Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối bảy giờ, Vân Cẩm thay âu phục mới may, vải vóc màu xám nhạt ôm sát vòng eo kéo dài một đường tới mông, chạy xuống một đôi chân dài thẳng tắp bên dưới. Cậu hài lòng nhìn vào gương, màu sắc này làm tôn lên màu da của cậu, khiến cậu đêm nay trông vô cùng thánh khiết.

Vân Cẩm mở ngăn kéo tìm trang sức phối hợp, trái lo phải nghĩ không biết chọn cái nào. Lúc này tiếng còi xe ô tô ở bên ngoài vang lên, quản gia gõ cửa nói: "Thiếu gia, Văn tiên sinh đến."

Vân Cẩm nhíu nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười miễn cưỡng không thích, thầm nghĩ tên Văn Xương Dụ này thật đúng là xuất thân từ tiểu thương hộ, ngay cả chút phong độ cũng không có, nếu không phải cữu cữu nợ người nọ một món nợ ân tình, cậu xác định nhìn kiểu gì cũng không lọt mắt.

Không còn tâm tình chọn lựa trang sức, Vân Cẩm đành phải tùy ý lấy một chiếc khăn đeo lên trước ngực.

Văn tiên sinh kia vừa thấy Vân Cẩm, lập tức ân cần mà sáp tới, giúp cậu mở cửa xe. Vân Cẩm lễ phép cảm ơn, liền không nói thêm. Hai người sau khi cùng ngồi vào, đôi mắt hạt gạo của Văn Xương Dụ không ngừng dao động trên người Vân Cẩm, trên mặt là một bộ biểu tình vô cùng đắc ý.

Chà chà, gái hồng lâu nổi danh nhất toàn bộ Hỗ Thành, tiểu song nhi Vân Cẩm của Vân gia, hẹn được cậu không phải nên đắc ý một phen sao.

Thời điểm gã mới tới Hỗ Thành nghe nói đến tên tuổi Vân Cẩm, chỉ nghĩ bất quá chỉ là một nam đào kép, coi như trước đó gia thế hiển hách thì làm sao, bây giờ không còn trong vòng nữa, cũng chỉ là mặt hàng dựa bán rẻ tiếng cười. Chờ đến lúc gã ở trên bữa tiện tận mắt thấy Vân Cẩm liền biết, tiếng tăm Vân Cẩm không phải là thổi phồng mà ra, khuôn mặt này, vóc người này, xinh đẹp đến không chân thật, thêm nữa cậu có một thân quý khí kiêu căng, đôi mắt Văn Xương Dụ nhìn đến đăm đăm.

Bất quá gã đã hẹn rất nhiều lần, Vân Cẩm chưa từng đáp ứng, cuối cùng vẫn là nhờ cậy cữu cữu Vân Sênh của Vân Cẩm, mới rốt cục đem người hẹn tới tay. Vốn dĩ ân tình này gã là muốn dùng để làm thác khai thị trường Hỗ Thành, mà anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu dùng trên người Vân Cẩm ngược lại cũng không tiếc nuối.

Tiểu song nhi này qua lại giữa các công tử thế gia là thật, nhưng vẫn là một xử nữ, thế gia công tử luôn chú ý phong độ, nên nguyện ý nâng Vân Cẩm. Văn Xương Dụ lại không nghĩ như vậy, gã đêm nay liền muốn đem tiểu mỹ nhân kéo lên giường.

Vân Cẩm sao biết được Văn Xương Dụ tồn tại tâm tư xấu xa như vậy, cậu chỉ là có chút không lọt mắt gã, nghĩ bất quá là một lần tiệc rượu, sau đó cự tuyệt người này là được. Kiên quyết không biết là, sự việc dính líu tới người nọ lại nhiều như vậy.

tiệc rượu đêm nay là thói quen của vòng tròn thượng lưu, Vân Cẩm tự nhiên như cá gặp nước, nhận hết hoan nghênh, đương nhiên cái này phải ngoại trừ ánh mắt ao ước của các vị tiểu thư.

Văn Xương Dụ quay người liền đem thuốc bỏ thêm vào rượu bưng cho Vân Cẩm, thuốc này là gã mua được từ tay bọn người tây, nghe đâu dùng nó thì dù là phụ nữ tái trinh tiết mãnh liệt cũng sẽ không nhịn được quỳ xuống đất cầu đụ, dùng trên người vị tiểu thiếu gia kiêu căng này thực sự là không thể tốt hơn.

Vân Cẩm quả thực không hề hay biết, tiếp nhận chén rượu, ưu nhã khẽ nhấm một hớp. Văn Xương Dụ sợ một ngụm rượu này không đủ lượng thuốc, còn muốn khuyên cậu uống nhiều hơn một ít, liền nghe ở cửa truyền đến rối loạn tưng bừng.

Trận tiệc rượu này vốn là tiệc đón gió cho đốc quân tư lệnh Trang Phụng Hạc Thượng Hải, nên tự nhiên sân khấu là của vai chính.

Quý nhân hiện thân, Văn Xương Dụ lúc này cũng không đoái hoài tới Vân Cẩm, gã làm mua bán xà phòng, nếu như có thể leo lên quân đội, còn có gì vui sướng hơn ?

Vân Cẩm thấy gã một bộ sắc mặt nịnh nọt, càng cảm thấy không thích, tuy nói chiếc thuyền lớn Trang Tư lệnh này ai cũng muốn bám vào, nhưng cậu lại không muốn làm ra một bộ thái độ tầm thường, đạt được vĩnh viễn là cấp thấp nhất, Vân Cẩm am hiểu nhất là thuật công tâm, danh hào gái hồng lâu cũng không phải là chỉ là hư danh. Cậu còn đang nghĩ muốn thiết kế một gặp gỡ thế nào, mới khiến Trang Phụng Hạc khó quên.

Bên kia, Văn Xương Dụ trải qua dòng người, rốt cuộc thấy được khuôn mặt của đốc quân. Trang Phụng Hạc năm nay chỉ ba mươi, có thể là vì hung danh ở bên ngoài, có lẽ là trên chiến trường giết địch quá nhiều, sát khí quá nặng, liền cưới ba vị thê tử, chưa xuất giá đã chết toàn bộ. Văn Xương Dụ cẩn thận dò xét liếc mắt một cái, cô độc đáng sợ, mày kiếm mắt sắc, đây đúng là Thiên Sát Cô Tinh khắc thê.

Văn Xương Dụ đang muốn cùng hắn đàm luận sinh ý xà phòng, không nghĩ tới Trang Phụng Hạc không hề liếc mắt nhìn gã, mang theo thân vệ trực tiếp đi qua, chỉ để lại tiếng bước chân chỉnh tề của giày quân đội đạ trên mặt đất.

Văn Xương Dụ tâm lý phẫn uất, âm thầm mắng, tỏ thái độ, quân hàm to hơn nữa có ích lợi gì, còn không phải ngay cả lão bà đều không chiếm được. Nghĩ lại còn có tiểu Song Nhi Vân Cẩm đang chờ mình khai bao, liền thoải mái không ít. Nhưng chờ gã xoay người đi tìm Vân Cẩm, cũng đã không tìm được tung tích của cậu.

Vân Cẩm không biết rượu Văn Xương Dụ cho cậu có gì khác thường, mặc dù không uống hết toàn bộ, dược hiệu nhưng cũng dần dần phát tác. Cậu vốn định tìm cơ hội lượn tới trước mặt Trang Phụng Hạc, nếu như có thể bám vào đốc quân tư lệnh này, trăm năm cơ nghiệp Vân gia cũng hầu như có thể bảo vệ được.

Cũng không nghĩ đến, thân thể càng ngày càng không đúng, không chỉ có cả người phát nóng, lỗ lồn dưới thân còn mơ hồ truyền đến ngứa ngáy, hai mép lồn chảy ra nước dâm, đến cuối cùng càng run chân đến đứng cũng đứng không được.

Vân Cẩm coi như có hôn mê đi nữa, cũng biết chính mình tiếp tục lưu ở trong đám người chắc chắn sẽ gây ra đại sự, chỉ có thể nỗ lực đỡ lấy chân tường, mò mẫm đi ra ngoài.

Chờ mới tới khi đốc quân tư lệnh Thượng Hải đẩy cửa ra, liền nhìn thấy tiểu Song Nhi không biết từ đâu tới toàn thân toát mồ hôi ẩm ướt, nằm ngửa trên thảm trải sàn một mặt xuân tình mà thở gấp.

Trang Phụng Hạc nắm lay cằm song nhi, đem mặt của cậu quay lại. Khuôn mặt này hắn từng thấy, trên màn hình điện ảnh xán lạn như xuân hoa, không nghĩ tới chân nhân so với màn ảnh càng thêm xuất sắc.

Trang Tư lệnh nhận ra Vân Cẩm xong, liền phất tay để thân vệ lui ra. Hắn đem Vân Cẩm ôm đến trên ghế salông, cho cậu uống một hớp nước.

Vân Cẩm đầu óc thanh tỉnh không ít, mà dược tính còn chưa giải, hạ thân tràn lan nước dâm ngày càng nhiều, chờ cậu thấy rõ quân trang trên người Trang Phụng Hạc, lập tức đoán được thân phận của đối phương. Cậu vốn dĩ muốn bám vàoTrang Phụng Hạc, bây giờ cục diện thành như vậy, ngược lại cũng tính là chó ngáp phải ruồi, Vân Cẩm khẽ cắn răng nghĩ dù sao thân thể này của cậu cũng đã trúng xuân dược, nếu như không có thuốc giải chỉ sợ sống không nổi, thẳng thắn hoặc là không làm, mượn cơ hội này nếu có thể khiến Trang Tư lệnh trở thành khách quý của cậu vậy thì thật là không thể tốt hơn.

Vân Cẩm cầm lấy áo khoác quân đội Trang Phụng Hạc, run giọng nói: "Cầu anh, giúp tôi một chút..." Này là ba phần nước mắt bảy phần mị hoặc cầu xin, có thể nói đem danh kỹ năng diễn xuất đào kép phát huy đến mức tận cùng. Đương nhiên Vân Cẩm cũng không phải đều là đang giả vờ, thuốc kia dược hiệu hung mãnh, nước dâm trong lồn chảy ồ ồ, đã sớm đem giữa hai chân cậu làm cho ướt nhẹp, cậu chỉ có khổ sở cấu véo bắp đùi, dùng hai mép lồn ngậm chặt hột le lại mới có thể giải bớt khô nóng.

"Làm sao giúp cậu?" Trang Phụng Hạc ở trên cao nhìn xuống, nhìn Vân Cẩm, tựa hồ đang chờ cậu nói ra sẽ giúp đỡ ra sao. Vân Cẩm khẽ cắn bờ môi, lông mi đen tnhánh còn mang giọt nước mắt, chớp mắt hiện ra đặc biệt điềm đạm đáng yêu.

Nam đào kép bên trong thân thể trúng xuân dược lấy dũng khí, bắt lấy cái tay mang bao tay của đốc quân tư lệnh mò lên đầu vú, song nhi lưỡng tính cơ thể có một đôi vú mềm hơi phồng lên, tựa như thanh xuân thiếu nữ mới vừa phát dục, vú nhỏ vì xuân dược mà nhiễm phải một tầng bóng loáng, đầu vú run rẩy mà từ quần áo Vân Cẩm nhô đầu ra, khát cầu nam nhân trìu mến.

chân mày sắc bén lãnh đạm của Trang Phụng Hạc vẫn chưa vì cảnh "xuân" trước mắt mà có gợn sóng gì, nhưng ngón tay của hắn lại phối hợp bắt lấy đầu vú tươi rói của Vân Cẩm mà suồng sã chơi. Đầu vú bị nam nhân cách bao tay bằng da kẹp ở giữa ngón tay trước sau xoa nắn, Vân Cẩm ngửa cổ lên, phun ra thở dốc vui thích, hai mép lồn giữa đùi càng gia tăng hơn mà co rút lại, nước lồn không ngừng trút xuống bên ngoài.

"A...Mạnh tay một chút, khó chịu..." Vân Cẩm quả nhiên là không thèm đến xỉa, một tiếng nói thanh nhuận giống như lưu thủy phát ra, giờ khắc này mang theo vài phần quấn quýt si mê ngọt ngào, từng tia từng sợi câu dẫn nam nhân trước mắt.

Đốc quân tư lệnh đối mặt với thần thái này của nam đào kép, hai mắt giống như chim ưng chìm chìm, phát ra một tiếng không biết là chế giễu hay là cười, rút ra ngón tay, nói: "Chính mình tự cởi quần áo."

Vân Cẩm nín thở, hai gò má tức giận đến đỏ bừng, mặc dù câu có danh hào gái hồng lâu, nhưng xưa nay bị người nâng ở lòng bàn tay, làm sao giống như kỹ nữ ở ngay mặt xin xỏ cởi quần áo.

Nam đào kép hai mắt nhiễm hơi nước, chăm chú nhìn khuôn mặt gần như vô tình của đốc quân tư lệnh lạnh lẽo, rốt cục vẫn tay run run mà cởi quần áo.

Âu phục rơi xuống đất, thân thể người song tính khác với tất cả mọi người của Vân Cẩm triệt để loã lồ tại trước mắt nam nhân, thân thể trắn nõi giống như một mỹ nhân ngư mặc người xâm phạm, ánh mắt Trang Phụng Hạc từng tấc từng tấc đảo qua da dẻ, mang đến cảm thấy giống như điện quang tê dại, thậm chí ngay cả nơi riêng tư đang chảy ra nước dâm cũng bị hắn thu hết vào đáy mắt. Vân Cẩm lúc này lại bắt đầu hối hận, bám lên nam nhân này đến tột cùng có phải là việc tốt hay không.

Cậu cởi bộ y phục này, tựa hồ như bay lên trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro