Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiệc rượu qua đi không mấy ngày, phó quan của Trang Phụng Hạc mang theo quà cưới đến Vân trạch xin cưới. Người người đều nói Vân Cẩm thật đúng là đáng kinh ngạc, không hổ là gái hồng lâu nổi danh khắp Hỗ Thành, tư lệnh chỉ vừa tới một ngày, liền bị cậu mê hoặc.

Chỉ có mình Vân Cẩm rõ ràng Trang Phụng Hạc căn bản không có mấy hứng thú với mình. Nhưng cậu không có tâm tư đi dò xét dự định của Trang Tư lệnh, chỉ cần Trang Phụng Hạc có thể che chở Vân gia chu toàn, Vân Cẩm vẫn có thể giả câm vờ điếc làm một tư lệnh thái thái.

Nhưng hôn sự này sao lại dễ dàng như vậy, Vân gia bốn đời nho thương, coi như bây giờ sa sút, cũng không thể cho phép tiểu thiếu gia gả cho quân phiệt làm thái thái. Cữu cữu Vân Sênh không lưu tình chút nào trực tiếp đem người mời ra ngoài, quay đầu mắng Vân Cẩm liên tục: "Hồ đồ, hồ đồ! Trang Phụng Hạc kia là người ngươi há có thể tính kế ? Trước tiên không nói tới người này tâm tư quỷ quyệt, ngươi làm sao chơi được hắn, chỉ cần cái danh sát tinh khắc thê của hắn còn tồn tại, mạng nhỏ này của ngươi còn cần hay không!"

Vân Cẩm nghểnh cổ tranh luận: "Cữu cữu, giờ là thời buổi gì, phong kiến mê tín đã sớm không còn, cậu là ngươì có tri thức, sao lại tin mê tín dị đoan như thế?"

Vân Sênh bị tức đến nở nụ cười, trách mắng: "Ngươi liền cứ như vậy mà muốn gả cho hắn? Vân gia khó khăn thế nào đi nữa, không tới phiên ngươi bận tâm!"

Nhưng vừa mới bật thốt lên, liền biết mình đã nói sai. Quay đầu nhìn Vân Cẩm, quả nhiên cậu đang cúi mặt, yên lặng không nói. Vân Sênh thở dài một hơi, gọi người đem thiếu gia đưa trở về phòng.

Vân Cẩm trở về phòng, lấy ảnh chụp của Vân tiểu thư lật ra, trong hình là nữ sĩ dịu dàng tú lệ, thật sự là một cô gái xinh đẹp, đây là nghĩa mẫu đã qua đời khi còn chưa kết hôn của cậu.

Vân Cẩm không phải con ruột Vân gia, cậu là hài tử ông ngoại nhặt được, bởi vì tưởng niệm đến nữ nhi mất sớm, liền lấy danh nghĩa con nuôi của Vân tiểu thư đem cậu thu làm nghĩa tử, thành tiểu thiếu gia Vân gia.

Vân gia đạo đức tốt, khi nào lại có thứ đồ vật không biết xấu hổ như cậu. Cữu cữu nói là đúng, cậu làm những việc này, một chút đều không vẻ vang, cũng may là cậu không phải con cháu Vân gia, mặc dù không có bản lãnh, cũng có thể dựa vào khuôn mặt này làm gái hồng lâu có tiếng ở Hỗ Thành. Cậu không để ý mặt mũi, chỉ quan tâm Vân gia. Không quản lần này cữu cữu vì sao lại mắng mình, con đường này cậu đã bước xuống một dấu chân không thể thu lại được.

Chạng vạng sáu giờ mây tía đem toàn bộ Hỗ Thành chiếu đến đỏ bừng, Vân Cẩm mang theo ảnh chụp của Vân tiểu thư cùng hai bộ quần áo, từ cửa sổ trốn ra ngoài, một người hướng đến phủ tư lệnh.

Văn Xương Dụ mấy ngày gần đây chịu nhiều đau khổ ở chỗ Trang Phụng Hạc, mấy chỗ nhà xưởng tự dưng bị niêm phong, vốn dĩ nói cẩn thận buôn bán cũng thất bại. Mua bán xà phòng của gã kia, có thể nói còn chưa bắt đầu đã bị ngâm, ngắn ngủi giống như bọt biển .

Gã tự nhiên cũng nghe nói tin tức của Trang Tư lệnh và Vân thiếu gia, liền đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, suy đoán là ngày ấy việc gã bỏ thuốc bại lộ, Vân Cẩm bên tai Trang Tư lệnh thổi tiếng gió, Trang Phụng Hạc vì dỗ mỹ nhân vui, bắt gã khai đao.

Văn Xương Dụ tiền mất tật mang, tức giận đến sắp thổ huyết, nhưng nhân vật như Trang Phụng Hạc thông thiên lắm kế, bóp chết gã như bóp chết một con kiến, gã thì có biện pháp gì, đành phải chuẩn bị rời đi.

Nhưng gã bây giờ lại thu được một phong thư, thư này không có ký tên, nội dung bên trong là liên quan với một vị người Nhật Bản, Umehara. Văn Xương Dụ đã từng du học ở Nhật Bản, bây giờ đem phong thư này vội vã nhìn qua, không khỏi giật nảy cả mình.

Người này hiện tại đang chuẩn bị dùng phong thư này lấy lòng Trang Phụng Hạc, nói vậy Hoa Đông đốc quân tư lệnh, không đến nỗi không nhận rõ bên nào nặng bên nào nhẹ, vì tình nhân mà váng đầu.

Umehara, sắp đến Thượng Hải.

Quân phiệt mặt lạnh mặc quân trang, nhận đến mật báo lập tức nhăn lại mày, ánh mắt giống như chim ưng lộ ra một tia tàn nhẫn. Thế lực Umehara đặt tại Hoa Bắc, bây giờ lại đưa đến Hoa Đông, nhìn dáng dấp quân Hoa Bắc đã là cung giương hết đà.

Trang Phụng Hạc ở quân Hoa Đông là một trong bốn đại phe phái có thực lực khó dò nhất, theo lý thuyết Umehara không có gan đơn độc đến địa bàn của hắn, nhưng gã lại cố tình đến, chỉ sợ Hỗ Thành này có cái gì đó làm cho gã không thể không đến.

Trang Phụng Hạc đang tự định giá, phó quan đi cầu hôn bị cự tuyệt vừa vặn trở lại, cùng hắn báo cáo: "Tư lệnh, Vân gia quả nhiên không đồng ý, đem toàn bộ sính lễ trả về, nhưng mà..."

Đốc quân tư lệnh tựa hồ đã sớm ngờ tới, nhàn nhạt gật gật đầu, ra hiệu phó quan tiếp tục nói.

"Vân thiếu gia mới vừa rời nhà trốn đi, hơn nửa giờ sau liền tới cửa, tư lệnh, ngài xem có muốn chuẩn bị một chút hay không."

Trang Phụng Hạc không nhịn được cười: " Vân Cẩm này, lá gan không nhỏ đâu. Đã như vậy, liền gọi người đem gian phòng ở tầng gác thu dọn đi."

Phó quan nhận mệnh lệnh, đang chuẩn bị rời đi, Trang Tư lệnh lại nói: "Đi gọi người chuẩn bị xe, đem thái thái đón về, không thể để cậu ấy ở ngoài một mình đến nửa giờ."

Phó quan nghe vậy nhất thời có chút sửng sốt, chờ ra cửa, mới thầm thở dài nói, tư lệnh khi nào săn sóc quá vậy, xem ra anh hùng khó qua ải mỹ nhân, người xưa nói chẳng sai bao giờ.

Vân Cẩm đi tới nửa đường, mệt đến thở dốc, liền được mời lên một chiếc xe ô tô, tiếp tiến vào phủ tư lệnh, chờ tiến vào tầng gác, cậu mới phục hồi tinh thần lại, Trang Tư lệnh làm sao biết cậu rời nhà trốn đi, còn phái xe tới đón cậu? Rõ ràng, đáp án chỉ có một, cậu bị giám thị.

Vừa bắt đầu Vân thiếu gia còn có chút tức giận, nhưng cũng không lâu lắm đã nghĩ thông suốt, Trang Phụng Hạc ngồi ở vị trí cao nên có bệnh đa nghi, dù sao cũng là muốn làm người bên gối, đương nhiên phải bảo đảm chứng minh cậu thuần khiết vô hại. Vân Cẩm lúc này, liền nghĩ tới lời khuyên của cữu cữu, Trang Phụng Hạc cũng không như những người theo đuổi nâng đỡ cậu dụ dỗ cậu kia, còn có thể để cậu toàn thân trở ra. Cùng Trang Phụng Hạc thân cận, không khác nào tranh ăn với hổ, không cẩn thận sẽ hài cốt cũng không còn.

Nhưng Vân Cẩm sợ sao? Cậu chỉ muốn làm sao để con hổ này triệt triệt để để ăn cậu, gạo nấu thành cơm cậu mới có thể triệt để an tâm.

Có thể tiệc rượu ngày ấy, cậu bị hạ xuân dược, như vậy động tình câu dẫn, Trang Phụng Hạc cũng có thể làm Liễu Hạ Huệ, Trang Tư lệnh thân là quân phiệt, cũng không phải chính nhân quân tử tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo gì, không có quy củ sau khi kết hôn mới viên phòng.

Làm sao mà cậu câu dẫn cũng không được, chẳng lẽ hắn kỳ thực không được? Khắc chết ba người vợ cũng là vì nhìn rõ sự bất lực của tư lệnh, nên mới bị giết người diệt khẩu ?

Vân Cẩm vì suy đoán này mà âm thầm khổ não, vậy tối nay cậu rốt cuộc là câu dẫn hay không câu dẫn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro