Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tầm mắt Trang Phụng Hạc nhìn chằm chằm khiến Vân Cẩm không nhịn được kẹp chặt bắp đùi, nhưng vẫn như cũ không che nổi một thân xuân tình của nam đào kép. Chim nhỏ của Vân Cẩm bởi vì xuân dược mà cao cao cong lên, giống với lỗ lồn hộc ra chất lỏng nhớp nháp.

Chất lỏng trong suốt đó đem hạ thân cậu làm cho dính nhớp bất kham, ở sâu trong lồn thỉnh thoảng truyền đến ngứa ngáy cũng làm cho Vân Cẩm không có cách nào bảo trì thể diện, nếu không phải thần thái Trang Phụng Hạc lạnh nhạt, Vân Cẩm lại nhìn ra hắn coi thường chính mình, chỉ sợ cậu từ lâu đã không giữ được thể diện, tách ra hai chân an ủi nơi riêng tư.

Cậu là muốn leo lên vị Đại Phật này, nói cho cùng Vân thiếu gia sinh ra cũng là kiều thiếu gia được nâng trong lòng bàn tay, trong lòng cũng có mấy phần khí, không muốn làm Trang Tư lệnh coi thường.

Vân Cẩm cố nén cỗ ngứa gây rối kia, không để ý bắp đùi hơi run trắng mịn của cậu, cắn đôi môi đỏ thẫm, cong môi khẽ cười, làm ra một phen quyến rũ nhu tình dụ dỗ nam nhân.

Cậu ở trong lòng không ngừng đọc thầm, mặc dù bị người hạ xuống xuân dược, không thể không hiến thân, cũng nhất định phải bảo trì phong tình, tuyệt đối không thể hiện ra một phần thấp hèn. Vân gia tiểu thiếu gia cùng nam nhân đọ sức, cạu rất rõ ràng, nếu như muốn hấp dẫn nam nhân hứng thú, nhất định phải làm cho hắn cưng chiều ngươi, một khi rơi xuống phàm trần, hoa tươi cũng thành bùn bẩn.

Có thể Vân Cẩm vạn vạn không nghĩ tới Trang Phụng Hạc sớm đem lòng dạ nhỏ mọn của cậu nhìn thấu, cũng đúng, tiểu bàn tính này đó của Vân Cẩm làm sao thoát khỏi mí mắt đốc quân kinh nghiệm chiến trường lâu năm. Trang Phụng Hạc đầy hứng thú mà thưởng thức một phen gái hồng lâu danh tiếng của Thượng Hải, có lòng cho tiểu thiếu gia này nếm chút khổ sở, liền hờ hững mở miệng nói: "Tách chân ra nhìn một cái xem nào."

Vân Cẩm hơi có chút sửng sốt, mặc dù là cậu muốn hiến thân, nhưng ngữ khí Trang Phụng Hạc khiến cậu có chút oan ức, cậu cũng là đào kép nổi danh được người nâng, vừa nãy cởi quần áo đã rất mắc cỡ, có khi nào chủ động bày ra nơi riêng tư cho nam nhân nhìn, chẳng phải khác gì kỹ nữ.

Trang Phụng Hạc nhìn Vân Cẩm lộ vẻ mặt khó xử, xấu hổ đến vai đều nhiễm phải màu hồng, thật sự là câu nhân cực kì. Tư lệnh thẳng thắn đem bao tay bằng da đỡ cằm, dù bận vẫn ung dung nói: "Vân thiếu gia nếu không muốn, vậy tôi sẽ để người đưa cậu về Vân trạch."

Trang Phụng Hạc mang thái độ có cũng được mà không có cũng không sao như vậy, càng làm cho Vân Cẩm cảm thấy lúng túng, tựa hồ câu này cuối cùng đem cậu thức tỉnh, gái hồng lâu Hỗ Thành thì làm sao, qua lại với thế gia công tử thì lại làm sao, cậu không phải vào giờ phút này là muốn leo lên Trang Phụng Hạc, cứu lại cơ nghiệp Vân gia? Quần áo đều đã cởi sạch, còn kiêu ngạo cái gì.

Vân Cẩm nghĩ thông suốt, cắn môi thẹn thùng tách ra hai chân, đôi mắt của cậu cùng với nơi riêng tư kia hồng hồng nhiễm phải nước, tựa muốn đi chảy xuống, nhưng liền quật cường nhịn được. Nam đào kép môi đỏ sẫm đến động nhân, cậu kéo môi cười nói: "Tư lệnh nói đùa, Vân Cẩm cực kì nguyện ý."

Trang Phụng Hạc trong lòng khẽ nhúc nhích, cũng biết hắn đem Vân Cẩm bắt nạt quá tàn nhẫn, nhưng hắn vốn cũng không phải là người Lân Hoa, ý nghĩ bất quá chợt lóe nháy mắt, liền biến mất không còn tăm tích.

Bao tay bằng da của đốc quân tư lệnh thuận theo hai chân Vân Cẩm một đường du tẩu đến nơi riêng tư, đem tính khí nhịn đến sắp đỏ toàn bộ khép lại ở lòng bàn tay ước lượng, tựa hồ là phải cẩn thận kiểm tra món ngon đưa tới cửa này.

Vân Cẩm rất ít khi đụng vào nơi riêng tư, bao tay lạnh như băng vừa mới đụng vào, liền cả người giật mình, bắp đùi run lên. Bộ phận nam sinh dục nam của cậu phát dục rất đẹp mắt, nhỏ bé thanh tú, nhìn vào hiện ra tinh xảo đáng yêu. Bao tay da của Trang Phụng Hạc bao bọc chim nhỏ đẹp mắt của Vân Cẩm, đem tầng bao bì ở ngoài kéo ra, lộ ra đầu chim hồng hào, rụt rè khiến người trìu mến. Vân Cẩm xấu hổ đến khó có thể chịu đựng, chỉ có thể nhắm mắt lại quay đầu đi, nhưng bàn tay suồng sã đùa bỡn của nam nhân chưa bởi vậy mà đình chỉ, trái lại nắm đầu chim của cậu, ở mã mắt xoa nắn.

"A..." Vân Cẩm nắm chặt vòng eo, đột nhiên không kịp chuẩn bị phát ra một tiếng khóc ngâm, chim nhỏ và lỗ lồn đồng thời phun ra chất lỏng.

Ánh mắt Trang Phụng Hạc chìm chìm, đầu ngón tay chuyển hướng đến lồn nhỏ đáng thương phía dưới, thịt lồn Vân Cẩm bởi vì trúng xuân dược, hiện ra màu sắc hồng hồng no đủ, nước tràn trề đặc biệt dụ người, bao tay da chỉ là nhẹ nhàng lướt qua khe lồn, cậu liền không nhịn được gắp chân co rút lại, trong lòng có chút thấp thỏm, bất quá chỉ là đụng chạm bên ngoài, làm sao lại có khoái cảm mãnh liệt như vậy, nến Trang Phụng Hạc lại đối với cậu làm ra cái gì mạnh hơn, cậu thật sự khó có thể tưởng tượng.

Ngay tại thời khắc Vân Cẩm bất an, ngón tay Trang Phụng Hạc đã tách ra hai mép lồn, nắm lấy hột le vò vê.

"Ha —— "

Kích thích quá mức đột nhiên, Vân Cẩm cả người dường như cá cạn nước, ngước cổ bất lực thở dốc, không nhịn được ngón chân cuộn lên vòng lên sống lưng tư lệnh.

Ngón tay mang bao da của tư lệnh dính chất lỏng tại miệng lồn xoa xoa, Vân Cẩm lập tức bị vò cho thân thể mềm nhũn, nước lồn phốc phốc phốc phốc chảy ra ngoài.

"Vân thiếu gia thật nhiều nước." Trang Tư lệnh lộ khuôn mặt nghiêm túc thận trọng, nói ra lời hạ lưu như vậy, khiến Vân Cẩm cả người xấu hổ cực kỳ, cố tình nam nhân còn muốn đem ngón tay dính nước lồn giơ lên trước mắt cậu, thật giống muốn cho cậu nhìn rõ ràng chứng cứ, cũng không phải là vu khống.

Vân Cẩm cắn môi, ôm bả vai Trang Tư lệnh dày rộng, như một cái không có xương xà dán vào, tại nam nhân bên tai khẽ nói: "Nhiều nước thích không?"

Cậu thực sự là không thèm đến xỉa nữa, dùng bản lĩnh cả người muốn câu dẫn đốc quân tư lệnh. Trên mặt Trang Phụng Hạc như trước không hề bị lay động, bàn tay cầm sung lâu năm lại chọt vào khe lồn, cắm vào thịt lồn bên trong.

"A! Trời... Ân..."

Địa phương chưa bao giờ bị người xâm chiếm qua, bị hai ngón tay mang bao tay nhét tràn đầy, Vân Cẩm chỉ có thể phun ra âm thanh thở gấp, căn bản không có cách nào nói chuyện.

Cậu nhìn lỗ tai tư lệnh ngay trước mắt, thật muốn mạnh mẽ cắn một cái, tâm lý thầm mắng, Trang Tư lệnh trời sinh hẹp hòi, bất quá nếu mở miệng nói với hắn như vậy, sẽ bị trừng phạt không một chút thương tiếc.

Lỗ lồn của Vân Cẩm vừa hẹp vừa khít, nước lại nhiều vô cùng, bao tay da tùy tiện cắm xuống, nước lồn đã dính đầy tay tư lệnh. Trang Phụng Hạc thấy khuôn mặt đỏ bừng bừng của Vân Cẩm, dường như chưa bao giờ chịu qua kích thích như vậy, trong lòng càng muốn phá hư, muốn mạnh mẽ bắt nạt Vân Cẩm.

Hắn dùng một tay tiếp tục nhào nặn cái mông Vân Cẩm, một tay dính đầy nước nhớp đào sâu vào cái lồn trinh, Vân Cẩm bị hắn mò lồn đến run rẩy, thịt lồn từng tấc cắn chặc bao tay da, rõ ràng là rất sảng khoái.

Trang Tư lệnh trái phải xông về trước, tại trong lỗ lồn mò tới một vách thịt nóng mềm, hắn liền hiểu được gái hồng lâu có tiếng ở Hỗ Thành này dĩ nhiên quả thật còn trinh.

"Không... Đừng." Vân Cẩm cho là Trang Phụng Hạc muốn dùng tay phá màng trinh của cậu, mặt cả kinh trắng bệch, bám vào áo khoác quân đội của Trang Tư lệnh, mềm giọng cầu xin hắn.

Trang Phụng Hạc thấy đã đem cậu doạ ngoan, bất quá tại chỗ kia lưu luyến tìm tòi một phen, liền lui lại đút vào lỗ lồn đầy nước.

Thịt lồn của Vân Cẩm bóp đến tơi xốp, nước lồn rơi tí tí tách tách, làm cho ghế salông da một mảnh chật vật. Trang Phụng Hạc đem hai chân Vân Cẩm dạng càng rộng hơn, cả người ép chặt cậu trong ghế sô pha, hai ngón tay đâm vào lồn cậu móc tàn nhẫn, Vân Cẩm bị ngón tay Trang Tư lệnh đâm đến thần trí không rõ, chim nhỏ đằng trước ngẩng đầu đến cao cao, từng cú từng cú vỗ xuống bụng.

"Tư lệnh, tư lệnh..." Vân Cẩm lầm bầm kêu, tầng tầng khoái cảm như sóng lớn đem cậu nuốt hết, cậu bất quá chỉ là một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng biển, tùy tiện một cơn sóng có thể đem cậu lật úp. Cậu chỉ có chặt chẽ vịn vào Trang Phụng Hạc mới có chút cảm giác an toàn.

Vân Cẩm sướng hai lần, thuốc mới coi như đi qua, hắn cả người thoát lực nằm trong lồng ngực Trang Phụng Hạc, Trang Phụng Hạc lại từ đầu tới cuối không cởi quần áo, bao gồm cả bao tay.

Vân Cẩm rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, trên mặt là mệt mỏi đi qua. Trang Phụng Hạc đứng dậy chuẩn bị rời đi, Vân Cẩm kéo tay hắn, lảo đảo nhào tới, tại bên mép lạnh lẽo cứng rắn của tư lệnh in một cái hôn.

Trang Phụng Hạc nở nụ cười.

"Cậu biết mình đang làm gì sao, Vân thiếu gia?"

Vân Cẩm gật gật đầu, khuôn mặt anh tuấn ngửa lên, trong đôi mắt lóe ra tia lửa: "Làm sao không biết, em muốn làm người của tư lệnh, không được sao?"

Trang Phụng Hạc cằm lấy cằm nam đào kép, nhìn thẳng cậu: "Tôi có chết ba thê tử, làm người của tôi, cậu không sợ?"

Vân Cẩm đôi mắt chớp chớp, môi đỏ phun ra một câu nói khí phách: "Em là Vân Cẩm, là hoa thêu trên gấm, mệnh đại phú đại quý, em sợ cái gì."

Trang Phụng Hạc cười ha ha tháo xuống bao tay, bộ bao tay da này chính là mười năm trước thủ trưởng đầu tiên tặng cho Trang Tư lệnh, cùng hắn chinh chiến tứ phương, giết không biết bao nhiêu địch thủ.

Bây giờ hắn đem bao tay này ném vào trong lồng ngực Vân Cẩm: "Dính đồ vật của cậu, liền cho cậu, Vân thiếu gia thu dọn cẩn thận, chờ tôi đến thú cậu."

Chờ Trang Tư lệnh rời đi, Vân Cẩm ôm bao tay da hươu ngã trên mặt đất, mới phát giác rốt cục giải quyết được một đại sự trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro