sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được, ta không muốn Long tộc bị diệt sạch nên đã ra tay giúp nó. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì thở dài rồi nói :

“ Ta và ngươi là bạn thân đã vài ngàn năm, lúc đó ta và một số vị Đại Thánh khác bị giam trong Ngọc Thanh Điện đến khi ra được thì hay tin ngươi đã bị trọng thương và đã hạ giới. ”

Lão Phương nghe vậy thì ngạc nhiên nói :

“ Các ngươi điên à, Ngọc Thanh Điện là nơi tu hành trước kia của Thanh Đế. Cấm chế trùng trùng, hơi sơ xẩy một tý là mất mạng như chơi. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì nói : “ Vẫn biết nguy hiểm nhưng vì bảo vật ai chả động tâm, đặc biệt là bảo tàng này lại của Thanh Đế. Người duy nhất phá vỡ được cục diện sau vài vạn năm trở thành Đại Đế. ”

Lâm Phi nghe mà mồ hôi chạy tùm lum, giờ thì nó đã biết hai người này nói chuyện gì, bây giờ trong đầu nó hoàn toàn bị mê hoặc. Tiên giới, thần tiên, đó chả phải chỉ là truyền thuyết sao, không ngờ bây giờ nó lại được nghe cuộc nói chuyện của hai vị thần tiên. Lão phương nghe vậy thì thở dài rồi nói :

“ Vậy hôm nay sao ngươi lại hạ giới xuống đây. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì nói : “ Ta đã hạ giới được một thời gian rồi mục đích chính duy nhất là tìm ngươi để biết sự thật năm đó, có điều tìm ngươi quả thật giống như mò kim đáy bể vậy. Ta đã tìm thử ở mấy viên sinh mệnh cổ tinh vẫn không thấy ngươi, thế là ta đi đến đây để tìm ngươi, cũng may hiện giờ đã tìm được ngươi rồi. ”

Lão Phương nghe vậy thì trong lòng cảm động, tuy vậy lão vẫn nói : “ Ngươi đã bỏ một cái giá lớn như vậy chỉ để xuống đây gặp ta và hỏi lại chuyện đó thôi sao. ”

Khiếu Thiên nghe vậy thì nhìn lão Phương thật sâu rồi nói : “ Đáng lắm, ta còn sợ ngươi đã chết rồi cơ, có điều ở dưới này không thích tý nào cả, không khí bị ô nhiễm trầm trọng, linh khí quá mức thưa thớt, lại phải chịu thêm áp lực do hạ giới mang lại. thiệt là đau đầu mà. ”

Lão Phương chỉ cười rồi nói : “ Đúng vậy, áp lực do giới lực cách giới quả là ăn không tiêu. ”

Khiếu Thiên thấy vậy thì mỉm cười với Phương lão rồi nói : “ biết ngươi vẫn sống là được rồi, thôi đã đến giờ phải về rồi, thông đạo giữa tiên giới và nhân gian sắp đóng lại rồi, ta cũng phải trở về rồi. Đây là lần cuối cùng ta và ngươi nói chuyện, bảo trọng. ”

“ Ngươi cũng vây, bảo trọng ”

Lâm Phi nghe đến đây thì chạy vuột vào giường đắm chăn  giả vờ ngủ. Sau một lúc thì Phương lão đi vào nhìn thấy cả hai đứa cháu vẫn ngủ thì mỉm cười rồi lại đi ra ngoài ngồi trên nghế nghĩ ngợi đến xuất thần mà không hề biết Lâm Phi cũng đang nhìn lão mà suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro